"Đại tá Chu, anh nói Ngô Kiến Quốc là người duy nhất có mặt trong phòng lúc đó?"
"Đúng vậy."
Lúc này chiếc Land Cruiser của Chu Doãn Văn đang lăn bánh trên đường rời khỏi căn cứ quân sự Hồng Lĩnh, mà cuộc điện thoại giữa hắn và Đường Viễn cũng đã kéo dài gần mười lăm phút đồng hồ rồi.
Mặc dù Đường Viễn lúc này đang cực kỳ sốt ruột cùng tức giận, thế nhưng ông ta vẫn bình tĩnh hỏi han Chu Doãn Văn từng chi tiết nhỏ, không mảy may bỏ qua một điểm nghi vấn nào.
Chu Doãn Văn cũng rất kiên nhẫn, cẩn thận giải thích hết thảy sự việc cho đối phương.
Đường Viễn đi lại xung quanh bàn làm việc, ngón tay liên tục gõ lên trên mặt bàn, giọng không đổi:
"Theo như lời anh nói, vậy thì chẳng phải Ngô Kiến Quốc chính là kẻ tình nghi số một trong vụ án này hay sao? Bất kể hắn có thực sự liên quan hay không, thì việc tạm giam điều tra vẫn là cần thiết.
Tôi thấy cách làm của Phó tư lệnh Dương không có vấn đề gì cả..."
Trong lòng ông ta không khỏi hừ lạnh một tiếng, lại là Ngô Kiến Quốc, cứ ở đâu xuất hiện tên này là ở đó có rắc rối.
Mà tệ nhất là những rắc rối này một trăm phần trăm đều nhắm vào Đường gia.
Không, nói chính xác hơn, mỗi một lần xảy ra chuyện, thì đều là con gái ông ta Đường Yên phải đứng ra chịu trận.
Từ lần Đường Yên bị uy hiếp ở Yến Kinh, cho tới mấy ngày trước khi nàng bị bắt cóc ở ngoại ô...
Rồi hôm nay lại tới lượt Tống Viễn Sơn - một sợi dây cứu mạng của Đường Yên - chết ngay trước mắt Ngô Kiến Quốc.
Tất cả những điều này khiến cho Đường Viễn không khỏi ác cảm vô cùng với Ngô Kiến Quốc, mặc dù trong thâm tâm ông ta hiểu rằng Ngô Kiến Quốc chẳng phải là tác nhân chính gây ra vấn đề, hắn chỉ đơn thuần là trùng hợp bị vướng vào mọi chuyện mà thôi.
Mấy ngày trước Ngô Kiến Quốc vì cứu Đường Yên mà suýt chút nữa bỏ mạng, khi đó mặc dù tâm trạng của Đường Viễn đang xấu cùng cực, nhưng ông ta vẫn không quên dặn dò bác sĩ chữa trị thật tốt cho hắn.
Thế nhưng chuyện lần này...
Chu Doãn Văn nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Đường Viễn, hắn cũng hiểu được thái độ này của đối phương dành cho Ngô Kiến Quốc rốt cuộc là vì điều gì.
Không thể không nói tên tiểu tử này quả thực là xui xẻo, hắn đi đến đâu liền xảy ra chuyện đến đó, khiến cho những người đứng ngoài không khỏi nghi ngờ, phải chăng hắn có hay không liên quan tới những sự việc kia.
Tống Viễn Sơn là một con bài quan trọng để đổi lấy tính mạng Đường Yên, mà bây giờ con bài này đã bị hủy.
Trùng hợp hơn là Ngô Kiến Quốc lại có mặt ở hiện trường, khiến cho Đường Viễn không thể không có cái nhìn với hắn.
Chu Doãn Văn biết Ngô Kiến Quốc không làm việc đó, nhưng để giải thích cho Đường Viễn thì quả thực khó khăn.
Không nói tới việc Đường Viễn có tin lời hắn hay không, mà ngay cả quá trình diễn ra sự việc cũng rất mơ hồ, khó đoán định.
Cho nên muốn mượn tay Đường gia để cứu thoát cho Ngô Kiến Quốc lúc này, buộc Chu Doãn Văn phải chọn phương pháp khác, thay vì tốn miệng lưỡi đi thanh minh cho hắn.
Chu Doãn Văn ra hiệu cho lái xe tạm dừng bên đường, sau đó lại để cho cả lái xe và thư ký tạm thời ra ngoài trong chốc lát.
Không phải Chu Doãn Văn không tin tưởng hai người này, nhưng điều hắn sắp nói ra đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng, càng ít người biết thì sẽ tránh được càng nhiều những phiền phức không đáng có.
Đương nhiên hai người kia cũng rất hiểu chuyện, sau khi xuống xe họ đã cố tình đi thêm một đoạn cách xa chiếc xe, sau đó mới dừng lại trò chuyện với nhau, để cho Chu Doãn Văn có không gian riêng, hoàn toàn yên tâm.
Chờ cho Đường Viễn nói xong, Chu Doãn Văn mới hắng giọng, nghiêm túc trả lời:
"Thứ trưởng Đường, có một chuyện này tôi nghĩ cần phải cho ngài biết."
Ở đầu dây bên kia Đường Viễn hơi tỏ ra ngạc nhiên:
"Chuyện gì?"
"Chuyện này tôi chỉ kể lại, còn việc quyết định ra sao là ở Thứ trưởng Đường.
Chỉ là dù sao đây cũng là vấn đề rất nhạy cảm, nên tôi mong ngài có thể giữ bí mật."
Đường Viễn không khỏi hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, Đại tá Chu, không ngờ người trong quân giới như anh cũng biết cách rào trước đón sau đấy chứ? Có chuyện gì cứ nói, tôi đảm bảo sẽ thay anh giữ bí mật, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nó không gây ảnh hưởng về mặt nguyên tắc."
Nguyên tắc mà Đường Viễn nhắc tới, đơn giản chỉ có mấy chữ: Lợi ích quốc gia, Nhân cách con người.
Đúng như thế, chỉ cần không gây tổn hại cho đất nước, và không khiến cho Đường Viễn phải làm trái với quy tắc cơ bản mà ông ta đặt ra, vậy thì có thể yên tâm.
Chu Doãn Văn ngừng lại một chút, hít một hơi dài, sau đó ném ra một thông tin đủ khiến Đường Viễn chấn động:
"Ngô Kiến Quốc là một dị nhân."
Đường Viễn sững người.
Mặc dù không thất thố tới mức đánh rơi cả điện thoại như khi nãy, nhưng chỉ một câu nói vừa rồi của Chu Doãn Văn cũng đủ khiến cho Đường Viễn giật mình kinh hãi.
Ngô Kiến Quốc vậy mà lại là một trong số Những kẻ đó!
Ngay lúc này đầu óc Đường Viễn dường như ngưng lại, suy nghĩ đầu tiên vụt qua trong não ông ta đó là: Không ổn chút nào!.
Ngô Kiến Quốc lại là một dị nhân, cũng đồng nghĩa với việc rất nhiều khả năng âm mưu lần này có dính líu tới hắn.
Thậm chí trường hợp xấu hơn, Ngô Kiến Quốc có thể là đồng bọn của đám người Thiết Sa.
Hoặc giả, chính hắn chứ không ai khác, đã thiết kế ra âm mưu bắt cóc Đường Yên để đổi lấy Tống Viễn Sơn đang bị giam trong ngục.
Tuy rằng đó chỉ là suy đoán của Đường Viễn, thế nhưng suy đoán này quả thực quá hợp logic rồi?
"Ngô Kiến Quốc? Nói như vậy tức là hắn có liên hệ với đám người Thiết Sa? Khốn kiếp!"
Không để cho Chu Doãn Văn kịp đáp lời, Đường Viễn đã gằn giọng:
"Đại tá Chu, anh dám dẫn một kẻ như vậy tới gặp Tống Viễn Sơn, anh mất trí rồi sao?"
Chu Doãn Văn lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ Thứ trưởng Đường quá không bình tĩnh rồi, hắn còn chưa kịp nói hết câu đâu đó.
"Thứ trưởng Đường xin giữ bình tĩnh trước.
Quả thực như tôi vừa nói, Ngô Kiến Quốc có những Siêu năng lực khác thường, tuy nhiên hắn lại không phải đồng bọn của đám người kia..."
"Tôi dám lấy bản thân mình ra đảm bảo, Ngô Kiến Quốc tuyệt đối không phải loại người bán đứng lợi ích quốc gia, càng không phải kẻ đê hèn tới mức liên lụy tới một tiểu cô nương tay không tấc sắt."
Chu Doãn Văn hít một hơi, sau đó tiếp lời:
"Quan trọng hơn là, Ngô Kiến Quốc đã nắm được thông tin gì đó về đám người kia.
Tuy rằng không dám chắc chắn trăm phần trăm, nhưng rất có khả năng hắn biết Thiết Sa đang ẩn nấp ở đâu."
Nếu đổi lại là trường hợp khác, thì dù có quan hệ thân thiết tới đâu đi chăng nữa, Chu Doãn Văn cũng sẽ không đứng ra bảo chứng cho Ngô Kiến Quốc.
Thế nhưng bây giờ có thể nói Ngô Kiến Quốc và Chu Doãn Văn đã bị cột chặt trên cùng một con thuyền.
Chu Doãn Văn đã mang cả sinh mệnh chính trị của bản thân mình ra để đặt cược, cho nên hắn không còn đường lui nữa.
Bằng mọi giá phải cứu được Ngô Kiến Quốc ra ngoài, đồng thời minh oan cho hắn, như vậy hắn mới có thể tránh khỏi bị liên lụy.
Đường Viễn hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng đáp:
"Nói như đại tá Chu, tức là muốn Đường gia bọn ta đưa Ngô Kiến Quốc ra ngoài để đổi lấy thông tin về đám người Thiết Sa từ trong miệng hắn sao? Tuyệt đối không được!"
Chu Doãn Văn ngẩn người:
"Tại sao lại không được?"
"Hừ, anh cũng biết Ngô Kiến Quốc là một dị nhân, thả hắn ra ngoài sẽ gây ra tai họa khôn lường.
Mặc dù Đường Yên là con gái ta, nhưng không thể bởi vì thế mà làm ra những chuyện ảnh hưởng xấu tới quốc gia được."
Đường Viễn lạnh giọng, nghiêm khắc nói:
"Ngay cả Đại tá Chu, cũng không thể nào bù đắp nổi hậu quả đâu! Dù cho anh có bảo đảm hắn không phải người như vậy, nhưng ai có thể chắc chắn lời anh nói là đúng?"
Lúc này Chu Doãn Văn cũng đã sốt ruột rồi, hắn không ngờ Đường Viễn này lại cứng nhắc như vậy.
Dù trong trường hợp tính mạng của con gái mình đang bị đe dọa, ông ta cũng hoàn toàn không có ý định muốn trao đổi với Ngô Kiến Quốc.
"Thứ trưởng Đường, Ngô Kiến Quốc lúc này là đầu mối duy nhất có thể sử dụng được, ngài hãy cân nhắc thật kỹ.
Vả lại đám người kia đều không phải kẻ tầm thường, chưa nói tới việc có thể tìm thấy chúng hay không, mà dù có thực sự phát hiện ra nơi chúng ẩn nấp, vậy thì đối phó thế nào cũng là cả một bài toán hóc búa."
"Ngô Kiến Quốc thì khác, hắn có Siêu năng lực, có thể còn mạnh hơn Thiết Sa rất nhiều.
Nếu như để cho hắn tự mình ra tay, vậy thì sự việc lần này liền có khả năng giải quyết gọn gàng rồi."
Buông mình xuống chiếc sofa giữa phòng làm việc, Đường Viễn trầm ngâm suy nghĩ về những lời Chu Doãn Văn vừa nói.
Đúng vậy, với tình hình hiện tại, hi vọng dựa vào lực lượng quân sự để cứu thoát Đường Yên quả thực quá mong manh.
Mà Tống Viễn Sơn lại đã chết, như vậy phương án lấy hắn ra làm vật trao đổi cũng không thể sử dụng được nữa rồi.
Chưa kể tới việc thông tin về đám người Thiết Sa rất mơ hồ, muốn nắm bắt được hành tung của chúng sẽ cần tiêu hao rất nhiều thời gian.
Nhưng thời gian lại chính là thứ mà Đường Viễn bọn họ đang thiếu nhất, bởi không ai biết đám người kia sẽ chịu kéo dài tới khi nào.
Một khi bọn chúng đợi quá lâu mà không nhận được tín hiệu nào khả quan, vậy thì rất có khả năng đám sẽ làm ra những chuyện điên rồ mà không ai dám tưởng tượng.
Thế nhưng nếu thả Ngô Kiến Quốc ra, vậy thì không chỉ bản thân Đường Viễn, mà ngay cả Đường gia cũng có thể gặp rắc rối lớn nếu như Ngô Kiến Quốc gây ra chuyện nguy hiểm nào đó.
Sự việc lúc này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Đường Viễn, ông ta không thể kéo cả Đường gia xuống nước đục, nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Đường Yên bỏ mạng trong tay đám người điên khùng kia.
Lắc lắc đầu, Đường Viễn đưa ra quyết định:
"Việc này, tôi sẽ nói lại với lão gia tử.
Cảm ơn anh Chu đã báo tin.
Gặp lại sau."
Cộp...tút tút tút...
Chu Doãn Văn ngẩn người, vị thứ trưởng Đường này quả là...
Nói cúp máy liền cúp máy...
Đường Viễn buông điện thoại di động trong tay xuống, tiến về phía bàn làm việc, nhấc máy điện thoại bàn lên:
"Nối máy cho tôi tới Văn phòng Cố vấn Trung Ương.
À đúng rồi, chuẩn bị xe cho tôi ngay."
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng "Đã rõ", sau đó một vài phút đường dây liền được nối thông với văn phòng cố vấn - nơi làm việc của Đường lão gia tử.
"Ta là Đường Nguyên."
Bên phía Văn phòng Cố vấn Trung Ương đã có tín hiệu, người đang nghe máy chính là Đường lão gia tử - Đường Nguyên.
Đường Viễn vội vàng lên tiếng:
"Cha, là con đây."
Đường lão gia tử hừ một tiếng, nói:
"Có thông tin gì mới?"
Mấy ngày nay thái độ của Đường lão gia tử với Đường Viễn không được tốt, nguyên nhân cũng bởi vì sự việc xảy ra với Đường Yên kia.
Là người trong nhà, Đường lão gia tử không lạ lẫm gì cách đối xử của Đường Viễn với con gái.
Ông cũng nhiều lần nhắc nhở con trai, phải quan tâm hơn tới gia đình, đừng chỉ mải mê công việc mà xao nhãng người thân.
Thế nhưng Đường Viễn vẫn không thay đổi, một mặt là bởi đặc thù công tác rất khó sắp xếp thời gian rảnh, mà mặt khác cũng là bởi tính cách cố hữu của ông ta.
Hừ, khi có thì không biết quý trọng, lúc mất rồi mới cuống cuồng đi tìm, phỏng có ích gì?
Lúc này Đường lão gia tử đang ở trong văn phòng của mình, mới vừa rồi ông còn liên hệ với lãnh đạo số một về vụ việc xảy ra với cháu gái mình, tuy nhiên kết quả không khả quan lắm.
Theo lời lãnh đạo thì đội Long Hổ cũng đã được huy động, thế nhưng lực lượng của họ vào lúc này quả thực chỉ giống như muối bỏ biển.
Bởi lẽ lúc này tất cả mọi người đều không nắm được chút thông tin nào về vị trí ẩn nấp của đám người Thiết Sa.
Để điều tra, sẽ cần huy động nhân lực gấp nhiều lần, và trong thời gian rất nhiều ngày, cộng với sự may mắn, mới có thể có khả năng phát hiện ra tung tích của chúng.
Giọng Đường Viễn hơi có chút gấp gáp:
"Cha, đã có thông tin về đám người kia rồi.
Chỉ là..."
Đường lão gia tử im lặng không nói gì, có ý để cho Đường Viễn tiếp tục.
"...
Chỉ là người nắm những thông tin kia...
Đúng rồi, hắn chính là thằng nhóc bị thương trong vụ bắt cóc Tiểu Yên.
Hiện tại hắn đang bị giam giữ vì liên quan tới cái chết của Tống Viễn Sơn..."
Rầm!
Một tiếng đập bàn vang lên trong điện thoại, khiến cho Đường Viễn không khỏi giật mình.
"Tống Viễn Sơn chết rồi !?"
Đường lão gia tử ngay lập tức nhận ra điểm bất thường trong lời nói của Đường Viễn.
Ông vô cùng phẫn nộ, lớn giọng mắng chửi:
"Một kẻ đang sống sờ sờ, bị biệt giam 24/24, vậy mà chết rồi? Đám người quân đội kia rốt cuộc làm ăn như thế nào? Canh gác tên phạm nhân tay không tấc sắt khó như vậy sao? Ngu xuẩn!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...