Editor: Gà
"Tiểu Lý, ảnh chụp ở tuần lễ thời trang thành phố S được xử lý xong chưa?" Chị Mỹ Biên của tòa soạn báo, dời tầm mắt từ trên màn hình máy vi tính liếc nhìn người đang đến, rồi lại vùi đầu sửa chữa trang báo trên máy tính: "Tôi đang đợi để sắp chữ lại đây."
Sau khi trở lại tòa soạn báo, Lý Hằng luôn làm việc đến bây giờ, gãi đầu, áy náy nói: "Ngại quá, chị Tiền, chỉnh lại ảnh chụp khá lâu ạ."
Vừa nói chuyện, Lý Hằng vừa giao USB trên tay qua.
"Lão Từ viết bản thảo rất nhanh, hiện giờ chỉ thiếu hai tấm hình màu này của cậu thôi."
Công việc của Mỹ Biên đã sắp xong, nên nhất thời không xem hình Lý Hằng giao đến, vì thế ý bảo cậu ta mang mấy thứ đó đặt trên bàn làm việc: "Đây chính là hình ảnh đầu tiên sau khi cậu kết thúc kỳ thực tập, dành thời gian dụng tâm chọn lựa không phải là chuyện xấu."
Lý Hằng để USB trên bàn, lại nghe Mỹ Biên hỏi cậu ta: "Hai tấm được chọn này có thể ứng với nội dung bản thảo của lão Từ không đấy?"
"Có thể ạ..." Trong khi chờ Mỹ Biên xem xét ảnh chụp thì Lý Hằng lên tiếng trả lời: "Chị Tiền, nhưng hai tấm hình em chọn... Đều không phải được chụp chính diện."
Nghĩ đến khi cố ý chọn ra hai tấm hình này, tự Lý Hằng cảm thấy khá vừa lòng, nhưng không biết ảnh chụp như vậy, có phù hợp với quy định không.
"Không phải được chụp chính diện? Chẳng lẽ chỉ chụp một bên mặt?" Mặc dù Mỹ Biên toàn tâm toàn ý không ngừng chuyển động chuột, nhưng giọng nói lại trở nên nghiêm túc: "Hình này phải đăng ở trang màu đầu của tờ báo, hơn nữa còn chiếm diện tích khá lớn trên trang báo, cậu nghĩ độc giả hiếm lạ chỉ vì nhìn được nửa gương mặt?"
"Hơn nữa người mẫu này thoải mái tiêu sái đi trên sàn T như vậy, sao cậu lại không chụp được ảnh chính diện chứ? Không chỉ có tòa soạn của chúng ta, ngay cả các tòa soạn báo khác, cái đầu tiên chọn lựa chắc chắn sẽ là hình chụp chính diện, cậu muốn khác người à!"
"Không, không phải sườn mặt." Lý Hằng buồn rầu cau mày, trong sự nghiêm khắc của Mỹ Biên cậu ta cũng không biết nên nói rõ dụng ý của mình thế nào khi chọn ra hai tấm hình này: "Chị Tiền, không phải em không chụp được chính diện, nhưng ảnh chính diện này cũng không so được với tấm ảnh chụp bóng lưng..."
"Bóng lưng?! Cậu chọn tấm ảnh chỉ có bóng lưng của người mẫu?!" Chưa nghe Lý Hằng nói xong, khi nghe đến hai từ bóng lưng, Mỹ Biên đã cao giọng ngắt lời của cậu ta: "Tiểu Lý, cậu nghĩ gì vậy hả! Mau nhân lúc bây giờ còn thời gian, đi chọn lại hai hai tấm chụp chính diện cho tôi, thật sự là điên rồi!"
Lý Hằng đã có chút gấp đến độ đổ mồ hôi, xoa tay lo âu cầu xin: "Chị Tiền, nếu không chị xem trước hai tấm hình này một chút đi, đến lúc đó nếu thật sự không được em sẽ lập tức đi sửa!"
Không lập tức đồng ý với lời xin xỏ của Lý Hằng, lặng lẽ không tiếng động dừng công việc trong tay, vì Lý Hằng không ngừng nói hai tấm hình này rất tốt, nên Mỹ Biên mới đành không tình nguyện lấy USB trên bàn cắm vào máy tính.
Nếu không phải bình thường thấy tính cách Lý Hằng này ổn trọng, thì dù lúc này Mỹ Biên nhàn rỗi đến hoảng cũng sẽ không thèm nhìn cái loại hình ảnh biết rõ sẽ trở thành phế thải này.
Nhưng mà, đợi khi Mỹ Biên xem tấm hình, vốn ánh mắt nên tùy ý lướt qua nhưng không nhịn được ngừng lại trên ảnh chụp.
Không thể không nói đây là một tấm ảnh được chụp rất khéo, đến nỗi làm người ta liếc mắt một cái thì có thể phân biệt được ai mới là nhân vật chính trong tấm hình này.
Dựa vào phông cảnh lóe sáng của những ánh đèn máy ảnh, tương phản với sự ảm đạm của thính phòng, trên đài T sáng ngời hai người mẫu chỉ hơi cách nhau một chút, rồi đi lướt qua nhau.
Đèn flash tập trung vào sườn bên phải, bóng lưng của thiếu nữ tóc ngắn đi ở phía bên phải chói mắt hơn. Nhưng mà, đây không phải lý do vì sao bóng lưng này trở thành tiêu điểm.
So với ngọn đèn chói mắt, có thể nói hình ảnh rực rỡ và tuyệt vời này tự nhiên phát ra từ phía sau, đã làm nổi bật lên viền sáng của sự kiêu ngạo sắc bén chấn động lòng người.
Theo lý thuyết thì nhân vật chính phải là người mẫu được chụp chính diện đang đi đến trong bức ảnh, mặc dù gương mặt hiện rõ trên hình, nhưng lại ảm đạm làm người ta chỉ chú ý đến người còn lại.
Thậm chí có thể nói sự tồn tại của cô ta, đơn giản chỉ vì để phụ trợ thêm cho bóng lưng màu trắng nhỏ nhắn kia thôi.
Giật mình giơ tay chỉ vào bóng lưng màu trắng, Mỹ Biên thì thào hỏi: "Đây là người mẫu mới mà lão Từ viết, Tĩnh An?!"
"À, đúng vậy, chính là cô ấy." Lý Hằng nhìn theo hướng Mỹ Biên chỉ, không ngừng gật đầu trả lời: "Bên cạnh người mẫu này, chính là Lý Na đang rất nổi tiếng."
Lý Na?
Bên cạnh bóng lưng màu trắng thật sự là... Lý Na sao? Người mẫu kia là Lý Na?!
Mỹ Biên cứ thế dời ánh mắt đến người mẫu chính diện đang đi đến đó, nhìn kỹ, gương mặt bị cô ta nhanh chóng bỏ qua thật sự là của Lý Na!
"Làm sao có thể...?" Hỏi nhẹ như không tiếng động, chỉ có bản thân Mỹ Biên mới có thể nghe được.
Lý Na là cấp bậc người mẫu thế nào, còn Tĩnh An này là người mẫu mới chưa có đẳng cấp... Nhưng trong bức ảnh này thì đối lập rất xa.
"Chị Tiền, chị xem... Tấm này có thể chứ?" Thấy mắt Mỹ Biên trợn to, Lý Hằng tiếp tục thuyết phục: "Nếu đặt trên trang trắng đen, ảnh chụp này nhất định sẽ không có hiệu quả. Nhưng nếu là trang màu, chắc chắn ảnh chụp này là thích hợp nhất. Huống hồ tấm hình này, tuyệt đối độc nhất vô nhị, em tin tưởng trừ báo của chúng ta, các tờ báo khác tuyệt đối sẽ không có."
"Mà hình ảnh của các tờ báo khác, nói không chừng đều sẽ chọn dùng ảnh chụp chính diện Tĩnh An đi đến và lúc Lý Na xoay người, không giống bức này, em cho rằng ảnh chụp này của em càng có thể biểu hiện ra sự đối lập giữa Tĩnh An và Lý Na trong lúc đó, cũng càng có thể..."
"Được rồi Tiểu Lý, không cần nói nữa." Mỹ Biên lần nữa đánh gãy lời Lý Hằng, lần này tươi cười: "Tấm này chụp rất tốt, trên trang màu trừ nó ra thì không có tấm nào khác xứng nữa rồi!"
"Tiểu Lý à, kỳ này nếu lượng tiêu thụ tăng lên, nhất định cậu sẽ là công thần lớn nhất, cứ chờ được ông chủ trọng dụng đi." Mỹ Biên chuyển nửa người trên, khen ngợi giơ ngón tay cái với Lý Hằng.
Đỏ mặt khách khí đáp lại hai câu, rồi Lý Hằng thử thăm dò hỏi: "Vậy ảnh kia cũng được chứ ạ?"
"À, đúng rồi, còn một tấm nữa!" Mỹ Biên quay người lại, tay hơi khẩn cấp rê chuột đến tấm ảnh tiếp theo, mong đợi có thể nhìn thấy càng nhiều hình ảnh kinh diễm của người mẫu tóc ngắn kia.
Nhưng sau khi cô ta xem ảnh chụp xong thì ngẩn ra: "Hửm? Đây là..."
*****************
"Đây là... Mr. Tang?!" Cầm tờ báo XX kỳ mới nhất trong tay, xem vài tin tức đầu của trang màu, người qua đường Giáp kinh ngạc hỏi bạn tốt là người qua đường Ất, người đã mua tờ báo này.
"Khó trách đều nói nếu muốn biết tin tức chấn động nhất của tuần lễ thời trang lần này là gì, nhất định phải đến mua báo của giải trí XX." Người qua đường Ất tạm thời xem nhẹ tiếng kinh hô của bạn tốt, chỉ tặc lưỡi: "Chỉ riêng hai tấm hình này, chính là cái mà báo khác không có."
"Cậu xem ảnh chụp này, tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng đã thể hiện rõ khí chất nữ vương rồi đấy! Thắng bại vừa nhìn là hiểu ngay. So với mua báo giải trí khác, thì báo này càng rung động hơn so với ảnh chụp chính diện của Tĩnh An nhiều!" Người qua đường Ất cảm thán xong quay đầu, hỏi: "Đúng rồi, cậu vừa nói cái gì?"
"Tớ nói là cái ảnh kia!" Nữ sinh Giáp bĩu môi nói lại: "Người đàn ông bị máy ảnh và mũ che mất gương mặt, trên đầu báo viết là Mr. Tang! Cậu nói cái này có thể sao?"
Người qua đường Giáp nhắc đến tấm ảnh kia, ở buổi thời trang vì Lý Hằng quá mức chú ý động tác chụp ảnh của Đường Dự, mà khoảnh khắc Đường Dự lần đầu ấn nút chụp, đồng thời cũng chụp theo.
Tấm hình này, nếu không phải cuối cùng Lý Hằng chỉnh lại những tấm ảnh mà cậu ta đã chụp nên mới nhìn thấy, chắc chắn cậu ta sẽ quên nó có tồn tại. Chính vì cậu ta không nghĩ đến trong lúc vô tình chụp được hình ảnh đó, sau này lại trở một trong những bức ảnh hài lòng nhất của cậu ta trong tuần lễ thời trang lần này.
Hơn nữa Lý Hằng càng không biết, ảnh này so với tấm hình khác giữa Tĩnh An và Lý Na, mới làm cho lượng tiêu thụ của báo XX kỳ này cao nhất từ trước đến này.
Trong ảnh chụp, trừ bối cảnh ra, thì có thể nói ảnh chụp mặt bên của người đàn ông chiếm phần lớn không gian.
Người đàn ông mặc áo mũ màu xám, đứng thẳng người, bàn tay trắng nõn thon dài đẹp mắt nâng chiếc máy ảnh màu đen, vững vàng nhìn về phía sàn T, ống kính kéo dài dường như chỉ vì người bước lên sân khấu đó.
Đương nhiên, người trên đài kia, áo trắng quần trắng, bóng dáng chưa hoàn toàn đi đến chỗ đèn tựu quang, mặc dù không đến mức mơ hồ nhưng cũng vì góc chụp mà không thấy rõ gương mặt của cô, chỉ cảm thấy mặc dù người đó mới chỉ dừng chân trong đám khói mờ, cũng tràn ngập hấp dẫn có thể thu hút mọi người từ xa.
Người xem tấm hình này, như mắt người thứ 3 xuyên qua lúc đó, nhìn trộm bầu không khí duy chỉ thuộc về hai người này.
Hơn nữa trên báo lập lờ nước đôi, nội dung chỉ đưa tin bên ngoài, làm hai người trong bức ảnh này có thêm rất nhiều sắc thái ái muội.
"Trên báo còn chỉ ra người đàn ông thần bí này xuất hiện và biến mất trong lúc đó, Tĩnh An là người mẫu duy nhất mà anh chụp. Nếu quả thật là Mr. Tang, thấy thế nào thì giữa hai người này có... Sao, cậu nói đúng không?" Người qua đường Giáp tiếp tục suy đoán của mình: "Vào hội từ thiện lúc trước, còn nhớ có báo nói hình như giữa Mr. Tang và Tĩnh An có tồn tại quan hệ nam nữ gì đó không? Cảm thấy, so với vụ tai tiếng tình dục giữa cô ấy và La Hiên Kỳ thì cái này đáng tin hơn đó."
"Hình như năng lực của Mr. Tang khá cao..." Đọc một câu lão Từ viết thiên về khẳng định sự suy đoán đó, vẻ mặt người qua đường Ất cũng buồn bực: "Hình như, lại là hình như! Có dám nói rõ đáp án ra không thế!"
Tuần lễ thời trang thành phố S, Tĩnh An và Lý Na ‘quyết đấu’, giải trí truyền thông ra sức tuyên truyền, càng ngày càng nhiều người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, đều ào ào biết trận này người mẫu mới Tĩnh An đã hoàn toàn giành thắng lợi trong cuộc ‘Tỷ thí’ ấy.
Ảnh Tĩnh An trên báo, Tĩnh An trong video clip, như một quý tộc tao nhã bước trên chiếc cầu treo, lôi cuốn hấp dẫn vô cùng.
Mà trong sự ‘nhiệt tình’ của khán giả với cô, trên báo giải trí XX càng viết rằng hình như Mr. Tang có xuất hiện, thì càng thêm sôi trào.
Thậm chí mấy ngày sau, tuần san tạp chí thời thượng ‘Đô thị thời thượng’ trong nước, trong chuyên mục quần áo và trang sức lần đầu tiên đề cập đến người mẫu mới này.
Chủ bút của chuyên mục thời trang này, chính là Trương Văn, từ trước đến nay lấy văn phong vừa hài hước vừa độc ác, lần này trong văn tự thuật, cũng hiếm khi sử dụng lời văn nghiêm túc như vậy.
Bà ấy viết rằng:
Ở trên sàn T có rất nhiều người mẫu trình diễn trang phục, các cô ấy được nhà thiết kế phủ lên mình những bộ quần áo lộng lẫy thậm chí là những phục sức mang tính nghệ thuật độc đáo, qua bàn tay khéo léo của thợ trang điểm, cuối cùng khi đi lên cây cầu ấy, dường như đã trở thành từng tác phẩm nghệ thuật tinh tế cao nhã.
Nhưng những người mẫu này trở thành tác phẩm nghệ thuật, phần lớn vì phục sức của các cô, các cô ấy được hóa trang, khiến các cô ấy có ảo giác như là ‘Tác phẩm nghệ thuật’.
Nhưng mà tác phẩm nghệ thuật thật sự, là người có thể khống chế được trang phục người mẫu phía trên cây cầu này, có tài năng sử dụng bản thân và phục sức trên người kết hợp với nhau để tăng thêm sức mạnh.
Tuy nhiên, đã có một kiểu người mẫu như vậy, các cô ấy không chỉ khống chế được phục sức, các cô ấy còn khiến người xem bỏ qua ưu khuyết của phục sức, chỉ đơn giản đặt ánh mắt trên từng bước đi của người mẫu... Đã không thể gọi các cô ấy là ‘Tác phẩm nghệ thuật’ nữa, các cô ấy đã trở thành linh hồn của toàn bộ buổi diễn... Sự xuất hiện của các cô ấy sẽ hấp dẫn và ảnh hưởng đến suy nghĩ của nhà bình luận thời trang, dẫn đến việc bọn họ có thể đưa ra một sự đánh giá có chiều sâu với phục sức trên người.
Người mẫu như vậy, trong tuần lễ thời trang lần này của thành phố S, tôi đã phát hiện được một sự kinh ngạc, một người mẫu tên là Tĩnh An.
******************
Nhưng mà, trong trận đấu mãnh liệt và đầy sóng gió này, vốn tưởng rằng Tĩnh An sẽ được càng nhiều sản phẩm mời làm đại diện hoặc nên thường xuyên được mời xuất hiện trên các tiết mục ti vi, nhưng lại yên bình lạ thường.
Theo các nguồn tin có liên quan, người mẫu mới này đứng trên đầu sóng ngọn gió, thế nhưng trong khi danh tiếng đang vang dội thì lại từ chối hoặc trì hoãn tất cả mọi hợp đồng.
Sân bay thành phố S khu VIP, Tĩnh An và Trần Sâm thấy người đàn ông cách đó không xa đang nhìn bọn họ.
Ba người chào hỏi xong, Trần Sâm không chịu nổi tò mò hỏi Đường Dự: "Nghe nói lần này muốn lấy cảnh ở đảo nhỏ tư nhân thuộc sở hữu của Đường thị sao?"
Chỉ vì vào ngày nghỉ Trần Sâm đã đi theo đoàn lữ hành ngắm được vài địa điểm du lịch trong nước, từ lâu đã muốn để dành đủ tiền ra nước ngoài ngắm phong cảnh, không ngờ lần này đã có cơ hội được xuất ngoại mà còn do công ty chi trả toàn bộ.
Cái này cũng khó trách sau khi nhận được tin anh ta đã rất vui một lúc lâu, nơi muốn đi còn là ‘đảo nhỏ tư nhân’ có nhiều điểm đáng kinh ngạc - - mà Đường thị có được.
"Ừ, bên kia cũng đã được chuẩn bị rồi." Đường Dự đeo mắt kính nâu gật đầu.
"Thật sự quá tốt!" Trần Sâm nhe răng cười: "Không ngờ lần này công ty hào phóng như vậy..."
Nhất thời hưng phấn Trần Sâm hơi không khống chế nổi miệng, trong khi anh ta thao thao bất tuyệt, thì đã nhanh chóng đến lúc bắt đầu đăng ký. Kết quả là, ba người cầm thẻ đăng ký lần lượt lên máy bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...