Siêu Năng Lực Của Ta Mỗi Tuần Đều Đổi Mới Dịch


Sau đó cô vẫn tiếp tục lắc lư đi vào phòng, bóng dáng quyết tuyệt.

"Tôi nấu cơm rồi đấy cậu có muốn ăn không?"
Cô gái lại lắc đầu, lần này đến cả việc trả lời cô cũng chẳng muốn làm nữa.

"Có tôm hùm đấy.

"
"! "
Ngay khoảnh khắc sắp bước chân vào phòng, cô gái đã dừng lại, mặc dù vẫn không quay đầu nhưng nhìn bộ dạng của cô Trần Nguyên biết được cô vẫn đang cố giãy dụa.

"Cái này không tốt lắm đâu! Nếu vậy thì ngại quá! "
Ngoài miệng thì nói như vậy thế nhưng con số trên đầu cô lại bay vọt lên thành a
Đây là con tôm hùm thần kì gì thế này, nó có thể thêm HP nữa hay sao?
!
Trong căn phòng chưa bao giờ có mật độ nhiều hơn một người trên 18 mét vuông lại xuất hiện một người thứ hai hiếm khi thấy.

Cô gái ngồi ngay thẳng ở trước chiếc bàn nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, xấu hổ cúi đầu, bàn chân không ngừng run rẩy giống như đang dẫm máy may.


Tuy rằng lúc trước đã từng gặp nhau nhưng bởi vì cả hai không quá thân quen, hiếm khi có cơ hội quan sát chính diện đối phương, mà hôm nay khi hai người ở cùng một phòng, Trần Nguyên mới phát hiện đối phương thực sự là một cô gái nhỏ xinh đẹp.

Từ ‘nhỏ’ này không phải là Trần Nguyên đang giả vờ trưởng thành hay cố gắng hành động như một quý ông.

Rõ ràng cô bằng tuổi anh nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng đáng yêu của em gái nhà bên cạnh, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt đen láy giống như bầu trời đêm thăm thẳm, vẻ ngoài hoàn toàn phản ánh đầy đủ tính cách của cô.

Một vẻ ngoài thuần khiết.

Không phải người ta thường nói càng xinh đẹp thì càng ít phiền não sao?
Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại tự sát, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô?
“Chờ một lát, tôm hùm vẫn còn đang hấp.


Cầm một khối đá trong tay, Trần Nguyên mở bếp gas, đặt tôm hùm đã chế biến lên đĩa rồi đặt vào nồi hấp.

“Để tớ giúp cậu.


“Không cần, tôi tự làm một mình…”
Trần Nguyên còn chưa nói xong, vừa quay người lại thì phát hiện cô gái đã xuất hiện ở bên cạnh mình, còn cầm lấy chiếc tạp dề màu xanh của hắn cột lên eo mình, dùng dây chun buộc tóc thành đuôi ngựa, để lộ ra làn da phía sau cổ trắng ngần.

“Cũng không có gì, chỉ cần pha nước sốt thôi…”
“Được, để tớ.


Không đợi hắn nói xong, cô gái đã thuần thục băm nhuyễn tỏi, kê cay, rồi thêm vào hỗn hợp một ít nước tương, dấm, dầu, muối ăn và đường trắng với một tỷ lệ vừa phải để tăng độ ngon cho món ăn.

Ồ, thì ra cô là người biết nấu ăn.

Trần Nguyên không ở lại quấy rầy cô nữa, quay trở lại khu vực phòng khách không có vách ngăn rõ ràng, cũng chính là bàn ăn nhỏ bên cạnh chiếc giường, lấy mâm đồ ăn thừa còn lại của ngày hôm qua bao gồm cà chua xào trứng, cà tím xào tỏi, cà rốt xào thịt và nửa đĩa sủi cảo từ trong tủ lạnh ra, lần lượt cho vào lò vi sóng để hâm nóng.

Năm phút sau, trên chiếc bàn nhỏ đã bày biện mấy chén đồ ăn thừa vừa được hâm nóng, nhường vị trí chính giữa cho tôm hùm lớn Boston.

Hắn muốn xem một tập phim của Thương Nguyên Đồ.

Lấy điện thoại di động ra, Trần Nguyên bắt đầu công việc quan trọng nhất chính là tìm một đoạn phim để xem trước khi ăn cơm.


“Tôm hùm đến rồi, cẩn thận bị phỏng đấy.


Đúng lúc này, một đôi găng tay cách nhiệt cỡ lớn đặt đĩa tôm hùm đặt trước mắt hắn.

Đập vào tầm mắt của hắn là một gương mặt trong sáng và xinh đẹp.

Một sợi tóc đen ở bên tai từ từ rũ xuống, cô gái dùng ngón tay thon dài vén sợi tóc giấu sau tai.

“Ừm…” Thấy Trần Nguyên nhìn về phía mình, cô gái khó hiểu ngẩng đầu lên: “Trên mặt tớ có cái gì sao?”
Có dáng vẻ của một người vợ hiền thục đảm đang đúng gu của hắn.

“Không có gì, cậu ngồi xuống đi, tôi đi lấy đồ uống.


Trần Nguyên đứng dậy, đi đến tủ lạnh lấy hai lon bia đặt lên bàn.

“Đây… Đây là bia dứa sao?”
“Không có dứa, là bia nguyên chất.


“! ” Cô gái rõ ràng cảm thấy ngạc nhiên với hành động gọi bia là đồ uống của Trần Nguyên, hơn nữa đối phương lại nói với giọng điệu thản nhiên như vậy khiến không khỏi yếu ớt hỏi: “Ngày mai tớ phải đi học, uống rượu không sao chứ?”
“Cái này có là gì chứ, vào tiết tự học buổi tối, có người còn nấu lẩu ở sau lưng tôi.



“Còn có chuyện này sao? Chủ nhiệm lớp không quan tâm…”
“Là chủ nhiệm lớp tôi mang theo nồi.


“A?”
Cô gái kinh ngạc đặt một dấu chấm hỏi.

“Đùa một chút thôi, có lẽ là lén lút nấu sau lưng chủ nhiệm lớp.


Cho nên chuyện nấu lẩu vẫn là có thật sao?
“Trường trung học phổ thông số 11 không giống trong tưởng tượng của tớ…”
Hạ Tâm Ngữ cảm thấy trường trung học phổ thông số 11 ít gì cũng là một trường học trọng điểm của tỉnh, tinh thần trường học không nên bình thản như vậy chứ.

“Trường học nào cũng có một lớp kéo thành tích, những khóa trước của trường trung học phổ thông số 11 chắc chắn không phải như vậy.

Nhưng mà ban của chúng tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận