Editor: Gà
Cuối tháng mười.
Ở thành phố S, sau ngày thứ hai bên phụ trách tuần lễ thời trang đã thông báo mời dự họp toàn thể hội nghị, hàng vạn người mong chờ tuần lễ thời trang Xuân Hạ mở màn, sẽ kéo ra tấm màng che sáng rực nhất của tuần lễ thời trang.
"Lão Từ, nghe nói người mẫu Lý Na sẽ mở màn cho sự kiện lần này?" Vài phóng viên thời trang có quen biết nhau đã sớm chờ đợi dưới sàn chữ T, tán gẫu với nhau giết thời gian.
Người đàn ông được gọi là lão Từ đang nói chuyện với vài người, là phóng viên có thâm niên nhất trong giới, đã xem không dưới trăm ngàn buổi trình diễn thời trang lớn nhỏ trong và ngoài nước. Lúc này nghe có người hỏi ông ta như vậy, lão Từ chuyển mắt đảo một vòng nhìn người đó, gương mặt râu ria tỏ vẻ, rõ ràng ‘biết rõ còn cố hỏi’.
Làm phóng viên hỏi câu này, muốn lôi kéo làm quen với bậc đàn anh trở nên xấu hổ.
Lão Từ cũng không để ý sắc mặt người nọ thay đổi, nhướng mày nhìn cậu nhóc bên cạnh mình, ý bảo cậu ta theo mình rồi nói gì đó.
Hai người cách xa nhóm phóng viên vài bước rồi ngừng lại, sau đó lão Từ mới nói về công việc: "Tiểu Dương, không cần ngây người ở đây, nên chụp cái gì thì chụp đi."
"A?!" Lý Hằng bị điểm tên, là một phóng viên ảnh vừa kết thúc kỳ thực tập, bởi vì ảnh chụp có dáng có vẻ rất không tệ, vì thế lần này được chủ biên cử đi theo lão Từ hoàn thành nhiệm vụ của tuần lễ thời trang đợt này: "Nhưng người mẫu vẫn chưa ra mà?"
Ở tòa soạn báo Lý Hằng có tiếng thành thật, nói cách khác chính là làm việc không biết uyển chuyển, nhưng cá tính này thật sự hợp khẩu vị của lão Từ. Bằng không lão Từ có trình độ chuyên môn như vậy, sao có thể nâng đỡ một người mới không hiểu gì đến để chụp ảnh chứ.
"Đừng tưởng ở đây chỉ có thể chụp người mẫu, cậu nhìn theo ngón tay tôi này." Dù gì cũng đã có kinh nghiệm nhiều lần đến buổi diễn thời trang thế này, lão Từ càng biết rõ nên nắm bắt điểm nào để có thể khiến tin tức của mình càng thêm sốt dẻo: "Có nhìn ra người kia là ai không?"
Nhìn theo chỗ lão Từ lén chỉ vào, Lý Hằng nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang gõ laptop, vừa thấy đã biết là một chiếc váy đen trắng khá lớn, lại bị sự mập mạp của bà ta làm căng ra khiến nó vô cùng thê thảm, Lý Hằng nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta không biết nhân vật này: "Bà ấy là... ai?"
Bị cậu trai trẻ tuổi hỏi lại làm ông ta tức giận đến mức gân xanh trên huyệt thái dương đập thình thịch, lão Từ trừng mắt với Lý Hằng, vốn định trách mắng nhưng thấy vẻ mặt khiêm tốn nghe dạy của Lý Hằng thì đành thu cơn tức lại, cuối cùng chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thôi, nhìn cậu cũng không giống người sẽ quan tâm đến dân thời thượng, kỳ này vì lần đầu tiên cậu được cử đến chụp buổi thời trang, có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, bà ấy là..."
Lão Từ đang muốn nói tên của người phụ nữ mập mạp này, nghĩ lại thấy không hợp, dù biết tên bà ta, thằng sún nhỏ trước mắt này khẳng định 90% vẫn mờ mịt như bây giờ, nghĩ một lát, lão Từ nói ra tên của một quyển tạp chí: "《 Đô thị thời thượng 》biết không?"
《 Đô thị thời thượng 》, là Fashion Magazine có lượng tiêu thụ lớn nhất trong nước, kỳ nào bạn gái của Lý Hằng cũng đặt, mà Lý Hằng làm nhiếp ảnh gia cũng thường xuyên lật xem nội dung bên trong.
"Em biết." Lý Hằng gật đầu.
May thay không phải quá lạc hậu, ít nhất vẫn biết đến Fashion Magazine này. Trong mắt lão Từ tỏ vẻ vừa lòng: "Bà ấy là Trương Văn, tác gia của chuyên mục thời trang cho《 Đô thị thời thượng 》, cũng là nhà bình luận đứng đầu cả nước. Đừng thấy bà ấy mập mạp như thế, phải biết rằng người phụ nữ này, lời bình về tác phẩm thiết kế khá hài hước buồn cười, đôi khi lại sắc bén độc chết người." Lý Hằng chăm chú nhìn về phía bên kia thì trên mặt đột nhiên hiện vẻ nghi hoặc và kinh ngạc, lão Từ nghĩ rằng đây là phản ứng khi cậu ta nhận ra thân phận người phụ nữ mập này: "Hiện giờ đã biết tôi bảo cậu chụp cái gì chưa?"
"Từ... Anh Từ, này, người kia..." Không nghe lão Từ nói, ánh mắt Lý Hằng nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ mập, đồng thời, kích động run rẩy đứt quãng nói: "Người kia là, có phải là..."
Không nhẫn nại nghe Lý Hằng nói xong, lão Từ mù mờ quay đầu nhìn về phía Trương Văn.
Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian, vị trí bên tay phải Trương Văn vốn trống rỗng bỗng có thêm một người đàn ông đang cầm máy ảnh chuyên nghiệp.
Người đàn ông mặc áo có mũ và quần jeans, ngồi ở phía trên cúi đầu đang loay hoay với máy ảnh của mình.
Vì cúi đầu, bị mũ lớn trùm đầu che lấp hoàn toàn không nhìn ra gương mặt.
Nhưng mà...
Lão Từ nhíu mày, không nói vị trí ngồi phía trước Trương Văn đều dành cho nhân vật có tiếng, hơn nữa sau khi người đàn ông kia ngồi xuống thì biểu hiện của Trương Văn rất kinh ngạc và vui mừng, rồi bắt chuyện cũng có thể biết được người này có địa vị không bình thường.
"Người kia nhất định là Mr. Tang!" Lý Hằng nhỏ giọng thét kinh hãi làm lão Từ kinh ngạc.
"Cậu vừa nói đó là nhiếp ảnh gia Quỷ Tài Mr. Tang sao?!" Lão Từ chuyển mắt nhìn về nhóm phóng viên bên kia, tốc độ hỏi có chút vội vàng: "Cậu có nhìn lầm không! Làm sao Mr. Tang có thể đến buổi biểu diễn thời trang kiểu này!" Không phải lão Từ khinh thường tuần lễ thời trang ở thành phố S, mà lấy thân phận thật sự của Mr. Tang ở giới thời thượng... Thì chỉ nên thích hợp xuất hiện ở những buổi thời trang xa xỉ của nước ngoài thôi, còn phải lấy thân phận là khách quý, sao cần mang theo máy ảnh chứ?
Lý Hằng hơi chậm chạp gật đầu, chút run sợ trong mắt đã dần dần chuyển thành sùng bái.
Mặc dù bản thân Lý Hằng không phải là nhiếp ảnh gia thời thượng, nhưng kỹ năng chụp ảnh và ảnh chụp trong tác phẩm của Mr. Tang có thể làm người ta mê muội, nên họ đều nhường Mr. Tang đứng đầu trong giới nhiếp ảnh, dù mới nhưng cũng có thể sánh ngang với các thế hệ nhiếp ảnh gia đi trước.
"Vâng, chắc chắn ạ!" Tập thời đại ‘Hi ha’ bị cậu ta xem không dưới vài chục lần, thân hình Mr. Tang đã sớm khắc sâu khắc trong đầu cậu ta, lúc người đàn ông trùm mũ nhìn qua người phụ nữ mập kia, Lý Hằng đã lập tức liên tưởng đến Mr. Tang, huống chi...
"Huống chi máy ảnh này... Là loại Mr. Tang thích dùng nhất trong số các máy ảnh!" Thân là fan bự của Mr. Tang, Lý Hằng rất sùng bái thần tượng nhà mình nên có thể thấy được: "Tấm ảnh em cắt từ tạp chí xuống còn có cái máy ảnh này! Dĩ nhiên là Mr. Tang, nhưng sao Mr. Tang lại đến đây!"
Bình thường Lý Hằng quá chất phác đến độ khi nói về Mr. Tang đã hưng phấn ‘hoa chân múa tay vui sướng’, lão Từ không thể chế nhạo gì, bởi vì giờ phút này ông ta cũng đắm chìm trong sự kinh ngạc.
"Lão Từ, các người đang nói chuyện gì thế, buổi diễn thời trang sắp bắt đầu rồi!" Mà lúc này, một gã phóng viên quen biết lão Từ đã chạy đến chỗ bọn họ cao giọng hô, đúng lúc làm lão Từ thu vẻ khiếp sợ khi thấy Mr. Tang xuất hiện lại.
"Đến đây đến đây!" Lão Từ đáp lại một câu, hai mắt long lanh phát sáng dặn dò Lý Hằng: "Tiểu Lý, cậu để ý Mr. Tang cho tôi! Thấy anh ta đứng lên thì cậu cũng mặt dày đi theo đi, anh ta chụp cái gì thì cậu chụp cái đó!"
"Còn có, nhanh, đừng ngẩn người, nhớ chụp ảnh Mr. Tang cho tôi đấy!" Lão Từ vỗ một phát lên vai Lý Hằng, cười ha ha: "Thằng nhóc này lanh mắt, liếc mắt đã có tiếng rồi. Thừa dịp những người khác đều chưa phát hiện Mr. Tang xuất hiện, ảnh chụp này của chúng ta tuyệt đối sẽ độc nhất vô nhị!"
Lý Hằng được dặn dò, giơ máy ảnh trong tay lên, lập tức hướng về phía Mr. Tang liên tục chụp vài tấm hình.
"Ngược lại tôi đã quên thân phận của chị sẽ bị phóng viên quay chụp." Đường Dự phát hiện mình bị quay chụp, hơi quay đầu đi, theo viền nón liếc mắt nhìn lại vị trí của Lý Hằng.
"A, tôi cảm thấy cậu ta đang chụp cậu đấy chứ? Đường Dự." Trương Văn híp đôi mắt nhỏ cũng nhìn theo hướng đó: "Đừng tưởng rằng cúi đầu mang theo mũ, người khác sẽ không nhận cậu."
"Thật sao." Người đàn ông vẫn đội mũ tiếp tục hí hoáy với máy ảnh trong tay.
Trương Văn thu hồi tầm mắt, ngón tay mập mạp gõ văn bản, hỏi người đàn ông trẻ bên cạnh: "Làm sao cậu có thể đến đây?"
"Chụp chút ảnh." Đường Dự đáp lời ít ý nhiều: "Còn chị? Sao nói tiểu bảo ầm ĩ không cho chị đến?"
Đến đây chụp chút ảnh? Trương Văn kỳ quái dừng tốc độ gõ chữ trên tay một chút, nghiêng đầu thấy Đường Dự vẫn lạnh lùng cũng không hỏi nhiều: "Trong khoảng thời gian này ba tiểu bảo sẽ ở nhà, nên không nhớ đến người làm mẹ như tôi đâu." Oán giận nói, nhưng cũng có một chút ngọt ngào.
"Jeff đã trở về từ Paris rồi?" Jeff là anh chồng người Pháp của Trương Văn, ở Pháp cũng được xem như là một nhà thiết kế trang phục có chút danh tiếng. Đường Dự nhớ đến một người khác, mắt trầm một chút: "... Val đâu? Năm nay cũng không về à?"
Nghe Đường Dự nhắc đến Val, Trương Văn lắc đầu: "Có lẽ năm nay Val vẫn ở Paris, nhưng nghe Jeff nói sang năm Val dự định sẽ về nước làm show thời trang cho riêng mình."
"Chưa đâu, Jeff còn bảo tôi tuần lễ thời trang lần này Val sẽ xem xét một số người mẫu, đến lúc đó có lẽ dùng được."
Lúc Trương Văn nói Val dự định sang năm sẽ về nước, tay Đường Dự ngừng nghịch máy ảnh, nhợt nhạt đáp: "Biết rồi."
Ngược lại Trương Văn nghĩ đến chuyện khác: "Cậu nói xem nếu sang năm Val thật sự trở về, lúc đó còn có thể với Đường Du..."
Thở dài, một câu còn chưa nói xong, Trương Văn lại cảm khái rồi nói tiếp: "Còn tưởng rằng năm nay, sau khi Val biết được tin Đan Ninh chết sẽ trở lại... Uổng phí tôi còn gọi điện thoại riêng cho Jeff, kêu anh ấy chuyển lời."
Đường Dự "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Trương Văn nghĩ bản thân đã nhắc đến chuyện Đường Du khiến anh có chút để ý, vì thế cũng thức thời ngậm miệng.
Mà trong lúc bọn họ im lặng, buổi diễn thời trang cũng chính thức bắt đầu.
*********************
Buổi diễn thời trang trong nước, so với nước ngoài, dù là bố trí hay bầu không khí đều cần thay đổi không ít.
Bố trí thiếu sáng tạo, thoạt nhìn buổi diễn thời trang cứ luôn như vậy, nghìn bài một điệu [1].
[1] nghìn bài một điệu: rập theo một khuôn khổ
Buổi diễn thời trang nhạt nhẽo thế này, các phóng viên thời thượng ngoài việc ngắm những bộ quần áo có khi tạo kinh ngạc có khi gây nhàm chán ra, chú ý nhất đó là gương mặt quen thuộc đi trên sàn chữ T dài ba mươi thước này.
Không phải vì những gương mặt này lạ không có danh tiếng cho nên không được người chú ý, mà chính vì quá mức phổ biến đến nỗi không ai có hứng thú để chú ý, nếu đẹp một chút, không, là gương mặt tuyệt đối thời thượng, mặc dù điệu bộ khi đi không ra sao cả, nhưng cũng có thể trong nháy mắt giết chết không ít phim của phóng viên.
Đáng tiếc người mẫu như thế, cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Vì vậy các phóng viên thời trang đã có được một số tin tức trong giới truyền thông, sự mong đợi cho buổi trình diễn này đã được dành riêng cho người mẫu mở màn Lý Na và một người mẫu mới Tĩnh An.
Lý Na thành danh đã lâu đấu với Tĩnh An nổi tiếng nhanh chóng gần đây, sẽ là cuộc so tài thế nào?
Nhưng mà, trong lòng các phóng viên cũng biết, dùng cách nói ‘Đấu với’ ‘So tài’ này có lẽ có chút không ổn, dù sao Lý Na xuất hiện đầu tiên đương nhiên sẽ càng được chú ý hơn Tĩnh An rồi, dù là ở hiện trường hay sau khi kết thúc.
Phóng viên ảnh bắt đầu nâng tay, trong lúc vẫn giữ máy ảnh thăng bằng, thì âm nhạc từ sàn T cũng vang lên.
Lý Na mặc chiếc váy màu bạc, lộ ra đôi ủng màu đen, không phụ sự mong đợi dẫn đầu tiến vào tầm nhìn của mọi người.
Váy dài không có tay, làn váy được thiết kế khá vững vàng, nếp nhăn sáng sủa xõa tung, mặt trước chỉ đến đùi, rồi phía sau kéo dài đến lòng bàn chân, theo bả vai, bộ áo trắng giao trước ngực, gấu váy được giấu kín vào hai bên làn váy, chiếc váy như được nâng lên vô cùng đẹp, nhìn không ra chất liệu gì, hơn nữa nhịp điệu bước đi của Lý Na cực kỳ duy mỹ.
Mái tóc nâu dài, dáng người thon dài, bộ váy này rất xứng để Lý Na đi trên sàn T, gương mặt được trang điểm lạnh, khiến nét mặt cô ta hiện ra vẻ xinh đẹp lạnh lùng. Làm đa số mọi người ở đây không khỏi cảm thán một câu: Không hổ là model nữ đứng đầu cả nước.
Trong lúc nhất thời đèn flash không ngừng chớp lóe khi Lý Na xuất hiện, khoảnh khắc này càng khiến người lóa mắt.
Lý Hằng đã được yêu cầu ‘Đường Dự chụp cái gì thì cậu chụp cái đó’ nên vào lúc này cậu ta vô cùng buồn bực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...