Siêu Mẫu

Trên sân thượng tòa công ty Tinh Quang có một vườn hoa nhỏ xinh trên không, chiếm lấy một góc sân thượng.

Mà cái chỗ này, chính là nơi Đường Dự muốn đến nhất.

Ở trong trí nhớ của Đường Dự, mô hình vườn hoa nhỏ trên không này vẫn luôn là một chỗ thật yên tĩnh bí mật, rất ít người đến đây, càng đừng nói là buổi trưa nơi này rất nóng.

Huống chi trong mấy năm này, trừ mình còn thỉnh thoảng đến chỗ này ngồi thì còn ai còn nhớ vườn hoa đã từ từ tan hoang này.

Nhưng, ánh mắt Đường Dự hơi tự giễu, bất ngờ nhìn thấy một bóng lưng màu đen ngơ ngác thoáng hiện ở ngoài vườn hoa.

Là người mẫu tên Tĩnh An kia.

Lông mi dày đậm trên mắt Đường Dự run rẩy, cụp xuống che giấu vẻ mặt khó lường của anh lúc này.

Trước đó, làm người ta ấn tượng sâu sắc trong buổi chụp ảnh, trái ngược với sự thán phục của Lý Tường và Đường Du, khuôn mặt Đường Dự vẫn bình tĩnh, vô cùng trầm tĩnh.

Mà trên thực tế, đối với biểu hiện của cô gái này, phải nói là Đường Dự ngạc nhiên, càng không bằng nói là... Nghi ngờ.

Nhưng những thứ nghi ngờ này của anh, liền không có ý định nói cho những người khác nghe.

Một một hành động cử chỉ của Tĩnh An từ lúc đi vào ống kính, bao gồm động tác nhỏ nhìn về đèn máy ảnh và tấm ánh sáng phản chiếu cùng cho tới lúc cố ý điều chỉnh vị trí và dùng tư thế đứng hoặc nằm bày ra dáng chụp.

Không một chút nào không khiến Đường Dự cảm thấy...

Người con gái này, hiểu được làm như thế nào để tìm kiếm vị trí ánh sáng thích hợp cho mỗi một tạo dánh của mình, hơn nửa còn hiểu được làm như thế nào để cho trong màn ảnh không lộ ra góc độ xấu của mình.

Lần chụp ảnh này.


Lần đầu tiên, để cho nhiếp ảnh gia Đường Dự cảm thấy không phải là mình đang khống chế ống kính trong tay.

Nhìn về cô gái như đang mất hồn cách đó không xa, Đường Dự chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đi tới.

"Sao em lại ở đây?"

Sau lưng bỗng có tiếng nói, làm cho Tĩnh An không có chuẩn bị hơi hoảng sợ, mặc dù giọng nói này nghe rất là dễ nghe... Có chút quen thuộc.

Nở nụ cười, Tĩnh An xoay người, hai tròng mắt đúng lúc chạm vào đáy mắt đen bóng sâu xa của người đàn ông.

"Là anh?" Đối với người xuất hiện, Tĩnh An có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ thôi, "Tôi chỉ là muốn hóng mát một chút, vừa đúng lúc tới nơi này."

Tĩnh An lễ phép trả lời câu hỏi của người đàn ông, nhưng cũng không hiểu vì sao giọng điệu người đàn ông này đối với chuyện mình xuất hiện ở đây có chút...kỳ quái không nói ra được?

Trong thời tiết nóng bức này, chạy đến sân thượng hóng mát?

Đường Dự ngoắc ngoắc khóe miệng, nhìn cô gái bất cứ lúc nào cũng nghĩ muốn rời khỏi, "Nếu như không việc gì, thì cùng đi dạo nói chuyện với tôi đi."

Dưới ánh mặt trời, người đàn ông vừa nói chuyện nhìn như có chút lạnh nhạt nhưng đường nét trên mặt lại phủ lên một cảm giác ấm áp mờ nhạt.

Tĩnh An đang tìm kiếm ngôn ngữ định rời khỏi, rất kinh ngạc sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền che giấu dưới mỉm cười: "Đây là vinh hạnh của tôi."

Đúng vậy, đây là vinh hạnh cũng là... Cơ hội của cô.

Bởi vì dù đến giờ cũng còn không biết tên của người đàn ông trẻ tuổi này, nhưng Tĩnh An cũng có thể biết người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản.


Thử hỏi đại diện "FAINT SCENT" quan trọng như vậy, lúc thử vai có Alva ở đó thì sao có thể lại đi tìm một nhiếp ảnh gia khác tới phụ trách buổi chụp ảnh, trừ phi, nhiếp ảnh gia này... Ở trong giới thời thượng có địa vị cao hơn Alva

Hơn nữa, lúc này, theo lý thuyết người đàn ông này nên ở phòng chụp ảnh tiếp tục vì chụp hình người mẫu thử vai, nhưng anh, lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa định đi dạo nói chuyện với mình, đây là đại biểu cái gì?

Tĩnh An có chút thấp thỏm, mà thấp thỏm nhiều hơn cũng là bởi vì kích động.

**************

"Mấy năm trước, nơi này còn bố trí rất nhiều bồn hoa, càng giống vườn hoa hơn so với bây giờ." Ánh mắt Đường Dự xuyên qua vai cô gái, rơi vào một vùng trên mặt đất nhìn có vẻ dơ dáy bẩn thỉu, "Tôi nhớ còn có vài gốc cây không nhớ rõ tên, nhưng là thực vật trưởng thành rất tươi tốt."

"Đáng tiếc, đây đều là chuyện mấy năm trước." Đường Dự liếc nhìn Tĩnh An, vẻ mặt có chút hoảng hốt giống như còn đắm chìm trong trí nhớ của mình, "Nếu như em đã gặp qua, có thể nói cho tôi biết tên nó."

Đúng vậy, mấy chậu cây tươi tốt không biết đã được người nào sắp xếp lại với nhau, cành lá dài rộng rãi ngược lại xanh um tươi tốt vô cùng.

Nhưng mình thật sự không biết tên của bọn nó là gì.

Có lẽ là bởi vì cũng có kỷ niệm đối với vườn hoa này, hình tượng Tĩnh An trong lòng Đường Dự êm dịu mấy phần.

"Khi đó, tôi còn chưa vào Tinh Quang." Cười lắc đầu một cái, Tĩnh An trả lời  "Hơn nữa mặc dù tôi đã thấy, cũng không nhất định là biết tên của bọn nó."

Nghe được trả lời như vậy, Đường Dự không có lập tức nói chuyện, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô gái, ánh mặt trời bắn thẳng đến trên mặt vẻ mặt mơ hồ không rõ.

Sau một lúc im lặng, lúc Tĩnh An cho là người trước mắt muốn kết thúc cuộc nói chuyện này thì Đường Dự lại từ từ mà nói, nhưng lần này lời mà Tĩnh An nghe được lại không hiểu.


"Năm ngoái tôi chỉ tới nơi này một lần, năm nay, tôi cho là tôi sẽ không tới nơi này nửa..." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông, chậm rãi nói đến nhưng lại làm cho trong lòng Tĩnh An không khỏi buồn phiền, "Nhưng tôi lại tới hai lần, một tháng trước và hiện tại."

"Tôi nghĩ, có một số việc chỉ là chính tôi cho là mình không thèm để ý thôi." Đường Dự tiếp tục lời nói không rõ ý nghĩa của anh, "Đánh mất cuối cùng cũng là đánh mất, mà tôi đã không có cơ hội đền bù tiếc nuối."

Tĩnh An cảm thấy cặp mắt kia nhìn thẳng cô, giống như đang xuyên thấu qua cô để nhìn cái gì đó.

Không thể phủ nhận, lúc này người đàn ông trẻ tuổi được cho người xa lạ đứng ở trước mặt cô, làm cô có chút rợn cả tóc gáy.

"Vậy thì thật là đáng tiếc."

Có mấy lời muốn nói liền dừng, dò hỏi quá nhiều luôn không tốt. Huống chi mình còn trong vòng luẩn quẩn của giới giải trí.

Nghe nhiều, nghĩ nhiều, nói nhiều, sẽ mắc lỗi nhiều. Cho nên Tĩnh An không có liền lên tiếng hỏi rõ người đàn ông vấn đề không hiểu trong lòng mình, mặc dù cô có loại cảm giác kỳ lạ là người đàn ông này cố ý nói cho cô nghe.

Khách sáo đáp lời, nghe vào trong tai Đường Dự, lại cảm thấy hơi muốn cười.

Người này, nói không chừng, ngoài mặt rõ ràng nhìn như tự nhiên hào phóng, dịu dàng lễ độ, trên thực tế lại rất cẩn thận, lạnh lùng xa cách.

Nhưng cho dù suy đoán của mình có chính xác hay không... Lần này, anh đều không muốn bỏ lỡ nữa.

Môi mỏng của Đường Dự luôn luôn lạnh nhạt, dâng lên nụ cười vui vẻ chân thành.

Bộ dàng cười lên, thật đúng là... Câu người.

Khó trách bộ dáng người đàn ông nhìn như  dạng lạnh như băng ăn nói cẩn thận, nếu là thỉnh thoảng mỉm cười, ai còn bình tĩnh được hả ?

Tĩnh An thấy thế có chút đờ đẫn, sau khi phản ứng kịp, lúc người đàn ông nhìn cô càng vui vẻ hơn làm cô rất là lúng túng.

"Tĩnh An."


Cô nghe được tên của mình từ trong miệng người đàn ông gọi ra, không có phập phồng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại có chút nhiệt độ nắng ấm.

"Tôi là Đường dự." Đường Dự nói.

"Ách, chào anh, Đường tiên sinh."Người đàn ông bỗng tự giới thiệu mình, làm cho Tĩnh An phản ứng có chút vội vàng.

"Gọi tôi là Đường Dự được rồi." Đường Dự vẫn cong môi mỏng đẹp đẽ của anh, mắt nhuộm ý cười, cũng dời tầm mắt khỏi Tĩnh An, "Em đi trước đi, tôi muốn ở lại một chút."

"Vậy tôi đi trước." Xem ra rốt cục thì có thể kết thúc cuộc nói chuyện kỳ quái này, Tĩnh An gật đầu một cái, không chậm trễ chút nào mà đi qua người Đường Dự.

Nhưng, lúc đi thoáng qua, Tĩnh An kinh ngạc mở to mắt.

Có chút không dám tin có chút nghi ngờ xoay người, bốn mắt nhìn nhau, cô há miệng, "Anh mới vừa..."

Nhìn ánh mắt giữa ngạc nhiên không che giấu vui mừng của cô gái kia, Đường Dự cười lặp lại lời nói trước một lần nửa: "Tĩnh An, hợp tác vui vẻ." Đồng thời vươn tay.

Hợp tác vui vẻ? !

Nếu như cô không có đoán sai...

Dời tầm mắt dừng lại ở giữa bọn họ, trên bàn tay kia là các đột xương ngón tay rõ ràng , Tĩnh An không nhịn được đáy lòng kích động nở nụ cười vui sướng, sáng rực.

"Hợp tác vui vẻ." Tĩnh An vươn tay của mình ra, cầm tay của người đàn ông.

Hai bàn tay thon dài đẹp mắt giống nhau, vào giờ phút này quấn quanh lại với nhau thật chặc.

Sau đó Tĩnh An rời khỏi sân thượng, mà Đường Dự tự mình ở lại lẳng lặng nhìn vườn hoa vườn hoa tan hoang trước mắt, trong mắt lạnh nhạt mơ hồ loáng thoáng nhớ nhung.

Dường như trước mắt Đường Dựt ừ từ dâng lên một làn hơi nước mỏng, cách hơi nước mơ hồ nhìn thấy một thân thể duyên dáng của cô gái trẻ đang bước qua từng bước theo tiết tấu như khi bước trên sàn diễn, dáng vẻ tao nhã mê hoặc người ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui