Siêu Năng Thời Đại


Hai ngày trước, tại phòng giam số 55.


Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đang ngồi ở phía đối diện với Tống Viễn Sơn.


Khuôn mặt hắn đã hằn lên vài nếp nhăn tuổi tác, thế nhưng điều đó vẫn không làm mất đi vẻ ngoài lịch lãm, trái lại còn khiến cho hắn có thêm một nét phong trần hiếm thấy.


Trên khóe miệng luôn duy trì một nụ cười lịch thiệp, người đàn ông này vẫn tiếp tục tỏ ra vô cùng nhẫn nại, không hề vội vã gì:

"Anh Tống, cả tôi và anh đều hiểu sự việc lần này rốt cuộc sẽ đi đến đâu.
Anh có thể lựa chọn im lặng, nhưng bọn họ cũng có thể chọn cách giam cầm anh cả đời..."

Nói đoạn, hắn đưa tay đẩy gọng kính một chút, không nhanh không chậm nói:

"Nửa phần đời còn lại của anh, phải chôn trong mấy mét vuông phòng giam này, có đáng hay không? Chi bằng chúng ta làm một giao dịch, anh cung cấp vị trí cất giấu món đồ kia, ngay sau khi chúng tôi thu hồi nó anh sẽ được thả tự do, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Tống Viễn Sơn vẫn không nói một lời, thậm chí hắn cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, như thể hoàn toàn coi đối phương là không khí.


Mắt hắn chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay, đầu gối khẽ rung rung, khiến cho người ta cảm thấy dường như việc bị giam ở đây lúc này đối với hắn chỉ là một chuyến nghỉ mát nhàn nhã và có phần vô vị.


Khác hẳn với mấy ngày trước, tinh thần Tống Viễn Sơn khi đó chỉ chực chờ sụp đổ, thậm chí trong đầu hắn đã từng nảy sinh ý nghĩ đầu hàng hoặc là tự tử.


Dù tâm trí hắn có thể kiên định gấp nhiều lần những người bình thường, nhưng đối mặt với sự tra tấn liên tục, mài mòn liên tục, thì Tống Viễn Sơn cũng không có khả năng đề kháng tuyệt đối.
Hắn chỉ là chịu đựng được lâu hơn kẻ khác trước khi bản thân gục ngã mà thôi

Tuy nhiên ngay lúc này đây, ý chí của Tống Viễn Sơn đã trở nên kiên định hơn nhiều, những dấu hiệu rạn nứt trong tâm tưởng đã không còn, ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, tới mức khóe miệng vô tình nhếch lên thành một nụ cười mãn nguyện.


Người đang ngồi trước mặt hắn bây giờ, là một chuyên gia đàm phán do quân đội cử tới để thương thuyết, mục đích là để Tống Viễn Sơn có thể khai ra nơi hắn cất giấu đầu đạn A, sau đó nhanh chóng thu hồi nó rồi dùng Tống Viễn Sơn làm vật trao đổi với Thiết Sa, cứu thoát Đường Yên.


Thế nhưng có một điều mà họ không bao giờ ngờ tới, đó là người họ cử tới lại chính là chìa khóa để cởi bỏ chướng ngại tâm lý cho Tống Viễn Sơn.


Bởi vì người này, lại chính là một thành viên chủ chốt trong tổ chức, ngang hàng với Tống Viễn Sơn và Thiết Sa...


Người đàn ông trung niên gỡ gọng kính vàng trên mặt xuống, tiếp đó lại dùng hai đầu ngón tay day day thái dương.


Ở bên ngoài lúc này có không ít người đang theo dõi nhất cử nhất động của họ, vậy nên người đàn ông trung niên kia dù có vài lời muốn truyền đạt cho Tống Viễn Sơn, nhưng ông ta cũng không thể cứ khơi khơi nói ra được.



Mắt nhìn Tống Viễn Sơn đang chăm chú đọc sách, ông ta dường như không kiềm chế nổi bản thân, vung tay giật lấy cuốn sách trong tay hắn, đập mạnh xuống bàn đánh rầm một tiếng.


"Để tao nói cho mày biết, cơ hội chỉ có một lần.
Nếu mày không trân trọng nó, thì cứ dành từng ngày, từng ngày một trong cả cái phần đời khốn nạn còn lại của mày để hối hận về quyết định ngày hôm nay đi."

Sau đó người đàn ông vươn tay tóm lấy cổ áo Tống Viễn Sơn, ghì hắn tới sát phía trước ngực mình, gằn giọng nói:

"Và tao cũng nhắc cho mày nhớ, lũ bạn của mày ở ngoài kia chỉ là bọn cặn bã rác rưởi, đừng trông chờ vào việc chúng nó có thể tới đây cứu mày ra ngoài.
Mày, sẽ giống như một con gián, chết rục ở chốn xó xỉnh tối tăm này.
Không ai, không một ai quan tâm tới điều đó, hiểu không?"

Cánh cửa phòng giam bật mở, một vài sĩ quan từ bên ngoài đang chuẩn bị xông tới để lôi hai người ra.


Người đàn ông trung niên kia ấn mạnh ngón tay trỏ vào cổ của Tống Viễn Sơn, nói thầm vài chữ:

"Tự do hoặc chết!"

Sau đó ông ta buông Tống Viễn Sơn ra, quay người bước thẳng ra khỏi phòng.


Ở bên ngoài, có một viên sĩ quan chỉ huy đã chờ sẵn, vừa thấy người đàn ông kia bước ra hắn liền ngay lập tức tiến lại gần, hỏi với giọng chất vấn:

"Việc này là sao? Đây là cách mà anh nói là có thể áp dụng để lấy được thông tin từ hắn à? Khốn kiếp thật, anh có biết sự việc lần này quan trọng đến mức nào không?"

Người đàn ông kia lấy gọng kính vàng từ trong túi ra, sau đó thổi thổi vài lần, rồi dùng áo lau sạch nó.


Ông ta đeo lại kính, trong mắt ánh lên vẻ giận dữ cùng thất vọng, nói:

"Tôi không biết phía quân đội các anh quản lý người này như thế nào, nhưng chắc chắn đã có người để lộ thông tin cho hắn trước khi tôi tới đây.
Về mặt tâm lý học mà nói, thái độ của hắn hoàn toàn không bình thường, nếu đúng như những mô tả trước đây của các anh thì tình trạng thần kinh của hắn phải rất bất ổn mới đúng."

"Thế nhưng kể từ khi tôi bước vào phòng, hắn ta không hề nói một lời, thậm chí không liếc nhìn tôi lấy một lần.
Điều này chứng tỏ hắn đã biết trước mục đích của tôi tới đây để làm gì rồi."

Viên sĩ quan kia lộ rõ vẻ bàng hoàng, liền hỏi lại với giọng đầy ngờ vực:

"Anh nói là hắn có tay trong? Không thể nào, trong vòng nhiều tháng trở lại đây không có ai tiếp xúc trực tiếp với phạm nhân, thậm chí ngay cả khi vệ sinh phòng giam hắn cũng bị đánh thuốc mê."

Người đàn ông lắc đầu:

"Tôi không biết, và nếu anh không nhớ thì để tôi nhắc lại, đó không phải là vấn đề của tôi.

Tôi chỉ tới đây để đàm phán với đối tượng, dựa trên điều kiện đó là các anh cung cấp đầy đủ thông tin, trung thực và rõ ràng."

"Lần thương thuyết này ngay từ đầu đã chắc chắn không có kết quả rồi.
Hắn ta biết rõ đồng bọn bên ngoài đang hành động, cho nên sẽ không khai bất cứ một chữ nào."

Viên sĩ quan chỉ huy còn chưa hết bất ngờ:

"Thế nhưng..."

"Không nhưng gì cả, lần sau nếu còn muốn hợp tác với tôi, thì các anh nên chuẩn bị cho tốt, đừng phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn như lần này nữa."

Người đàn ông nói xong liền quay lưng bước đi trước, không quên nói:

"Liên lạc với cảnh vệ, để họ đưa tôi ra ngoài.
Làm việc với người như các anh quả thực khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, tiền thì chẳng được bao nhiêu, lại toàn gặp phải những vụ khó nhằn."

...


Mắt nhìn Ngô Kiến Quốc bị cảnh vệ áp giải đi, Chu Doãn Văn móc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.


Chỉ sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia lập tức đã có người bắt máy.


Chu Doãn Văn hắng giọng một cái, nghiêm chỉnh nói:

"Thứ trưởng Đường, tôi là Chu Doãn Văn của Tổng cục Chính trị."

Lúc này Đường Viễn đang ngồi trong văn phòng, chờ đợi tin tức từ phía Văn phòng Trung Ương cũng như cha ông ta - Đường lão gia tử.


Thấy Chu Doãn Văn gọi điện cho mình vào lúc này, Đường Viễn không khỏi hơi ngạc nhiên.


Bởi lẽ về công vụ mà nói, từ trước tới nay người này không có nhiều quan hệ trong công tác với bản thân Đường Viễn lắm, nếu như không muốn nói là chẳng hề có mối liên hệ nào.


Về mặt cá nhân, Đường Viễn và Chu Doãn Văn cũng hoàn toàn không có giao tình gì đáng kể.


Nếu như không phải vì sự việc của Đường Yên xảy ra ở Yến Kinh lần trước có liên quan tới Ngô Kiến Quốc, mà Chu Doãn Văn lại là người cung cấp thông tin về người này cho Đường Viễn, thì có lẽ cả hai còn chẳng có liên hệ gì với đối phương.



Tuy nhiên nói gì đi nữa Chu Doãn Văn cũng là một ngôi sao chính trị trong thời gian gần đây, cộng thêm với việc Giáo sư Phùng - thầy của Chu Doãn Văn lại là một nhân vật rất có trọng lượng, cho nên thái độ của Đường Viễn với Chu Doãn Văn vẫn là rất khách khí.


"Thì ra là Đại tá Chu.
Thật khách khí quá, lần sau cứ gọi tôi là anh Viễn cũng được.
Đúng rồi, không biết hôm nay đại tá Chu gọi cho tôi có việc gì?"

Chu Doãn Văn không quá để ý đến những lời xã giao của Đường Viễn, hắn biết bản thân mình cùng đối phương còn chưa thân thiết tới mức có thể xưng hô như vậy.
Chưa kể tới việc tuổi tác cùng chức vụ giữa hai người đều có sự chênh lệch lớn.


Đường Viễn lớn hơn Chu Doãn Văn mười mấy tuổi, hiện đang giữ chức vụ Thứ trưởng Bộ Tài chính, còn Chu Doãn Văn mới là một Phó Chủ nhiệm của Cục Chính trị - cơ quan trực thuộc Tổng cục Chính trị Quân đội mà thôi.


"Thứ trưởng Đường, Tống Viễn Sơn đã chết rồi!"

Cạch...


Chiếc điện thoại trong tay Đường Viễn rơi xuống đất.


Sắc mặt Đường Viễn dần dần chuyển sang trắng bệch, trong lòng dậy sóng.


Phải biết Tống Viễn Sơn là một trong số những đầu mối ít ỏi để giải cứu được Đường Yên, thế mà bây giờ hắn lại bỏ mạng rồi...


Đường Yên là con gái ruột của ông ta, mặc dù hai cha con không thân thiết với nhau lắm, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tình yêu thương của Đường Viễn dành cho con gái cả.


Vốn Đường Yên từ nhỏ đã ngang bướng, rất nhiều lần khiến cho Đường Viễn phải đau đầu, thế nhưng ông ta chưa một lần đánh đòn nàng.


Một phần là bởi Ông cụ Đường vô cùng chiều chuộng Đường Yên, luôn bênh vực cho cháu gái.
Mỗi khi mắc lỗi, Đường Yên thường trốn tới tổ trạch Đường gia, cầu xin Ông cụ Đường bao che cho nàng.


Mà kể ra cũng lạ, Ông cụ Đường cả một đời nghiêm khắc, ngay đến con trai, cháu trai cũng thường xuyên bị ông cụ quở trách, thậm chí dùng gia pháp hầu hạ.
Thế nhưng đối với Đường Yên thì ngược lại, thái độ của ông cụ từ trước tới nay luôn là bao che, dung túng.


Tuy nhiên nếu chỉ có như vậy, thì Đường Yên đã không thể tránh khỏi mấy trận đòn, bởi dù sao nàng cũng không thể cả đời nấp trong tổ trạch không đi ra ngoài được.


Lý do lớn hơn khiến Đường Viễn không ra tay với Đường Yên, chỉ đơn giản là vì ông ta yêu thương con gái mình, tới mức không nỡ đánh đòn nàng mà thôi.


Từ nhỏ tới lớn Đường Yên thường xuyên không nhìn thấy mặt cha ở nhà.
Đường Viễn có thể là một chính khách thành công, nhưng ở vai trò là một người cha, thì quả thực không dám dành cho ông ta lời khen ngợi nào.


Vì đặc thù công việc, thời gian ở cơ quan hay đi công tác của Đường Viễn lớn hơn rất nhiều thời gian ở nhà.
Có những khi công việc bận rộn, ông ta mấy tháng đều không gặp vợ con.



Có lẽ vì vậy mà trong tâm lý Đường Viễn luôn có sự áy náy với Đường Yên, mà sự áy náy này càng khiến ông ta dành nhiều tình cảm cho con gái hơn nữa.


Có thể nói từ khi Đường Yên bị bắt cóc tới bây giờ, Đường Viễn gần như không hề chợp mắt một phút nào, hai ngày nay tinh thần ông ta luôn trong tình trạng căng thẳng, cả ngày chỉ túc trực bên điện thoại chờ tin tức.


Thế nhưng tin tức mà Chu Doãn Văn mang tới cho ông ta lần này lại không như ý muốn của Đường Viễn.


Chậm rãi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên, Đường Viễn lạnh lùng hỏi lại:

"Chết rồi?"

Mặc dù đã cố gắng để không thể hiện ra ngoài bên ngoài, nhưng chỉ cần nhìn bàn tay đang run run của Đường Viễn, thì những người thân quen với ông ta đều có thể biết được lúc này Thứ trưởng Đường đang giận dữ tới mức nào.


Nói không ngoa, Đường Viễn lúc này giống như một thùng thuốc súng, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.


"Tại sao lại chết?"

Chu Doãn Văn nhận ra sự thay đổi trong tông giọng của Đường Viễn, tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh nói:

"Việc này...
Vẫn là nên nói từ đầu đi..."

Sau đó Chu Doãn Văn dùng trọn vẹn năm phút đồng hồ, tường thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy ra cho Đường Viễn.


Hắn cũng không hề thêm bớt bất kỳ chi tiết nào, hoặc là đưa ra bất kỳ đánh giá chủ quan nào cả, mà chỉ thuần túy là trình bày tình huống thực tế khi đó.


Nếu đổi lại là người khác, có thể đã cố gắng dẫn dắt câu chuyện theo hướng có lợi cho mình, thậm chí gài cắm vài tình tiết vào để hướng mũi dùi về phía Dương Lập Quân.


Thế nhưng hơn ai hết, Chu Doãn Văn hiểu rằng Đường Viễn không phải là một chính khách bình thường.


Ông ta trưởng thành trong một thế gia hàng đầu thủ đô, cho nên nếu nói về độ cáo già trên chính trường Chu Doãn Văn còn phải thua Đường Viễn rất nhiều.


Đối mặt với một người như thế, nếu như làm không tốt, chẳng những không thể khiến cho Đường Viễn ác cảm với Dương Lập Quân, mà còn có khả năng tự dẫn lửa thiêu thân không chừng.


Lửa giận của người đứng đầu đời thứ ba Đường gia, không phải ai cũng có thể gánh nổi đâu…




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui