Siêu Năng Lực Của Ta Mỗi Tuần Đều Đổi Mới Dịch


Cầm bông tuyết chạm nhẹ vào đối phương một cái, Trần Nguyên nâng chai bia lên, muốn chuẩn bị cho người bạn mới này một chuyến đi vui vẻ.
Nhưng số【1】trước mắt vẫn không nhúc nhích.

Cũng không phải là Hạ Tâm Ngữ chưa từng uống bia, ngày trước khi từng bị người thân trêu chọc, cô cũng đã nhấp qua một ngụm nho nhỏ, hương vị cũng không phải là khó uống, chỉ là.

.

.

Rất quái lạ.
Có lẽ nó liên quan đến việc uống bia vào mùa đông.
Không phải là mọi người đều nói rằng uống bia vào mùa hè là ngon nhất hay sao?

Nhìn xem cũng rất sảng khoái.
Cho nên không cần phải nghĩ nhiều, Hạ Tâm Ngữ đã cụng ly với chàng trai cao to trước mặt, sau đó uống một ngụm thật dài.
Không ngờ lại phóng khoáng như thế.
Trần Nguyên không ngờ người con gái này lại có một mặt trái ngược như vậy, nhưng khi đối phương đặt cốc bia xuống, hắn phát hiện người này mặt đã đỏ bừng lên.
Thức ăn ngon.
Cô ấy uống bia để lên mặt với mình hay sao?
"Say?" Trần Nguyên dựa vào khuôn mặt hơi ngà ngà của đối phương mà phán đoán
"Không có, chỉ là hơi đắng thôi." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, giống như vẫn rất tỉnh táo nói: "Nhưng nó rất mát."
Cũng đúng, làm gì có ai uống một ngụm mà đã say rồi?
Nếu trên đời này thật sự có thể gặp được người như thế vậy thì chắc chắn người đó ở một đẳng cấp cực kì cao giống như cái cốc chịu nóng trong phòng thí nghiệm, cố tình làm mồi câu cho những nam sinh, những nam sinh bị câu lại còn cảm thấy đối phương thật là đáng yêu, ngây thơ.
Cạn ly xong, Trần Nguyên gắp từ trong đĩa lên một miếng tôm hùm Mỹ, thịt tôm trắng mềm và thuần khiết, nhúng thật nhẹ nhàng vào trong bát nước chấm, sau đó đưa vào bên trong miệng.
Thịt tôm được bao bọc trong lớp nước sốt chua ngọt, mỗi một miếng khi nhai vào miệng đều khiến cho người ta có cảm giác vô cùng hài lòng, dư vị kéo dài, hoàn toàn không có một chút mùi tanh, dù sao con tôm hùm Mỹ này cũng là vừa mới chết được một giây liền đã bị đóng băng rồi đóng gói..
Thật tuyệt vời!
Sau khi Trần Nguyên ăn một miếng, Hạ Tâm Ngữ cũng cẩn thận nghiêm túc đưa một miếng thịt tôm vào bên trong miệng.

Sau đó, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Quả nhiên món này thật sự ngon siêu cấp!
May mắn thay tôi đã được ăn nó một lần trước khi chết.

.

.Nếu không thì thật là đáng tiếc.
"Cạn ly." Trần Nguyên giơ bia lên.

"Cạn ly." Hạ Tâm Ngữ lần này rất khách khí, cô nâng cốc bia lên như chỉ cụng ly với chính mình, thái độ đã tự nhiên hơn rất nhiều, giống như không còn xa lạ gì với người lạ này nữa.
"Trứng tôm cũng rất ngon."
"Ừm đúng, ăn ngon quá."
Nỗi buồn trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất, như thể cô đã trút bỏ được hết mọi gánh nặng, Hạ Tâm Ngữ đang trung thành tận hưởng món ăn và tôn trọng với con tôm hùm lớn có giá 288 nhân dân tệ.
Chỉ là điều khiến cho Trần Nguyên cảm thấy buồn bực chính là, dù là vào thời khắc này tâm tình của cô ấy đang rất tốt, cảm xúc cũng tạm thời buông xuống, nhưng kế hoạch tìm đến cái chết của đối phương một ngày khác, lại hoàn toàn không có thay đổi.
Để hắn suy nghĩ lại, một người học sinh ban ngày chỉ đi học, thì có thể phát sinh ra chuyện gì được mà khiến cho cô ấy không chút do dự mà muốn tìm đến cái chết?
Hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất chính là do —— người nhà.
Nếu mà bây giờ nói đến gia đình cô ấy, chỉ có thể khiến cho cô ấy càng khó chịu hơn.
"Trần Nguyên, cậu thường xuyên tự nấu cơm cho mình à?" Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi chuyện.
"Đúng vậy.

Nhưng chỉ là bữa tối thôi, bữa sáng và bữa trưa đều ăn ở trường học nên rất tiện."
"Vậy tài nấu nướng của cậu chắc là rất giỏi nhỉ, cậu có thể nấu tất cả các món ăn mà mình thích."
"Chỉ nấu được thôi cũng tính là lợi hại sao? Cậu quá khen rồi."
Trần Nguyên cũng biết trình độ nấu nướng của mình như thế nào, lẽ ra cô ấy nên nếm trước hương vị sẽ biết ngay nó chỉ ở mức trung bình mà thôi.


Mà cô ấy đã nói những điều như nấu tất cả món ăn, điều đó có nghĩa kỹ năng nấu nướng của cô ấy cũng rất tốt, ít nhất là còn tốt hơn tôi.
Vừa rồi quả thật là đã nhìn ra, cô ấy cũng là người phải thường xuyên nấu nướng rất nhiều.
Thật sự không biết đứa bé nào mười tám năm sau sẽ đầu thai thành Hạ Tâm Ngữ, đây thực sự là một lợi thế rồi.
"Hay là thế này, cậu đưa chìa khóa cho tôi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho cậu, khi đi học về là cậu có thể dùng bữa được luôn rồi.

.

.

Không cần lo lắng, chìa khoá tôi sẽ để ở dưới cái tấm thảm." Hạ Tâm Ngữ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, rồi đưa ra đề nghị.
Đúng vậy, tôi đã được ăn cơm cậu nấu ở 502 và cậu tự sát ở 501.
Đến khi cảnh sát tới, phát hiện cả nhà của tôi đều có dấu vân tay của cậu, sau đó hỏi tôi có quan hệ gì với cậu, tôi nói "Tôi không biết chuyện gì xảy ra, đến nấu cho tôi một bữa cơm rồi tự sát" .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận