Siêu Mẫu Hàng Đầu

Bắt đầu từ vòng thi thứ ba, Lâm Lam đã cảm thấy bụng khó chịu, dạ dày cuộn lên từng đợt.

Nhưng màn trình diễn sắp bắt đầu, vòng thi này lại vô cùng quan trọng, vì thế cô vẫn kiên trì chịu đựng.

Nếu như bình thường, Lâm Lam hoàn toàn có thể vững vàng với trọng lượng của đôi cánh thạch anh, nhưng trong trạng thái khó chịu, trọng lượng kia dường như tước dần đi năng lượng của cô từng chút một, tinh thần cũng theo đó mà càng ngày càng kém, chịu đựng đến phần kết thúc trao giải đã đạt đến cực điểm rồi.

Buổi phát trực tiếp vừa kết thúc, thần kinh Lâm Lam chợt thả lỏng, trước mắt liền tối sầm lại.

Diêm Quân Lệnh sải từng bước dài vội vã chạy tới, nhưng không vượt lên trước Hoắc Quốc Bang được, tuy rằng tuổi ông đã ngoài năm mươi, nhưng tốc độ và lực cánh tay đều rất tốt, vòng tay ôm lấy Lâm Lam, tránh khỏi nguy hiểm từ việc rơi xuống đất.

Tách tách!

Giới truyền thông tại hội trường đều kinh ngạc bởi cảnh tượng này, điên cuồng chụp ảnh Hoắc Quốc Bang bế Lâm Lam.

Tin tức này so với tin Lâm Lam đạt giải quán quân chấn động hơn nhiều.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh tối sầm lại, trực tiếp xông lên phía trước muốn ôm lấy Lâm Lam đi.

Nhưng Hoắc Quốc Bang chỉ dùng ánh mắt quét qua anh một cái, tiếp tục bế Lâm Lam đi về phía trước.

Truyền thông phát giác được động thái của hai người, càng tích cực chụp ảnh, càng hiếu kì quan hệ giữa Hoắc Quốc Bang và Lâm Lam.

Chẳng lẽ Lâm Lam và cậu ba nhà họ Hoắc thực sự có quan hệ nam nữ?

“Mũ xanh” (*) trên đầu Diêm Đại Boss không chỉ là một chiếc mà là thảo nguyên luôn rồi.

(*) Bị cắm sừng.

Như vậy thật quá nực cười.

Đợi đến lúc Hoắc Quốc Bang bước tới cửa cuộc thi, truyền thông đã kịp vây quanh chặt chẽ.


“Xin hỏi chủ tịch Hoắc ông và Lâm Lam là quan hệ như thế nào?”

“Lâm Lam và Tô ảnh đế lúc trước có tai tiếng, ông nghĩ thế nào về chuyện này?”

“Nghe nói ông đang theo đuổi Lâm Lam là thật sao?”

“Hai cậu cháu cùng lúc thích người phụ nữ của chủ tịch Diêm, có suy nghĩ đến cảm nhận của chủ tịch Diêm không?”

“Có người nói đời sống riêng tư của Lâm Lam ồn ào, ông thấy thế nào về nhận định này?”

“...”

Hàng loạt vấn đề của phóng viên hướng đến Hoắc Quốc Bang một cách dồn dập, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, khi câu hỏi của đám phóng viên càng ngày càng khó nghe, ông đùng đùng nổi giận.

“Nói bậy, Lâm Lam là con gái ruột của tôi, là em họ của Tô Mộ Bạch, cái gì mà đời sống riêng tư ồn ào? Cậu cháu cùng thích một người? Hỗn láo!” Hoắc Quốc Bang hướng về ống kính tức giận mắng mỏ, sau đó cảnh cáo: “Bây giờ các người lập tức tránh ra, bằng không con gái tôi có việc không hay xảy ra, tôi sẽ kiện các người tội cố ý gây thương tích!”

Ầm!

Đừng nói là đám phóng viên truyền thông, ngay cả Diêm Quân Lệnh đứng đằng sau cũng vô cùng kinh ngạc trước câu trả lời này của Hoắc Quốc Bang, anh hoàn toàn không thể ngờ rằng ông sẽ thừa nhận Lâm Lam là con gái ruột của mình trong trường hợp như thế, còn thừa nhận một cách thẳng thắn đến vậy.

Hờ, có ý nghĩa.

Có điều anh càng lo lắng cho cô hơn, anh không biết cô gái nhỏ làm sao rồi, rõ ràng biểu hiện trong vòng thi cuối cùng vô cùng tốt, tại sao đột nhiên lại ngất đi?

Những phóng viên kia bị lời nói của Hoắc Quốc Bang làm chấn động, ngây ngốc đứng im một chỗ, đến khi người đã lên xe đi rồi, cũng rất lâu sau mới phản ứng lại.

Lâm Lam lại có thể là thiên kim tiểu thư của cậu ba Hoắc Thị, là em họ của Tô ảnh đế.

Trời ơi? Đây là cái quái gì vậy?


Đợi đến khi bình tĩnh lại, mọi người đồng loạt vội vã trở về công ty, trong thời gian ngắn nhất phải đưa ra tin giật gân, chấn động làng giải trí.

Lúc Hoắc Quốc Bang bế Lâm Lam lên xe, Diêm Quân Lệnh cũng nhanh như chớp chen lên.

“Đi xuống.” Hoắc Quốc Bang bất mãn ra lệnh.

Nhưng Diêm Quân Lệnh giống như không nghe thấy gì, trực tiếp ngồi vào chỗ, nhìn về phía Lâm Lam vẫn còn đang hôn mê, thấp giọng gọi: “Lâm Lam, Lâm Lam em tỉnh dậy đi.”

Hoắc Quốc Bang thấy vậy tức giận nghiến răng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Lái xe, lập tức đến bệnh viện, cành nhanh càng tốt.”

“Lâm Lam...”

“Câm miệng, rõ ràng là nó quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt, đến bệnh viện làm xét nghiệm cụ thể.” Hoắc Quốc Bang tức giận nhẹ giọng gầm lên.

Nhưng Diêm Quân Lệnh không để ý đến ông, tiếp tục kiểm tra thân thể của Lâm Lam, lại sờ thấy chất nhờn trên váy của cô, hoảng sợ giơ tay lên, không ngừng lắc đầu: “Không thể nào... Làm sao có thể?”

“Sao vậy?” Thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Diêm Quân Lệnh, Hoắc Quốc Bang cũng trở nên lo lắng.

Tay của Diêm Quân Lệnh run rẩy, bỗng nhiên móc điện thoại ra gọi cho Tiêu Chấn Nhạc: “Lập tức chuẩn bị phòng phẫu thuật, phải là bác sĩ khoa phụ sản có kinh nghiệm nhất, nhanh lên.”

“Xảy ra chuyện gì!” Tiêu Chấn Nhạc vừa thực hiện xong một cuộc phẫu thuật, bị giọng nói của Diêm Quân Lệnh làm cho sợ hãi.

“Lâm Lam có khả năng sinh non...” Nói xong viền mắt của Diêm Quân Lệnh liền đỏ hoe, Hoắc Quốc Bang ngồi cạnh cũng thấy cơ thể mình cứng đờ, bàn tay đỡ Lâm Lam bắt đầu run rẩy.

“Cậu... cậu nói cái gì?” Ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời này của Hoắc Quốc Bang chính là người phụ nữ ông yêu tha thiết, khi chết một xác hai mạng, vũng máu kia như lời nguyền rủa, tràn ngập trong suốt cuộc đời ông.

Ông cả đời này không lập gia đình, chính là sợ cảnh tượng kia tái hiện lại, nhưng không ngờ rằng lại luân hồi lên con gái của chính mình.

“Nhanh nữa lên!” Diêm Quân Lệnh không để ý tới Hoắc Quốc Bang, chỉ ra lệnh cho tài xế.


Hoắc Quốc Bang toàn thân cứng đờ, lúc này mới chú ý tới máu trên tay Diêm Quân Lệnh, nắm lấy cổ tay của Lâm Lam: “Lâm Lam không được chết, Lâm Lam không được chết, bố cái gì cũng không quản con nữa, con muốn Diêm Quân Lệnh, bố cho con Diêm Quân Lệnh, con không muốn nhận bố thì không nhận, không được chết... nhất định không được chết...”

“Ông im miệng!” Diêm Quân Lệnh đã hoảng hốt không thôi, lại nghe thấy Hoắc Quốc Bang nhắc đến chuyện chết chóc, lập tức cáu giận, gầm nhẹ một tiếng thô bạo, ngẩng đầu lên phát hiện trong mắt Hoắc Quốc Bang đã tràn đầy nước mắt.

“Tài xế nhanh hơn nữa cho tôi, Lâm Lam em cố chịu đựng!” Diêm Quân Lệnh không nhìn ông nữa, mà nắm thật chặt tay của cô.

Hai mươi phút sau, Lâm Lam đã vào phòng phẫu thuật khẩn cấp của Thụy An.

Coco, Tăng Tuyết chạy tới, liền thấy vẻ mặt giống hệt nhau của Hoắc Quốc Bang và Diêm Quân Lệnh trước cửa phòng phẫu thuật.

Họ đều không ngừng tự trách bản thân.

Lâm Lam mang thai thời gian dài như vậy, vậy mà họ đều không chú ý tới, lại để cô tham gia vào cuộc thi với cường độ luyện tập dày đặc như thế.

Mà Hoắc Quốc Bang cũng tràn đầy hối hận.

Ông biết Lâm Lam tiều tụy như vậy, có tám phần nguyên nhân đều là bị ông dồn ép, nếu như ông không một mực cố chấp, như vậy Lâm Lam cũng sẽ không căng thẳng với Diêm Quân Lệnh, sẽ không làm nhiều việc ngốc nghếch, cũng sẽ không...

Càng nghĩ Hoắc Quốc Bang càng không dám tưởng tượng tiếp.

Ông sợ, sợ bi kịch hơn hai mươi năm trước tái diễn.

Thực sự rất sợ.

...

Ầm.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Diêm Quân Lệnh và Hoắc Quốc Bang gần như xông lên cùng lúc: “Bác sĩ...”

Hai bên thoáng nhìn nhau, Diêm Quân Lệnh tiếp tục hỏi: “Vợ tôi thế nào rồi?”


“Dinh dưỡng không đầy đủ, làm việc quá độ dẫn đến dấu hiệu sinh non, nhất định phải dưỡng thai cho tốt, bằng không sợ rằng đứa trẻ sẽ không giữ được.” Bác sĩ bỏ khẩu trang ra, mệt mỏi trả lời.

“Sợ rằng không giữ được? Như vậy là giữ được rồi?” Diêm Quân Lệnh vui mừng.

Bác sĩ gật đầu: “Nhưng cũng không thể quá lạc quan, sau đó cần phải dưỡng thai cho tốt, may mà thể chất bệnh nhân lúc trước không tồi, bằng không hôm nay sẽ không may mắn như vậy.”

“Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ để cô ấy tĩnh dưỡng thật tốt.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền xông vào, đáng tiếc cô vẫn chưa tỉnh, anh lại lo lắng: “Không phải không có chuyện gì rồi sao, tại sao cô ấy còn chưa tỉnh?”

“Cô ấy đang ngủ.” Bác sĩ không còn gì để nói.

Nghe được tin tức này Diêm Quân Lệnh và Hoắc Quốc Bang đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này người nhà họ Diêm đều chạy tới bệnh viện.

Lâm Lam được đưa vào phòng VIP, từ hôm nay trở đi trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm.

Diêm Quân Lệnh ở cạnh trông coi, một mực nắm lấy tay của cô, trong đáy mắt tràn ngập yêu thương.

Hoắc Quốc Bang nhìn anh một cách ghét bỏ, nhưng cũng nhận ra thằng nhóc này toàn tâm toàn ý quan tâm đến con gái mình, chút đố kỵ trong lòng cũng không còn nữa.

“Chủ tịch Hoắc, phóng viên đã đưa tin, về quan hệ của cô chủ và ngài...” Thư ký Hoàng bước vào gật đầu khách khí với Diêm Quân Lệnh, sau đó cung kính báo cáo với Hoắc Quốc Bang.

“Chút chuyện này còn hỏi tôi? Lâm Lam là con gái của tôi, đương nhiên không thể để cho đám ngu ngốc đó bôi nhọ.” Hoắc Quốc Bang tức giận gầm lên.

“Nhưng Lâm Lam cũng đâu có nhận ông.” Diêm Quân Lệnh phẫn nộ nói một câu.

“Không nhận thì tôi cũng vẫn là bố ruột của nó, cậu nên đối xử khách khí với tôi chút, tôi đây là bố vợ của cậu đấy.” Hoắc Quốc Bang cả đời chưa từng chịu đựng cảm giác khó chịu như vậy.

Diêm Quân Lệnh nhướng mày: “Ông nói được là được ư?”

“Cậu... Hừ!” Hoắc Quốc Bang muốn mắng người, nhưng nghĩ tới Lâm Lam vừa được cứu một mạng, liền im lặng.

Con bé nhà ông yêu thằng nhóc này chết đi sống lại, lạnh nhạt với người bố ruột đây, lúc này ông lại đắc tội với cậu ta, sau này muốn gặp cháu ngoại, thì cũng không dễ dàng.

Hoắc Quốc Bang hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Lam: Tại sao con bé vẫn chưa tỉnh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui