Mấy ngày nay tâm tư của Tống Viễn Sơn được thả lỏng không ít, khiến cho đầu óc hắn không còn trong trạng thái căng thẳng như thời gian trước đó.
Vốn dĩ hắn bị nhốt ở nơi này đã hơn một năm ròng, mặc dù không phải chịu bất kỳ sự hành hạ về thể xác nào, thế nhưng tâm trí của hắn cũng không khỏi dao động, thậm chí đứng trước bờ vực sụp đổ.
Sự tra tấn thường được chia ra thành hai loại, tra tấn thể chất và tra tấn tâm lý.
Nhìn chung, nỗi đau trên thân thể ở một mức độ nào đó có thể khiến cho tù nhân rất nhanh không chịu nổi, và phải cung khai toàn bộ những thông tin mà cơ quan điều tra yêu cầu.
Đây cũng là lý do vì sao thời kỳ trung cổ những hình phạt man rợ như đánh bằng roi da, bẻ răng, rút móng tay...
rất phổ biến.
Thế nhưng càng trải qua thời gian dài, khi mà khoa học phát triển hơn, con người lại càng đào sâu vào vấn đề tâm lý, tư duy cũng như nghiên cứu một cách sâu sắc về cách bộ não làm việc.
Cũng từ đó các hình thức nghiệp vụ khác ra đời để buộc những kẻ cứng miệng nhất cũng phải hợp tác, thú tội.
Như trường hợp của Tống Viễn Sơn chẳng hạn, thời gian đầu khi hắn mới bị bắt cũng đã được nếm thử một chút tư vị đau đớn trên thân thể, thế nhưng rất nhanh phía quân đội nhận ra không thể khuất phục kẻ này chỉ bằng những phương pháp thông thường được.
Người như Tống Viễn Sơn , muốn phá vỡ lá chắn tinh thần, để hắn phải đầu hàng mà hợp tác với họ là việc vô cùng khó khăn, không thể đơn giản trong ngày một ngày hai mà hoàn thành được.
Vậy nên Tống Viễn Sơn được đưa đến nhà giam đặc biệt tại căn cứ quân sự Hồng Lĩnh này.
Hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần, Tống Viễn Sơn bị giam trong không gian chật hẹp chưa đầy mười mét vuông sau song sắt, ngay cả khái niệm thời gian, ngày đêm của hắn cũng đã bị xáo trộn.
Hắn được phép đọc sách, nhưng lại không thể ra ngoài hít thở không khí, và không thể cầm theo bất kỳ vật dụng nào có khả năng xem giờ, ngày tháng.
Cũng có nghĩa là hắn không thể biết được bản thân mình đã ở trong tù bao lâu, trừ phi hắn đếm từng giây suốt hai mươi tư giờ không ngủ.
Đây cũng là một phần của phương pháp để khiến cho tâm lý kháng cự của đối tượng bị mài mòn.
Hắn không thể biết đã qua bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm, liệu rằng đồng bọn có đến cứu hắn hay không, hay là đã bỏ mặc mình chết khô trong cái xó xỉnh tối tăm này rồi.
Mà một phần khác, cực đoan hơn nữa, đó là không cho phép Tống Viễn Sơn nhìn mặt bất kỳ ai, hay nghe được giọng nói của bất kỳ người nào.
Đồ ăn của hắn được chuyển qua một đường ống trên trần căn phòng, cho nên không có chuyện tiếp xúc với người đưa cơm.
Phòng của hắn được dọn dẹp mỗi tuần một lần, tuy nhiên đó đều là khi hắn đã bị đánh thuốc mê, hoàn toàn không hề hay biết gì.
Người bình thường, chỉ có thể chịu được sự tra tấn về tâm trí này trong nhiều nhất là hai tháng, thế nhưng Tống Viễn Sơn đã gắng gượng ròng rã hơn một năm.
Thời gian gần đây qua camera quan sát, những người trông coi hắn đã phát hiện ra Tống Viễn Sơn bắt đầu có các biểu hiện bất thường.
Hắn thường xuyên cắn móng tay - một dấu hiệu của sự căng thẳng.
Hắn bỏ ăn, giờ giấc sinh hoạt bị xáo trộn, và chứng mất ngủ của hắn cũng trở nên trầm trọng hơn.
Hắn đọc đi đọc lại một cuốn sách, thậm chí có khi cả ngày chỉ đọc chưa hết một trang.
Những sĩ quan được phân công canh giữ hắn không khỏi mừng thầm, bởi lẽ đây chính là những dấu hiệu cho thấy Tống Viễn Sơn đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Thế nhưng ngay khi công việc vừa có một chút tiến triển khả quan, thì đồng bọn của hắn ở bên ngoài lại ra tay bắt cóc cháu gái một nguyên lão, yêu cầu trao đổi lấy Tống Viễn Sơn.
Điều này khiến cho các lãnh đạo không khỏi gấp gáp, cuối cùng đã đưa ra một quyết định sai lầm: Thương thảo với Tống Viễn Sơn.
Bọn họ cử một chuyên gia đàm phán tới gặp và nói chuyện trong nhiều giờ liền với hắn, để mong có thể trao đổi được chút thông tin gì từ chỗ Tống Viễn Sơn.
Tuy nhiên cái họ nhận lại được chỉ là một nụ cười mãn nguyện của y.
Tống Viễn Sơn hiểu rằng, đồng bọn của hắn đã bắt đầu hành động rồi!
Mà điều này đương nhiên khiến cho tâm lý của hắn được thả lỏng không ít, mấy ngày nay trạng thái cơ thể của Tống Viễn Sơn đã trở về bình thường như trước khi bị bắt giam.
Lúc này trong căn phòng xuất hiện hai người lạ mặt, thế nhưng hắn cũng chẳng mảy may quan tâm, vẫn tiếp tục im lặng như tờ, chăm chú vào quyển sách trước mắt.
Chu Doãn Văn nhìn sang Ngô Kiến Quốc, như muốn nói gì đó mà lại thôi.
Ông ta hiểu giờ phút này hai người họ đã không còn đường lui, muốn vượt qua ải này thì chỉ có thể trông chờ vào biểu hiện của Ngô Kiến Quốc sắp tới.
Làm tốt, không chỉ khiến cho quân đội giải được khúc mắc, mà cũng tạo cho Chu Doãn Văn một chiến công hiển hách không thể chối cãi.
Làm không tốt, e rằng không chỉ bản thân Chu Doãn Văn cả đời này sẽ chỉ dừng chân ở chức vụ hiện tại, không thể tiến thêm một bước, mà ngay cả Ngô Kiến Quốc cũng sẽ gặp không ít rắc rối.
Ngô Kiến Quốc vỗ vỗ vai Chu Doãn Văn, nói:
"Chu lão ca, cứ yên tâm đi, tôi có cách đối phó với tên này."
Chu Doãn Văn gật gật đầu, trả lời:
"Được, tôi tin cậu.
Bây giờ tôi sẽ ra khỏi phòng, sau đó cho mở chấn song.
Tiếp đó hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh của cậu rồi.
Nhớ kỹ, tên này cũng không phải người bình thường, nên cẩn thận với hắn vẫn hơn."
Chu Doãn Văn nói Tống Viễn Sơn cũng là một dị nhân, câu nói này gián tiếp thể hiện trong mắt ông ta lúc này Ngô Kiến Quốc đã trở thành một phần trong số "Những người đó".
Mặc dù biết Chu Doãn Văn không hề có ý xấu, thế nhưng Ngô Kiến Quốc cũng không khỏi cười khổ một tiếng, cuộc sống của mình sau này e rằng sẽ không thể cứ qua loa mà yên bình như trước được nữa rồi.
Cổ nhân có một câu nói rất hay là: Không có tâm hại người, nhưng phải có tâm đề phòng người hại.
Đúng, Ngô Kiến Quốc đã từng là đội trưởng đội Long Hổ, cũng đã từng trải qua không ít nhiệm vụ khó khăn gian khổ, không một lời oán trách, cúc cung tận tụy cống hiến hết sức mình, thậm chí không tiếc đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm mà không mảy may chùn bước.
Thế nhưng những điều đó vẫn không làm thay đổi được một sự thực, đó là hắn hiện tại không còn là người bình thường nữa, mà đã trở thành một Siêu Năng Giả - thứ mà các lãnh đạo rất e ngại và dè chừng.
Ngay lúc này có thể Ngô Kiến Quốc hoàn toàn không có những suy nghĩ giống như đám người kia, nhưng một năm, mười năm sau thì sao? Hắn đã có được những năng lực dị thường, vậy thì chẳng ai dám chắc hắn sẽ không nảy sinh ra những tư tưởng dị thường.
E rằng sau lần này Ngô Kiến Quốc sẽ rơi vào trọng điểm giám sát của các cơ quan quân sự và an ninh.
Dù cho không đến mức bị cầm tù giống như Tống Viễn Sơn, hay bị đem tới những cơ quan nghiên cứu để mổ xẻ thí nghiệm, nhưng chắc chắn không còn được tự do thoải mái như trước.
Ngô Kiến Quốc lắc lắc đầu, cũng không trách cứ gì Chu Doãn Văn vì chuyện này.
Phải biết rằng tuy Chu Doãn Văn có cảm tình khá tốt với hắn, thế nhưng đứng trước lựa chọn một bên là bằng hữu, một bên là sự an nguy của quốc gia, đương nhiên Chu Doãn Văn biết phải phân chia nặng nhẹ như thế nào.
Nếu đổi lại Ngô Kiến Quốc đứng ở vị trí của đối phương hiện tại, có lẽ hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn giống với Chu Doãn Văn.
Cánh cửa thép từ từ đóng lại, sau đó các chấn song sắt đang ngăn đôi căn phòng cũng được thu hồi.
Tống Viễn Sơn buông cuốn sách trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngô Kiến Quốc, mỉm cười nói:
"Lại thêm một người nữa? Là muốn thương thảo với ta, hay là muốn dùng mấy thủ đoạn bạo lực để hành hạ ta đây? Đã nói với các ngươi rồi, vô ích thôi, dù có chết ta cũng không hé răng nửa lời."
Ngô Kiến Quốc lắc lắc đầu:
"Không không, mày nhầm rồi.
Tao chẳng hứng thú gì với thứ mày lấy trộm kia, cũng chẳng cần biết mục đích của mày là gì.
Nhưng thằng bạn tốt Thiết Sa của mày lại làm tao cảm thấy hứng thú đấy."
Khuôn mặt Tống Viễn Sơn lộ ra một tia kinh ngạc ngoài ý muốn, tuy nhiên rất nhanh lại khôi phục lại như bình thường.
Có điều chỉ một khoảnh khắc này cũng không thoát khỏi con mắt tinh tường của Ngô Kiến Quốc, hắn lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.
Có vẻ như Tống Viễn Sơn không ngờ người đang cố gắng cứu thoát hắn lại là Thiết Sa, điều này có ý nghĩa gì? Có lẽ Tống Viễn Sơn và Thiết Sa vốn không phải cùng một bọn?
Đương nhiên Ngô Kiến Quốc chẳng hơi sức đâu mà suy đoán mấy vấn đề này, bởi lẽ hắn có cách khác để biết rõ chân tướng sự việc, nhanh hơn bỏ thời gian truy hỏi Tống Viễn Sơn rất nhiều.
Lấy từ trong kho đồ hệ thống ra một tấm Bùa Thôi Miên, Ngô Kiến Quốc không nói không rằng lao đến trước mặt Tống Viễn Sơn.
Sau đó không để đối phương kịp phản kháng gì, hắn ngay lập tức ấn tấm bùa vào trán tên kia, miệng lẩm nhẩm đọc một câu chú ngữ.
Ánh mắt Tống Viễn Sơn ngay lập tức dại đi, trên mặt hắn vẻ bàng hoàng còn chưa biến mất.
Lúc này Ngô Kiến Quốc mới yên tâm, hỏi một câu:
"Tên họ, quên quán?"
Tống Viễn Sơn mở miệng trả lời một cách máy móc, như thể hắn hoàn toàn không cần suy nghĩ gì, chỉ nói ra theo bản năng vậy:
"Tống Viễn Sơn, nguyên quán thành phố Đông Đài - Tỉnh Tô Hàng."
Bởi vì hiệu lực của tấm Bùa Thôi Miên này chỉ kéo dài năm phút, cho nên Ngô Kiến Quốc phải tận dụng từng giây, tuyệt không thể lãng phí.
Hắn ngay lập tức đề cập vào vấn đề chính:
"Đám người Thiết Sa hiện tại đang ở đâu?"
"Số nhà 15 đường Bắc Giới Kiều, hoặc biệt thự EX-05 trong khu biệt thự bán đảo Đông Hồ."
"Sao mày biết rõ ràng như vậy được, lẽ nào mày có cách liên lạc ra ngoài từ trong đây?"
"Không, nhưng đây là hai nhà an toàn (Safe house) duy nhất của tổ chức ở Thủ Đô."
Ngô Kiến Quốc không khỏi gật gật đầu, hỏi tiếp:
"Đầu đạn A mày lấy cắp một năm trước, hiện tại đang được giấu ở đâu?"
"21 độ 01 phút 40.2 giây Bắc ; 105 độ 51 phút 08.2 giây Đông."
"Mày và Thiết Sa có quan hệ gì?"
"Cùng tổ chức, tuy nhiên mục tiêu hoàn toàn khác nhau."
Tống Viễn Sơn vẫn tiếp tục nói không ngưng nghỉ:
"Thiết Sa muốn kiếm tiền từ lũ khủng bố Tây Á, còn ta chỉ muốn lợi dụng sự hỗ trợ của tổ chức để giúp cho Khu tự trị Cửu Cung Khê có thể thành công ly khai mà thôi."
Ngô Kiến Quốc giật mình kinh ngạc, không ngờ mục đích của Tống Viễn Sơn không phải là kiếm một món hời từ phi vụ này, mà thứ hắn hướng tới lại là sự ly khai của cả một Khu tự trị của cường quốc phương Bắc kia.
"Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy?"
"Mẹ ta là người Khương tộc ở Cửu Cung Khê, trong một lần trở về thăm quê gặp phải đợt đàn áp nhân quyền tại nơi đây, bị quân đội sát hại..."
Lúc này Ngô Kiến Quốc đã hiểu sơ qua mọi chuyện, mà thời gian cũng đã sắp hết, hắn chỉ còn một câu hỏi cuối cùng mà thôi:
"Tổ chức của các ngươi tên gọi là gì, đại bản doanh ở đâu?"
"Tổ chức của ta tên là Nhân..."
Còn chưa nói hết câu, thì chợt sắc mặt của Tống Viễn Sơn trở nên tái nhợt không còn giọt máu, từ khóe miệng hắn trào ra một dòng máu đen ngòm, hôi tanh.
Không tới ba giây, thân thể Tống Viễn Sơn đã đổ rầm trên mặt đất, hoàn toàn bất động.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tống Viễn Sơn đã bị trúng độc, mà còn là loại kịch độc nào đó.
Nhưng trong phòng lúc này chỉ có Ngô Kiến Quốc cùng Tống Viễn Sơn hai người, hoàn toàn không còn sự hiện diện của bất kỳ ai khác, cho nên đối phương chắc chắn không thể bị hạ độc trực tiếp qua đường ăn uống hoặc tiêm được.
Còn khả năng bị hạ độc thông qua không khí cũng bị loại trừ, bởi nếu vậy chắc chắn không chỉ mình Tống Viễn Sơn bị trúng độc, mà ngay cả Ngô Kiến Quốc cũng không thoát khỏi liên lụy mới phải.
Từ đó suy ra chỉ có một khả năng duy nhất, đó là độc tố này đã nằm sẵn trong người Tống Viễn Sơn, nhưng bởi vì một lý do nào đó mà tới thời điểm này nó mới phát tác.
Ngoài phương thức đó ra, Ngô Kiến Quốc không thể nghĩ ra được cách lý giải nào khả thi hơn cả.
Ngô Kiến Quốc vội vàng đi tới bên cạnh xác Tống Viễn Sơn, quan sát thật kỹ cả cơ thể hắn.
Trên cổ Tống Viễn Sơn lúc này có một dấu vuông nhàn nhạt nổi lên, khiến cho Ngô Kiến Quốc ngay lập tức nghi ngờ.
Hắn dùng tay ấn vào đó, cảm thấy hơi cứng, chắc chắn đây không phải là hạch hay gì đó tương tự cả.
Ngô Kiến Quốc dùng ngón tay rạch lớp da mỏng trên cổ của Tống Viễn Sơn tạo thành một vệt cắt nhỏ, rồi sau đó cẩn thận lôi ra từ trong đó một con chíp.
Dù không dám khẳng định trăm phần trăm, nhưng Ngô Kiến Quốc cũng khẳng định tới chín phần, đó là chính con chíp này chính đã gây ra cái chết của Tống Viễn Sơn.
Tuy nhiên cần biết rằng trước khi bị giam ở đây, chắc chắn Tống Viễn Sơn đã trải qua rất nhiều lớp kiểm tra của quân đội, bao gồm cả quét X-quang toàn thân.
Phía quân đội sẽ không thể phạm sai lầm sơ đẳng tới mức bỏ qua một vật như thế này được, trừ phi...
___***___
Lời tác giả:
Trong chương này Tống Viễn Sơn đã nhắc tới vị trí hắn đang cất giấu đầu đạn A...
Bạn đọc nào thắc mắc rốt cuộc đầu đạn A này được giấu tại địa điểm nào, thì mời lên google tìm tọa độ 21°01'40.2"N / 105°51'08.2"E sẽ rõ.
Cầu hoa, cầu đánh giá, cầu bình luận, cầu lưu trữ...
Cảm ơn cả nhà rất nhiều.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...