Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Ngoài cửa phủ thành chủ tiếng người kêu la ầm ĩ không ngớt.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta lại bị truyền tống ra ngoài chứ?
- Đúng thế! Kim lôi phòng ngự tráo ngoài phủ thành chủ là sao? Tại sao cả đám nghi trượng đệ tử nội môn cũng ra ngoài hết rồi?
- Lẽ nào có người lấy được lệnh bài thành chủ sao đó thu phủ thành chủ này làm nơi tu hành sao?
- Ai! Ai lại dám kiêu căng thế chứ! Chẳng lẽ hắn không sợ những người còn chưa tham gia khảo hạch nhập môn tới khiêu chiến sao? Mà không chừng đám thiên tài trên bảng Thần Thông sẽ tìm tới đầu tiên ấy chứ!
- Đúng rồi! Phủ thành chủ tuy rằng chỉ có hư danh mà không được tiên môn ban cho đặc quyền nhưng linh khí nơi đây rất nồng đậm, nếu tu hành trong đó đương nhiên có thể khiến cảnh giới tấn chức nhanh chóng rồi!
...
Trong tiếng bàn tán xôn xao cũng có người nóng lòng muốn thử, có người thì chưa hiểu ra sao nhưng lại có không ít ánh mắt nhắm thẳng về phía mấy đệ tử nội môn Thần Thông cảnh mặc hắc y phía trước.
Sắc mặt họ đều rất khó nhìn.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đá sơn son của phủ thành chủ mở rộng, một bóng người mặc ngân bào khoanh thai đi ra, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hàn Siêu!
Tiếng thầm thì lại vang lên không ngớt!
Trước cửa phủ thành chủ mọi người cùng ồ lên thất thanh.
Dù có thế nào thì không ai có thể nghĩ tới phủ thành chủ này đã bị Hàn Siêu nắm được, lập tức không ít người có ý muốn khiêu chiến thành chủ phải lui bước.
Khiêu chiến người này sẽ chết!
- Các vị, xin hãy nghe ta nói!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người Hàn Siêu đứng trước cửa phủ thành chủ, giơ cao tay phải, cười nói.
Mọi người lập tức yên lặng, có nghi hoặc, có lạnh nhạt, còn có cả oán hận.
- Sau này Hàn Siêu ta vào ở trong phủ thành chủ, kẻ tự tiện xông vào, giết!
Hàn Siêu vừa nói xong thì tiếng bàn tán lại ồ lên, trong đó có chen lẫn không ít tiếng chửi rủa. Đám đệ tử nội môn Thần Thông cảnh ánh mắt lại càng như muốn ăn thịt người hơn.
Phủ thành chủ có người vào ở thì dựa theo môn quy sau này họ chỉ có thể ra quảng trường làm việc, phiền hà không nói mà quan trọng là sẽ mất hết mặt mũi.
Lúc này Hàn Siêu lại cười nhạt, hắn giơ tay phải lên, Xích Diễm Huyết Phách Ti vươn lên, ánh sáng chói mắt khiến mọi người ngậm hết mồm lại, cả đám cau mày sợ sệt nhìn Hàn Siêu.
- Đáng nhẽ hôm nay là ngày lành, ta định mời vài ngoại môn đệ tử tới cùng ăn mừng nhưng không may là khi ta vừa đến đây đã giết Trịnh Chi Sảng và Tề Ngạo, còn gây thù với một đống đồng môn sư huynh đệ. Trong các người chắc chắn có kẻ ngấm ngầm muốn hại ta, gần như ai cũng có thể là kẻ địch, thế nên chuyện đó đành gác lại vậy. Nhưng mà...
Hàn Siêu vừa dứt lời thì Xích Diễm Huyết Phách Ti đã bay lên, sau đó bám vào tấm biển phủ thành chủ, tỏa ra ánh sáng màu đỏ yêu diễm, lấp lóe quang mang, vô cùng có linh tính.
Ai nấy đều rất khó hiểu, không biết hắn lại định làm gì.
Ngay sau đó Hàn Siêu cười nói:
- Nếu như tất cả đều là kẻ địch vậy ta đây cứ thẳng thắn đắc tội với tất cả đồng môn đi vậy. Sau này ai muốn khiêu chiến với đệ tử ngoại môn trên bảng Thần Thông thì cứ việc tới đây, ta sẽ cho kẻ đó mượn dùng tinh vật này!
Ồ!
Trong một thoáng mọi người đều kinh hãi, trong lòng ai cũng như có sóng to gió lớn nổi lên!
Khấu Tiên thành có hơn trăm nghìn thiên tài, trong số đó người có thể thông qua sát hạch nhập môn để mặc vào ngân bào chỉ khoảng bốn mươi nghìn! Còn hơn sáu mươi nghìn người đều là tạp dịch ngoại môn!
Dựa theo môn quy nếu trên tuyết tiên có ba lượt khiêu chiến thất bại mà vẫn không thể tấn chức đệ tử ngoại môn vậy thì sẽ bị trục xuất khỏi Khấu Tiên thành!
Cũng có nghĩa là dù đã tấn chức đệ tử ngoại môn nhưng lúc so đấu mà bị thua thì đương nhiên cũng sẽ bị tước mất ngân bào, trở thành tạp dịch ngoại môn, sau đó lại bị sát hạch thêm một lần nữa.
Một đệ tử ngoại môn mà dùng hết ba cơ hội sát hạch trên tuyết tiên, lần sau khiêu chiến bị thua sẽ trở thành ngoại môn tạp dịch, nhưng lần này hắn đã không còn cơ hội để tham gia sát hạch nữa, chỉ có thể ôm nỗi hận bị đuổi khỏi Khấu Tiên thành mà thôi!
Dù quy tắc tàn khốc vô tình là thế nhưng mọi người trong Khấu Tiên thành, không cần biết là tạp dịch ngoại môn hay đệ tử ngoại môn đều anh dũng tiến tới, cố gắng tu hành, không hề dám lơi lỏng, chỉ sợ chậm một bước, kém cỏi hơn người ta là sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
- Đây... đây chẳng phải nghĩa là nếu mượn tinh vật của hắn thì sẽ có thể đánh bại đệ tử ngoại môn rồi lọt vào bảng Thần Thông sao?
Trong đám người, một thiếu niên vỗ quạt ngọc trên tay "bộp" một cái, vừa nói mắt vừa sáng rực lên.
- Hừ! Dù cho ngươi mượn tinh vật này để đánh bại đệ tử ngoại môn thì sao, sau đó không còn tinh vật liệu ngươi có trụ vững trên bảng Thần Thông được không?
Bên cạnh, một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc ngân bào, bên hông treo kiếm bạc, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng cắt đứt lời người kia.
- A! Thì ra là thế! Tên Hàn Siêu này còn muốn để đám thiên tài trên bảng Thần Thông tự giết lẫn nhau! Tinh vật của hắn gặp người là giết! Không chắc chắn thì dù là thiên tài của bảng Thần Thông cũng không dám thử!
Lại một thiếu niên anh tuấn mặc ngân bào giật mình hiểu ra.
- Không sai! Đám thiên tài trên bảng Thần Thông đều có thế lực chống lưng, nhất định sẽ có người mượn tay Hàn Siêu để hạ bệ người khác! Sau đó khiến tài nguyên của môn phái thay đổi cục diện! Bảng Thần Thông này sẽ phải xáo trộn! Hàn Siêu đúng là mưu mô lắm! Ác thật! Nếu ở thời loạn hắn nhất định là một vị kiêu hùng!
Trong tiếng thán phục đầy kinh sợ ánh mắt mọi người nhìn Hàn Siêu cũng rất phức tạp, còn mang theo sự nể trọng khó thấy.
Không ai ngờ được thiếu niên bị phế hết tinh mạch này lại là một kẻ lo nghĩ sâu xa thế, lòng dạ cũng cực kỳ thâm sâu khó dò! Từ khi hắn đến Khấu Tiên thành đã giết Trịnh Chi Sảng, hạ gục uy phong của Tề Ngạo khiến mọi người kinh sợ, làm trăm nghìn đệ tử ngoại môn lẫn tạp dịch phải kiêng dè tinh vật của mình, từ đó không còn ai dám thách thức hắn nữa!
Sau đó lại vào phủ thành chủ, tới giờ muốn cho mượn tinh vật khiến đám thiên tài trên bảng Thần Thông phải tranh đấu với nhau, mỗi hành động đều rất hoàn hảo, không hề có sơ hở nào!
Khiến người khác sợ hãi nhưng lại không thể không ngả mũ bái phục!
- Ha ha ha! Hàn Siêu, hôm nay Trương Tam Lang ta xin nhận ân tình của ngươi, ngươi cho ta mượn tinh vật dùng đi!
Bất chợt một tiếng hét từ giữa đám đông vang lên, rồi một bóng người mặc áo đen đột ngột lao ra, sau đó dừng ngay trước cửa phủ thành chủ.
Bóng áo đen kia là một thiếu niên rất khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu, cao đến gần hai mét, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng tu vi của cậu ta lại hơi thấp, chỉ là nhị phẩm Nhục Thân cảnh mà thôi.
Cậu ta ném ra tuyết tiên màu lam nhạt, bên trên có hai dấu son, Trương Tam Lang quay đầu, mắt hổ vằn lên, sau lại giơ tay chỉ vào một thiếu niên mặc ngân bào mà quát:
- Hứa Thượng Thiển, hôm nay ta muốn khiêu chiến với thứ cặn bã nhà ngươi, nhanh tới ứng chiến đi!
Hứa Thượng Thiển? Người đứng thứ năm mươi chín trên bảng Thần Thông! Thiếu niên thiên tài của nhà họ Hứa, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, thiên tư thông tuệ nhưng lại thích đùa giỡn nữ nhân. Từng lôi kéo thanh mai trúc mã của Trương Tam Lang sau đó chơi chán lại bỏ rơi người ta.
Trong đám người một thiếu niên anh tuấn thân mặc ngân bào cau mày đi ra, hắn cười lạnh:
- Ha ha, Trương Tam Lang, thanh mai trúc mã của ngươi cũng được lắm! Chỉ là cô ta được một tấc lại muốn tiến một thước, còn muốn làm phu nhân của ta nữa chứ! Hừ, đúng là đồ vô liêm sỉ! Ngươi cũng chỉ là thằng nhà quê nghèo kiết xác, may mắn lắm mới vào được Khấu Tiên thành, giờ trên tuyết tiên đã có hai dấu son, đừng nên lãng phí cơ hội khảo hạch cuối cùng thì hơn! Nhân lúc có thời gian cố mà tu luyện tới Nhục Thân cảnh nhất phẩm, sau đó về lại quê nhà làm một vị vương công quý tộc, hưởng vinh hoa phú quý đi thôi!
Tên họ Hứa này nói cũng không sai, đám tạp dịch ngoại môn lẫn đệ tử ngoại môn nếu tự biết bản thân không có khả năng tấn chức Thần Thông cảnh thì đều ra sức hoàn thành nhiệm vụ của môn phái, biết đâu đấy lại có cơ hội được Vạn Chân tiên môn ban thưởng vài món pháp khí hay linh đan chẳng hạn, rồi sau đó về lại quê nhà, hưởng thụ một đời nhung lụa.
Nhưng lòng Trương Tam Lang tràn ngập oán hận, nay có cơ hội báo thù sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ?
Mắt cậu ta đỏ bừng lên, nghiến răng quát:
- Hứa Thượng Thiển, đừng có nói nhảm, lấy tuyết tiên của ngươi ra, chúng ta đấu một trận định rõ sống chết!
Dứt lời cậu ta quay đầu nhìn Hàn Siêu phía sau.
Hắn hờ hững mỉm cười, tâm niệm khẽ động là Xích Diễm Huyết Phách Ti đang bám trên bảng hiệu phủ thành chủ đã lao xuống, sau đó lao tới bên cạnh Trương Tam Lang, chuẩn bị tấn công.
Lúc này một bóng dáng cao gầy thanh thoát đi ra giữa sân.
Đây chính là thiếu nữ dịu dàng như nước, Tề Tử Thi.
Cô nhìn Hàn Siêu, sắc mặt đầy thâm ý, sau đó lại quay đầu nói với Hứa Thượng Thiển:
- Lấy tuyết tiên của ngươi ra đi. Môn quy có quy định rõ, nếu tạp dịch ngoại môn chỉ định khiêu chiến thì không thể từ chối.
- Hừ!
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, vẫy nhẹ tay là một miếng tuyết tiên đã từ tay áo phi ra, phóng thẳng vào tay Tề Tử Thi.
- Trước tiên xin hỏi một câu, ngươi muốn nhận thua không?
Cầm hai miếng tuyết tiên trên tay, Tề Tử Thi bước tới cạnh Hàn Siêu, cô cau mày nhìn Hứa Thượng Thiển, rồi hỏi.
- Hừ! Cũng chỉ là một món tinh vật mà thôi, dựa vào nhị phẩm Nhục Thân cảnh như Trương Tam Lang chẳng lẽ còn làm gì được Tàn Phong thân pháp của ta sao?
Sắc mặt Hứa Thượng Thiển lộ rõ vẻ khinh thường, khí thế trên người bắt đầu thoát ra, có cảm giác mờ ảo vô định, khó lòng nắm bắt được.
Giống hệt như gió vậy.
- Bắt đầu đi!
Tề Tử Thi nghe hắn nói thế thì giơ tay ra hiệu, xong cô quay đầu nhìn Hàn Siêu, ánh mắt có ý cầu xin.
Đương nhiên hắn hiểu, Tề Tử Thi đang muốn xin hắn không tiếp tục giết người nữa.
Nhưng nếu không giết thì ai lại đi nể sợ tên phế vật bị hủy tinh mạch như hắn chứ?
Lòng hắn vững như đá, hoàn toàn không hề rung động, Xích Diễm Huyết Phách Ti ngay khi cô lên tiếng đã bắn thẳng ra ngoài, bám trên mặt họ Hứa rồi nở rộ thành trăm nghìn tơ máu.
Giống như một đóa hoa bằng máu, diễm lệ vô cùng nhưng lại mang theo hơi thở của cái chết.
Hứa Thượng Thiển nhanh chóng lùi ra sau, trong nháy mắt đã tạo ra mười mấy tàn ảnh, gió lớn nổi lên.
Cùng lúc đó quạt ngọc trên tay hắn cũng biến đổi, trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một trường thương mỏng như gậy trúc, xuyên qua trăm nghìn tơ máu, bắn thẳng tới trước ngực Trương Tam Lang!
Ứng biến vô cùng nhanh chóng!
Mười mấy tàn ảnh kia là biểu hiện khi thân thể hắn đạt tới cực hạn, đây là công pháp luyện thể hàng đầu của nhà họ Hứa! Đợi tới khi hắn tạo ra chín mươi chín tàn ảnh thì cơ thể sẽ biến hóa, sinh ra pháp lực huyền diệu, tấn chức lên Thần Thông cảnh!
Thế nhưng tàn ảnh dù nhiều hơn nữa vẫn bị trăm nghìn tơ máu ngưng xuất huyết hoa tìm ra chân thân, chặn đứng tất cả đường lui rồi lập tức cắn nuốt.
Xích Diễm Huyết Phách Ti cực kỳ mẫn cảm với huyết khí, Hứa Thượng Thiển lại là nhất phẩm Nhục Thân cảnh, huyết khí căng tràn như ánh trăng trong đêm tối, càng dễ dàng bị tìm ra.
- Á á á!
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ miệng Hứa Thượng Thiển, vang vọng khắp nơi.
Mọi người kinh hãi nhìn cảnh hàng nghìn hàng vạn tơ máu cắm vào thân thể Hứa Thượng Thiển, đâm vào trái tim hắn, giống như một chiếc ống hút, rút sạch máu trong cơ thể hắn ta.
Nháy mắt chỉ còn lại một bộ da bọc xương, cứ như thể người đã chết nhiều năm rồi bị phơi thành thây khô, kinh khủng đến mức làm người ta không khỏi run rẩy!
Tách.
Hàng nghìn hàng vạn tơ máu rút lại, ngưng tụ thành một sợi tơ hồng yêu diễm, như một con mãng xà đã ăn uống no say giờ di chuyển lên trên tấm biển thành chủ phủ, cuộn mình nghỉ ngơi.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này mọi người đều lạnh cả sống lưng.
Tinh vật này chắc chắn là một thứ ma khí!
Chỉ chăm chăm hút cạn máu nơi trái tim khiến người ta cực kỳ hoảng sợ!
- Ai da, chúc mừng vị Trương Tam Lang này báo được thù!
Chỉ thấy Hàn Siêu cười tủm tỉm như đại ma vương, tay chắp sau lưng, từ từ bước đến cạnh thi thể của Hứa Thượng Thiển rồi mới ngồi xổm xuống, chắp tay thành hình chữ thập xong lại ngâm nga chú ngữ kỳ quái kia.
- Được rồi, tiếp theo còn ai muốn khiêu chiến ngoại môn đệ tử trên bảng Thần Thông thì cứ việc mượn tinh vật của ta mà dùng! Dù sao ta cũng là một thiếu niên tốt bụng thích giúp đỡ người khác mà.
Đứng lên, Hàn Siêu thản nhiên cười nói sau đó nhìn xung quanh một vòng.
Mọi người không nhịn được mà đồng loạt lùi về phía sau một bước, lòng thầm kinh hãi.
Hứa Thượng Thiển chết rồi! Lại thêm một thiên tài trên bảng Thần Thông chết!
Chỉ một ngày thôi mà thiên tài trên bảng Thần Thông đã chết mất ba người! Hơn nữa tất cả đều chết dưới tay Hàn Siêu cả!
Lúc này Hàn Siêu giống như tử thần đang nở nụ cười chết chóc, đến gặt hái sinh mệnh của chúng sinh!
Hàn Siêu này không thể trêu vào được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...