Cũng đã từng không muốn chết, còn lạc quan muốn sống.
Chỉ cần, cô ấy không nghĩ đi nghĩ lại.
"Quả thật là có hơi vội vàng."
Trần Nguyên ngẩng đầu, nhìn cô gái ở trước mặt, hắn đã không còn che giấu được những lo lắng hay tiếp tục ngụy trang được nữa, hắn chủ động đề nghị: "Đêm nay, cậu có muốn làm điều gì đó với tôi hay không?"
Cảm thấy khá phấn khích Hạ Tâm Ngữ nói một câu.
"Hả?"
Giống như một con rái cá cô ấy ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía Trần Nguyên, ánh mắt của Hạ Tâm Ngữ trở nên trong trẻo và ngu ngốc hơn.
Giống như cảnh vừa nãy bản thân đã từng trải qua rồi.
"Ngày mai là ngày nghỉ, cho nên hôm nay tôi rất rảnh rỗi, muốn thức khuya một chút cũng không sao.
Nếu cậu nói sớm ngày mai không kịp từ biệt, vậy thì đêm nay chúng ta hãy làm gì đó để tạm biệt đi."
Trần Nguyên nghiêm túc đề nghị.
"Chuyện đó.
.
." Cô ấy cố tỏ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Thế nhưng, ngày mai tôi phải dậy sớm theo xe, hôm nay không thể thức quá muộn được ."
Có phải những lời mà mình vừa nói ý chính là không tiện hay không?
Đưa tay khoác lên bờ vai của Hạ Tâm Ngữ, giọng nói của Trần Nguyên trở nên nghiêm túc: "Cậu còn trẻ mà, cố gắng vượt qua đi."
Có vẻ như, rất giống với giọng điệu mà Trương Kiến Quân ( hiệu trưởng trường trung học phổ thông số 4 ) nói với giáo viên mới!
"Thế nhưng.
.
.
Buổi tối hôm nay chúng ta sẽ làm gì?" Hạ Tâm Ngữ rời đi muộn một chút cũng không vấn đề gì, dù sao việc tự sát cũng không vội, môi trường hoàn cảnh yêu cầu cũng không quá khắc nghiệt, thế nhưng sớm biết trước đêm nay còn có nghi thức cáo biệt nữa, cô ấy đã bớt lại tiền để mua hai cốc trà sữa.
Lần này quả thực cô ấy đã nghèo rớt rồi.
"Tôi cũng không biết, tôi không có kinh nghiệm từ biệt một cô gái." Trần Nguyên lắc đầu, giọng điệu rất thẳng thắn.
"Vậy thì tôi có thể chơi với cậu mấy trò chơi?"
Hạ Tâm Ngữ xoay ngang cái điện thoại di động, chủ động đề nghị.
"Chơi cái gì đây?" Trần Nguyên hỏi.
"Vương Giả.
.
."
"Chết tiệt, nông dân."
"Hòa bình.
.
."
"Chết tiệt, gà."
"Vậy thì trứng.
.
."
" Trò chơi như shit, không chơi nữa."
"Vậy tôi thật sự là không biết chơi cái gì."
Hạ Tâm Ngữ lúc này cũng không còn cách nào, trước đó cô từng chơi game với con của dì, cô ấy cũng dùng những cách như này, bọn trẻ con rất thích, nhưng hiển nhiên là trí óc của Trần Nguyên cũng vượt xa bọn trẻ con đó quá nhiều, mấy trò chơi phổ thông trên điện thoại không cách nào thỏa mãn được.
"Hay là chúng ta ra ngoài uống mấy cốc trà sữa nhé?"
Hạ Tâm Ngữ còn nghĩ mình còn có trò khác có thể dùng, mặc dù mang theo nợ nần chết đi cũng là một loại vô trách nhiệm, nhưng món nợ nhỏ như thế này, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến tài chính của hắn.
"Thế này có giống như hẹn hò hay không?"
".
.
." Trần Nguyên đột nhiên trở nên căng thẳng, câu này cũng khiến cho Hạ Tâm Ngữ có chút khẩn trương, khô cằn cười nói: "Chỉ là uống trà sữa thôi, cũng không có vấn đề gì?"
"Vậy cậu đúng là Hải Vương*."
*Hải Vương: ý chỉ một người phóng khoáng, đào hoa.
"Sao lại Hải Vương.
.
.
Nếu theo như kế hoạch sau này thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đi uống trà sữa với con trai." Sau khi nói ra điều này, Hạ Tâm Ngữ đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, kế hoạch hẹn hò sau này với con trai cũng tiết lộ, lần lượt cho thấy điểm thứ hai trong năm tệ nạn trên internet —— gấp.
"Tôi còn tưởng cậu là kiểu người con gái sẽ chỉ vì trả ơn mà sẵn sàng đãi người khác trà sữa."
"Đó mới không phải là sự thật."
Tôi nghèo như vậy, làm sao có thể đãi trà sữa nhiều lần được?
Hơn nữa, nếu như cùng nhau uống trà sữa sẽ giống như hẹn hò, vậy mấy ngày nay cô ấy đều ở nhà Trần Nguyên nấu cơm, còn chờ hắn trở về rồi cùng nhau ăn cơm, như thế nghĩa là gì?
Họ thậm chí còn không khác gì một đôi vợ chồng.
Thật kỳ lạ là hắn lại dễ dãi và không nghĩ quá nhiều.
"Cho nên, cậu có thể chấp nhận một việc nhìn thì giống như hẹn hò nhưng thật ra là không phải hay không?" Trần Nguyên tò mò hỏi.
Cố nở một nụ cười thật tự nhiên, Hạ Tâm Ngữ ân cần nói ra: "Tùy cậu.
.
."
Mặc dù nét mặt của cô ấy không trìu tượng như hạt đậu nành nhỏ đổ mồ hôi, nhưng nếu như nó được chuyển thể thành phim hoạt hình, người họa sĩ cũng có thể vẽ thêm nên trán của Hạ Tâm Ngữ những giọt mồ hôi.
"Vậy thì, có thể cho tôi mượn thêm hai giờ nữa được không?"
Nhìn chăm chú lên Hạ Tâm Ngữ, Trần Nguyên ngữ khí bỗng nhiên nghiêm chỉnh không giống như là hắn của mọi ngày, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đây có lẽ cũng là một mặt chân thực khác của Trần Nguyên.
"Ừm được, tùy cậu."
Con số trên đầu của Hạ Tâm Ngữ từ【0.
2 】, biến thành 【 0.
3 】.
.
.
"Hai người chúng ta làm chuyện này vào ban đêm có phải là.
.
.
không đúng cho lắm phải không?"
"Không sao đâu, chỉ cần không bị người khác phát hiện là được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...