"Hừ, tất cả dừng tay lại cho ta!"
Giữa lúc tình huống đang căng thẳng, thì từ phía giữa căn phòng vang lên một thanh âm nghiêm nghị pha chút tức giận.
Mà chủ nhân của giọng nói này, không ai khác chính là Ông cụ Đường.
Lúc này không chỉ ba vị đạo nhân, mà ngay cả hai người Đường Viễn cùng Đường lão gia tử cũng cảm thấy vô cùng hoang mang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mặc dù hai người Đường gia không giống như mấy vị đạo sĩ kia, bị áp chế năng lượng trong cơ thể tới mới không còn khả năng sử dụng tiên pháp, thế nhưng bản thân hai người cũng cảm thấy sâu trong cơ thể có gì đó đang đè nặng xuống, khiến cho họ vô cùng không thoải mái.
Hơn nữa, những gì đang xảy ra trước mắt họ nằm ngoài phạm trù thông thường, đương nhiên khiến cho hai người cảm thấy hoang mang.
Duy chỉ có mình Ông cụ Đường là không hề biến sắc, vẫn trấn định như trước.
Bởi lẽ trước đây khi còn ở Thiên Nhân phái, ông cụ là đệ tử thân truyền của Thanh Hòa chân nhân - một người được coi như thiên tài đỉnh cấp nhất trong vòng năm trăm năm qua, không chỉ trong nội bộ môn phái mà ngay cả trong toàn cõi giang hồ cũng ít người bì kịp.
Ông cụ Đường cũng đã được tận mắt nhìn thấy năng lực của sư phụ.
Mặc dù không nghịch thiên tới mức dời non lấp bể, hô mưa gọi gió, thế nhưng Thanh Hòa đạo nhân có thể thi triển ra không ít tiên pháp kỳ ảo, khiến cho đệ tử của mình được mở rộng tầm mắt.
Cho nên khi Ngô Kiến Quốc sử dụng Không Gian Vô Sắc, ông cụ không bị bất ngờ và hoang mang như những người khác, mặc dù bản thân lão nhân gia lúc này cũng chỉ là một phàm nhân.
Mắt thấy hai bên đã tạm ngưng tranh đấu, không gian không màu kỳ quái kia cũng đã được Ngô Kiến Quốc thu hồi, Ông cụ Đường mới nghiêm nghị tiếp tục cất lời:
"Các người tới đây là để giúp đỡ Đường gia ta, hay là để chứng tỏ bản lĩnh, tranh đấu tàn nhẫn? Nếu thực tâm muốn tương trợ, vậy thì trở về chỗ ngồi, tiếp tục bàn bạc thêm đi."
Đoạn ông cụ liếc nhìn Ngô Kiến Quốc, sau đó lại hướng ánh mắt về phía ba vị đạo nhân kia, trầm giọng:
"Còn nếu như các ngươi chỉ muốn diễu võ giương oai, vậy thì nhanh chóng cút càng xa càng tốt, đừng có đứng trước mặt ta mà làm trò hề nữa.
Thật không ra thể thống gì!"
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên im ắng khác thường.
Ba vị đạo sĩ bị ông cụ mắng vài lời, trên mặt đều lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng, không biết giải thích sao cho phải.
Nếu đổi lại là người khác, thì cho dù có là các vị đạo hữu tới từ những môn phái khác, hay là những người có thế lực cực lớn trong thiên hạ, nếu như dám chỉ mặt mắng mỏ bọn họ như vậy, thì cả ba người chắc chắn sẽ không do dự mà phất áo rời đi.
Thế nhưng lần này đích thân Chưởng môn sư phụ giao trách nhiệm cho họ xuống núi làm việc, cho nên cả ba người đều không dám mảy may khinh suất.
Hơn nữa mặc dù bọn họ không hề biết đoạn cố sự giữa Ông cụ Đường và Thiên Nhân phái, thế nhưng tất cả cũng ngấm ngầm suy đoán được một chút quan hệ của Chưởng môn với Đường gia.
Bởi vậy nên bọn họ càng không thể coi thường chuyện lần này, mà phải dồn toàn tâm toàn ý lo liệu chu toàn.
Còn về phía Ngô Kiến Quốc, mặc dù hắn có e ngại ba đạo sĩ kia, thế nhưng nếu như bảo hắn sợ sệt mặc cho họ ngang nhiên chà đạp, thì đương nhiên hắn thà đánh một trận còn hơn.
Ngộ nhỡ nếu như đánh không lại, vậy thì lão tử liền bỏ chạy còn không được sao? Sợ quái gì mấy tên đạo sĩ mũi trâu các ngươi chứ!
Tuy nhiên dù bản thân có ngang ngạnh hơn nữa, thì đối mặt với Ông cụ Đường, trong thâm tâm Ngô Kiến Quốc vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng kính nể vị đại nhân vật này.
Thế nên khi nghe thấy ông cụ ra lệnh ngừng tay, mặc dù đang phải đối mặt với ba tên đạo sĩ ngang ngược kia, Ngô Kiến Quốc vẫn không do dự mà thu liễm năng lực của bản thân.
Trải qua gần mười phút im lặng, rốt cuộc Ông cụ Đường lại là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt do chính mình tạo ra.
Lão nhân gia hướng về phía Ngô Kiến Quốc, hỏi:
"Cậu có biết chính xác những nơi đám người kia có thể ẩn nấp không? Có bao nhiêu phần chắc chắn sẽ tìm thấy chúng ở đó?"
"Theo như những gì vãn bối thu được từ trong miệng Tống Viễn Sơn, thì bọn họ hiện tại chỉ có thể trốn tại một trong hai nơi..."
Ngô Kiến Quốc nhanh chóng đáp lời:
"Một là căn nhà số 15 hẻm Bắc Giới Kiều, hai là biệt thự EX-05 khu biệt thự bán đảo Đông Hồ.
Nếu như những gì Tống Viễn Sơn nói là sự thật, vậy thì tổ chức của bọn chúng chỉ có hai địa điểm trú ẩn này ở tại thủ đô."
Ông cụ Đường cũng gật gật đầu, đáp lời:
"Xét trên phương diện một vụ bắt cóc mà nói, thì khả năng rất cao bọn chúng đang ở ngay tại thủ đô này.
Như vậy vừa có thể tránh được biến cố phát sinh trong quá trình di chuyển, lại vừa có thể tiện cho việc ẩn náu."
"Dù sao ở nơi đất chật người đông như thủ đô, luôn khó có thể điều tra được tung tích của chúng hơn những nơi nhân khẩu ít ỏi.
So với việc trốn tới nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, thì việc đối phương chọn phương án nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất này, không phải là không có khả năng."
Đường lão gia tử lại đưa ra một vấn đề:
"Mặc dù đã biết bọn chúng ở một trong hai nơi đó, thế nhưng để điều tra chính xác cũng không phải đơn giản, nếu như làm quá lộ sẽ làm bứt dây động rừng."
Lúc này Ngô Kiến Quốc mới chậm rãi đưa ra ý kiến của bản thân, dẫu sao ở trong phòng này hắn có thể coi là người có nghiệp vụ trinh sát cùng phản trinh sát cao nhất.
"Đương nhiên không thể trực tiếp cử người tới tra xét hiện trường được, như vậy chỉ e bọn chúng sẽ đánh hơi được điều bất thường ngay.
Dẫu sao đám người này cũng không phải gà mờ, hơn nữa chúng đã thiết lập địa điểm an toàn không phải ngày một ngày hai, thế nhưng hoàn toàn không có bị phát hiện, cho nên có thể khẳng định bọn chúng cũng có mạng lưới thông tin riêng."
Ngô Kiến Quốc tạm ngừng vài giây, quan sát xung quanh, phát hiện ra mọi người đều đang lắng nghe hắn, lại từ tốn tiếp lời:
"Nếu đã không thể truy tra trực tiếp, vậy cách tốt nhất là lấy thông tin từ những người dân xung quanh đó, như thế sẽ giảm thiểu được nguy cơ đánh rắn động cỏ."
Đường Viễn nghe thấy hắn nói vậy, không khỏi đưa ra thắc mắc:
"Thế nhưng chắc gì hàng xóm đã biết được hành tung của chúng? Đám người này ngay cả mạng lưới tình báo quân đội cũng có thể qua mặt, vậy những người dân thường kia càng khó lòng mà biết được."
Ngô Kiến Quốc lắc lắc đầu:
"Không, tai mắt của nhân dân mới chính là thứ khó lòng phòng bị nhất, bởi vậy nên các lãnh đạo mới nhấn mạnh tới thế trận quốc phòng, an ninh nhân dân là như vậy.
Bọn chúng có thể làm giả giấy tờ, thông tin cá nhân...
Để qua mắt lực lượng tình báo, thế nhưng với những người dân thường hàng ngày tiếp xúc với chúng, thì rất khó qua mặt được họ."
"Cách duy nhất để bọn chúng có thể ẩn mình trong dân chúng, đó là tự biến mình thành những người bình thường, sinh hoạt và làm việc như mọi người xung quanh.
Nếu tôi đoán không nhầm, thì cả hai địa điểm trên đều có người sinh hoạt thường xuyên, hơn nữa còn là những người mà hàng xóm láng giềng đều biết.
Càng cởi mở, thì sẽ càng ít bị nghi ngờ."
Ông cụ Đường lúc này mới gật đầu, tỏ ý đồng tình với Ngô Kiến Quốc.
Ở trong căn phòng lúc này, chỉ có Ngô Kiến Quốc đã từng là một quân nhân chuyên nghiệp, đương nhiên hắn có những kỹ năng được rèn luyện trong quân ngũ mà người bình thường không thể biết được.
Thế nhưng Ông cụ Đường cũng từng là một nhà hoạt động cách mạng, từng tham gia chiến tranh vệ quốc.
Thời kỳ đầu do những khó khăn về lực lượng, bị giặc lùng bắt khắp nơi, buộc các bậc nguyên lão lúc ấy phải tìm mọi cách trà trộn vào quần chúng, hòa mình vào nhân dân, có như vậy mới tránh được tai mắt quân thù.
Cá biệt, có một vị tướng tình báo nổi tiếng còn từng tham gia cố vấn cho quân lực đế quốc, đảm nhận tới chức vụ cực cao trong hệ thống của chúng.
Mãi sau này khi đã giải phóng nhiều năm, thân phận thực sự của ông mới được công bố, khiến cho nhiều người không khỏi giật mình kinh ngạc.
Thế nên không khó hiểu vì sao Ông cụ Đường có khả năng phân tích, hiểu rõ tường tận những gì Ngô Kiến Quốc vừa nói.
"Nếu đã là như vậy, chúng ta chỉ cần phái người tới hỏi thăm thông tin từ những người hàng xóm xung quanh khu vực đó, xem nơi nào trong số hai căn nhà kia vừa có người thân, bạn bè hoặc thân hữu tới thăm.
Nếu như một trong hai nơi có thêm từ hai người trở lên tới ở trong vòng vài ngày gần đây, vậy thì có thể đoán chắc Tiểu Yên đang bị giam giữ tại đó."
Ngô Kiến Quốc gật đầu đồng tình với lời nói của ông cụ, sau đó tiếp tục phân tích:
"Một vấn đề nữa, đó là phải chắc chắn vị trí bọn chúng giam giữ Đường Yên cô nương, sau đó ra tay một lần duy nhất, nhanh chóng cứu người ra ngoài.
Nếu tới lúc xông vào trong đó mới bắt đầu tiến vào lục soát tìm kiếm, thì chỉ e sẽ phát sinh biến cố."
Đường lão gia tử lúc này đã nắm bắt được nhịp độ, cũng đưa ra đánh giá riêng của mình:
"Với phong cách hành sự của đám người này, thì khá chắc là cả hai căn nhà kia đều đã trải qua cải tạo, có thể có thêm đường ngầm dẫn ra ngoài, hoặc là phòng bí mật gì đó không chừng."
Tiếp đó ông ta lại hơi nhíu mày, đưa tay lên day day trên thái dương một chút.
Trải qua một vài phút xoa bóp, có vẻ cơn đau đầu của Đường lão gia tử đã dịu đi phần nào, cho nên ông lại tiếp tục nói:
"Để kiến tạo đường hầm, hay tầng ngầm hoặc phòng ốc đặc biệt, chắc chắn phải được cung cấp vật liệu, cùng với xả thải phế liệu, đất cát.
Những việc này không thể nào xảy ra giữa lòng thủ đô mà qua mặt được cơ quan chức năng, cho nên chắc hẳn bọn chúng đã phải đăng ký cải tạo với Sở Xây dựng thành phố."
"Có thể cho người tới đó kiểm tra, sau đó dựa vào mức độ phế liệu, thời gian thi công cho phép...
Để phỏng đoán xem đám người kia đã cải tạo, xây sửa những gì...
Đúng rồi, còn có thể yêu cầu phía quân đội sử dụng máy cảm ứng địa chấn, nếu như có đường hầm hay phòng ngầm dưới lòng đất, vậy thì chắc chắn không thể thoát khỏi sự truy vết của máy móc."
Cả Ông cụ Đường và Đường lão gia tử đều là người từng trải qua thời binh đao khói lửa.
Bản thân Đường lão gia tử mặc dù không trực tiếp tham gia chiến trận, thế nhưng trong thời kỳ chiến tranh biên giới ông cũng đã từng nhiều lần cố vấn cho quân đội về các công nghệ quốc phòng mới, vậy nên có thể nói Đường lão gia tử không phải không biết gì về quân giới.
Cũng phải nói thêm, thời kỳ Đường lão gia tử còn đang đảm nhiệm chức vụ Phó Thủ tướng Thường trực, thì ông ta chính là một trong số những người ủng hộ mạnh mẽ cho Quân Ủy tiến hành hiện đại hóa quân đội.
Mà đích thân Đường lão gia tử cũng phê chuẩn nhiều khoản chi phí gia tăng cho công nghệ quốc phòng, cho nên bản thân ông cũng phải tìm hiểu rất nhiều về những thứ máy móc hiện đại phục vụ cho ngành công nghiệp này.
Lúc này trong phòng chỉ có Đường Viễn cùng ba vị đạo sĩ kia là hoàn toàn mù tịt về những gì Ngô Kiến Quốc đang thảo luận cùng hai vị trưởng bối Đường gia.
Ba đạo nhân kia thì khỏi nói, bọn họ cả đời ở trên Cửu Đỉnh Sơn, ngay cả tiếp xúc với người ngoài cũng rất hãn hữu, càng không nói tới những thứ thuộc về nghiệp vụ quân đội như vậy, có thể nói là như vịt nghe sấm.
Mà ngay cả Đường Viễn, như đã nói từ trước công việc của ông ta hoàn toàn không liên quan gì tới quân giới, cũng không tiếp xúc nhiều với các tướng lĩnh, lãnh đạo quân đội, cho nên so với ba vị đạo sĩ kia thì Đường Viễn cũng chẳng hiểu nhiều hơn là mấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...