Dùng ngón tay mở miệng cô gái ra, Trần Nguyên móc vào trong cổ họng cô ta để lấy rong biển và cát ra ngoài.
Sau đó, bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Một lần, hai lần, ba lần,...
"Cảnh sát phải không? Ở đây có người bị đuối nước, địa chỉ là..." Lúc nhìn thấy Trần Nguyên làm hô hấp nhân tạo cho cô gái kia, Hạ Tâm Ngữ có chút sửng sốt ngay sau đó lại vội vàng nói tiếp, "Nơi đây là ven sông, gần đây có một ngọn tháp hải đăng...!Có thể nhận định vị không ạ? Vậy cháu ở đây đợi."
Cô ấy có việc cần làm, Trần Nguyên cũng có việc hắn phải làm.
Cô ấy tin tưởng Trần Nguyên cho nên không hỏi nhiều nhanh nhẹn chạy đến ven đường đợi xe cảnh sát đến.
Chỗ này cách đồn cảnh sát chỉ mất khoảng 5 phút, hơn nữa còn là khu vực ngoại thành cho nên sẽ không kẹt xe, chắc là rất nhanh sau đó xe cảnh sát và cứu thương sẽ đến.
Chỉ cần mấy người này đến, cô gái kia sẽ được cứu.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà thôi Trần Nguyên đã thành công cứu được hai người con gái muốn tự tử.
Nhưng có thật là cậu ấy đã thành công không?
Ít nhất thì cô...
"Mình quả là đáng ghét mà.
Chết tiệt, chắc chắn cậu ấy sẽ rất khó chịu nhỉ."
Đột nhiên, Hạ Tâm Ngữ đưa tay ôm mặt, nội tâm bỗng cảm thấy chán ghét bản thân mình.
Rõ ràng không muốn gây phiền phức cho bất cứ ai nhưng rốt cuộc lại trở thành người phiền phức nhất.
Đây là sai lầm.
Sau khi được cứu, cô còn muốn kết bạn với Trần Nguyên là một quyết định sai lầm.
Nếu biết sớm hơn chắc hẳn cô sẽ không ăn nửa con tôm hùm ấy đâu.
Mặc dù ăn rất ngon khiến cô vẫn muốn ăn thêm lần nữa...
"Là cháu báo cảnh sát sao?!"
Bởi vì ngây người cho nên cô ấy không nhận ra xe cứu thương và xe cảnh sát đã dừng trước mặt.
"Đi...!Đi theo cháu!"
Lau nước mắt, Hạ Tâm Ngữ dẫn cảnh sát chạy đến bên bờ sông.
Bác sĩ cùng y tá cũng mang theo cáng cứu thương đi ngay sau, huy động lực lượng chạy về hướng người đuối nước.
Sau đó, bọn họ liền thấy được cô gái với bộ quần áo không chỉnh tề, hai tay đang ôm lấy cổ một người con trai khác, ánh mắt mê ly trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó...
Mà người con trai kia chỉ biết lúng túng cười đưa hai tay giơ lên giống như lễ nghĩa quân đội của nước Pháp, vẻ mặt vô tội nhìn Hạ Tâm Ngữ.
"Sau khi cháu cứu cô ấy lên, cô ấy liền bắt đầu chửi tra nam gì ấy, cái gì mà làm bạn cô ấy lớn bụng cuối cùng lại thành như vậy...!Không liên quan gì đến cháu hết."
Trần Nguyên sợ đồng chí cảnh sát thấy hành động của cô gái kia rồi hiểu lầm hắn cho nên nhanh chóng giải thích.
"Không sao, tôi biết cháu và cô ấy không có quan hệ gì hết." Cảnh sát vừa mở sổ ghi chép vừa bảo bác sĩ nâng cô gái kia lên xe cứu thương, không hề nghi ngờ Trần Nguyên.
"Làm sao biết ạ?" Trần Nguyên khó hiểu hỏi.
Cười một tiếng, cảnh sát đưa mắt nhìn thoáng qua bên cạnh: "Chính thất ở đây này."
Nhìn theo ánh mắt của cảnh sát, Trần Nguyên phát hiện Hạ Tâm Ngữ đang yên lặng mím môi, trong ánh mắt ngập tràn ý khinh thường đối với người con gái đang ôm lấy hắn như chú gấu Koala kia.
Mà sau khi bị nhắc đến, cô ấy quay đầu đi chỗ khác, ngại ngùng là phụ tức giận là chính.
A cái này...
"Không muốn...!Anh chàng đẹp trai này đã cứu tôi đó.
Xin đừng tách tôi khỏi anh ấy mà, hu hu hu--"
Cô gái đó vẫn không chịu buông tay, hai y tá hoàn toàn không kéo được, Trần Nguyên chỉ có thể tự mình đẩy cô ta ra.
Cuối cùng, cô gái ấy được đưa lên cáng cứu thương, tiến vào trong xe cứu thương.
Nhìn thấy mấy dấu đỏ trên ngực mình, Trần Nguyên chưa từng nghĩ đến, sau khi cô ta có ý thức lại có sức công kích mạnh mẽ đến vậy.
Nếu cảnh sát không tới có lẽ cô ta đã chồm về phía hắn...Phun nước miếng.
Thật đáng sợ mà.
"Được rồi, mau đến bệnh viện đi, đừng phá hoại tình cảm của người ta nữa." Cảnh sát dùng giọng điệu không có tí an ủi nào nói.
Sau đó nhìn về phía Trần Nguyên, hỏi: "Nhóc, mang thẻ căn cước theo đó không?"
"Số căn cước thôi được không ạ?"
"Được, đọc đi."
"*** *** **** *****, Trần Nguyên.
Trần trong tên của Nhĩ Đông, Nguyên trong từ nguyên thần thêm ba chấm nước."
"Nguyên trong từ nguồn nước đúng không?"
"Đúng ạ."
"Được rồi." Sau khi ghi chép lại, cảnh sát gật đầu, đưa mắt đánh giá chàng trai với dáng người cao to, da thịt rắn chắc giống như một hạt giống tốt cho ngành cảnh sát liền hỏi, "Giỏi lắm, vẫn còn là học sinh cấp ba hả?"
"Vâng ạ."
"Trường nào?"
"Lớp 18 trường trung học phổ thông số 11...!A không phải, đồng chí cảnh sát, chú hỏi cái này làm gì ạ? Chuyện này không cần báo cho nhà trường đâu ạ." Trần Nguyên vội vàng xua tay.
Thằng nhóc này mặc dù ngoài miệng bảo là không muốn nhưng báo tên tuổi lại chi tiết thấy rõ mà.
"Không nên ở cùng bạn học nữ khác đến khuya đâu, về nhà sớm đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...