Siêu Mẫu Hàng Đầu

“Mẹ... khóc, bế...”

Tiểu Sư Tử bây giờ đã có thể nói ra câu mẹ, tuy nhiên không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cũng hiểu được ý mà thằng bé muốn biểu đạt từ mấy từ lẻ tẻ đó. So với trẻ con bình thường, tiểu Sư Tử có thể nói là rất thông minh rồi.

Lâm Lam nghe hiểu được ý của thằng bé, đáy mắt chứa đầy cảm động và vui mừng, kèm theo một cảm giác tội lỗi.

Nghĩ đến hôm ở bệnh viện, cô vì muốn Diêm Quân Lệnh chết lòng, sau khi xem xong tiểu Sư Tử liền không còn quay lại nữa, con tim lúc đó như bị dao đâm, giờ này nghĩ lại có chút mơ màng.

“Bé này, ngày nào cũng chăm sóc con, trong lòng lại chỉ biết nghĩ đến mẹ không lương tâm này thôi.” Diêm Quân Lệnh dạo này tuy nhiên rất bận, nhưng cứ rảnh được là về nhà xem tiểu Sư Tử.

Anh không hy vọng vấn đề tình cảm giữa anh với Lâm Lam sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực cho con trai.

“Phải thế chứ, ai bảo tiểu Sư Tử là em đẻ ra.” Lâm Lam đắc ý, cúi đầu hôn con trai mình một cái.

Diêm Quân Lệnh nhếch mày: “Có một nửa công lao của anh chứ.”

“Có sao?” Lâm Lam nghịch ngợm.

“Có chứ, nếu không em đẻ kiểu gì?” Diêm Quân Lệnh dí môi vào tai của nàng, lời nói vô cùng khiêu khích.

Lâm Lam vội vàng ngăn cản, đề phòng người đàn ông này lại đột ngột phát tình, bế con dỗ dành: “Tiểu Sư Tử, gọi papa đi, papa...”

“Pa... papa.” Tiểu sư tử vừa nghịch tóc của mẹ vừa gọi ra câu papa một cách không để tâm.

Diêm Quân Lệnh ngạc nhiên: “Con trai, con vừa gọi gì đấy?”

“Papa...”

“Con trai tôi biết gọi bố rồi!” Diêm Quân Lệnh ngày nào cũng chơi với nó, nhưng thằng bé hư này chỉ biết gọi bà nội, gọi mẹ, thậm chí còn biết gọi cô cô, nhưng sống chết không biết gọi bố và ông nội, không ngờ chỉ cần Lâm Lam dỗ dành cái liền biết gọi.

“Cần kích động thế sao?” Nhìn thấy người đàn ông mà ngày nào cũng có vẻ trang nghiêm lạnh lùng nhưng giờ nay lại vui vẻ như một đứa trẻ, tuy trên miệng Lâm Lam nói vậy, đáy mắt cô lại chứa đầy ý cười.


Diêm Quân Lệnh đắc ý: “Tất nhiên rồi, phải post status để làm kỷ niệm mới được.”

Nói xong Diêm Quân Lệnh rút điện thoại chĩa vào ba người tự chụp một tấm, ông Boss đã lâu ngày không đăng status cuối cùng cũng ra chiêu, bên cạnh đó viết thêm, con trai ngốc này cuối cùng cũng biết gọi Papa rồi, kỷ niệm.

Nhóm bạn bè đã im lặng lâu nay ngay lập tức như có quả bom thả vào nước.

Thẩm Hoằng: Xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Húc: Đừng có khoe, em cũng có.

Linda: Chúc mừng ông chủ.

Tiêu Chấn Nhạc: Cùng trên, xảy ra chuyện gì vậy?

Lôi Tử: Tiểu Sư Tử gọi cha!

Tăng Tuyết phản hồi Thầm Hoằng, tỏ ý cô đã hiểu.

Coco liền trả lời: Điên

Lý Húc không nhịn được phải lẩm bẩm thêm: Chú ý hình tượng.

Coco không nhẫn nhịn được: Thằng đàn ông ngu ngốc.

Những người khác đang tập trung hóng hớt.

Diêm Quân Lệnh bất mãn: Đừng di chuyển trọng tâm, đây là status của tôi.

Lâm Lam tò mò ngó sang người đàn ông đang mải xem bình luận status này, sau khi nhìn thấy tấm ảnh và những bình luận đó, cô lắc đầu cười cười.


Diêm Quân Lệnh dí người sang hôn sâu vào môi nàng một cái, lại cúi đầu hôn vào má con trai.

Thằng bé không thích, giương nanh múa vuốt đẩy bố mình ra, làm Lâm Lam phát cười không ngừng.

Diêm Quân Lệnh nhìn vậy cũng thấy rất vui, tay dài giơ lên khoanh lại, ôm cả vợ con vào trong cánh tay của mình.

Có thể là buổi chiều đã ngủ qua, cộng với Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đều đang ở đây, thằng bé rất phởn, chơi đến lúc hơn 1 giờ sáng mới chịu đi ngủ.

Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh cũng phải chơi cùng với nó hơn 1 giờ, đợi tiểu Sư Tử ngủ say rồi hai người đi ngủ cũng đã hơn 2 giờ.

Cả nhà ba người ngủ cùng với nhau, tiểu Sư Tử nằm ở giữa, màn cảnh này vô cùng ấm áp.

“Bảo bối, ngủ đi.” Diêm Quân Lệnh nhìn nhìn con trai, lại nhìn người vợ mình, giọng nói anh vô cùng dịu dàng.

“Ngày mai...”

“Việc của mai thì để mai rồi tính.” Diêm Quân Lệnh ngắt lời Lâm Lam, không hy vọng người vợ mình lại lo lắng chuyện của ngày mai, những gì họ cần làm bây giờ là quý trọng từng giây một khi ở bên nhau.

Lâm Lam gật đầu, dí sát người hôn lên trán của tiểu Sư Tử rồi lại hôn một cái vào đầu mũi của chồng mình: “Ông xã, ngủ ngon.”

Đêm đã khuya, một đêm êm đềm.

Nếu thời gian có thể dừng lại tại từng nút thời gian mà chúng ta mong muốn, liệu hạnh phúc có phải sẽ trở nên dễ dàng hơn không?

Đáng tiếc là sự vận hành của trái đất chưa bao giờ ngoại lệ cho bất kể ai trên đời này.

Giây phút mặt trời phủ tấm màn ánh sáng lên mọi nơi, Lâm Lam vẫn phải đối mặt những sự thật trước mắt.


Ngày hôm sau.

Lâm Lam tạm thời không đi làm, cô ở nhà với tiểu Sư Tử và bà nội, Diêm Quân Lệnh lại tiếp tục đến công ty đi làm.

Tin xấu đã duy trì hơn 5 ngày, đã tạo tổn thất nặng cho sự nghiệp Lâm Lam và Tô Mộ Bạch.

Đồng thời cổ phiếu của Giải Trí Đỉnh Thành cũng đang đi xuống, Hoắc Quốc Bang lần này không còn che giấu ý đồ của mình nữa, trực tiếp gióng trống khua chiêng bắt đầu thu mua Diêm Thị.

Nguy cơ tái diễn.

May mắn là mục đích nguy cơ lần này chỉ vì Diêm Quân Lệnh, không có kéo theo chú hai nhà họ Diêm.

Diêm Quân Lệnh nhìn vào từng cơn dao động của cổ phiếu, sắc mặt yên lặng.

Lý Húc lại không chịu được đang lo lắng: “Nhà họ Hoắc tài lực hùng hậu, tuy kinh tế công ty chúng ta có chút khởi sắc, nhưng tiền vốn lưu thông đại đa số đang đầu tư vào những dự án mới nhất, nếu thật sự liều mạng chiến đấu e là khả năng thắng cuộc rất thấp.”

“Cho nên chúng ta lần này phải thay một cách chơi khác.” Diêm Quân Lệnh vẽ lên một nụ cười chân thành, nhưng Lý Húc nhìn vậy lại không tự chủ cảm thấy rợn cả tóc gáy, thông thường lão đại miễn là lộ ra nụ cười này, chứng tỏ sắp có người phải xui xẻo rồi.

“Anh định làm thế nào?” Lý Húc tò mò, đồng thời cũng có chút phấn khởi.

Thời gian gần đây, họ bị nhà họ Diêm lấn áp đến mức gần phát điên, giờ trong lòng vẫn đang tích tụ nộ hỏa.

“Phủ để trừu tân.” Diêm Quân Lệnh nhếch mày.

Lý Húc chờ đợi câu nói tiếp theo của Diêm Quân Lệnh.

“Nghiệp vụ mấy năm này của Hoắc Thị phần lớn đều ở nước ngoài, ông ta lần trước sở dĩ giúp Rio, cậu cho rằng đó là vì đạo nghĩa thôi sao?” Nói đến đây Diêm Quân Lệnh cười lạnh.

“Không thể nào, Hoắc Quốc Bang là thương nhân, tất nhiên mọi việc làm của ông đều có mục đích, cứu Rio, chắc chắn đang có quan hệ lợi ích với đối phương.” Nói đến đây, Lý Húc hơi hơi nhíu mày: “Nhưng Rio là thương nhân quân hỏa, Hoắc Quốc Bang có lợi ích làm ăn gì với ông kia chứ... cái này... chẳng lẽ lão già Hoắc Quốc Bang này đang buôn bán vũ khí?”

Lý Húc đang nói chợt tự bừng tỉnh, ngay lập tức hiểu được ý Phủ để trừu tân của Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh gật gật đầu với Lý Húc.

“Nếu gáy ông ta không sạch thật, thì lần này nhất định phải cho ông ta biết tay!” Lý Húc phấn chấn.


Nhưng Diêm Quân Lệnh lần này lại lắc đầu: “Dù thế nào đi chăng nữa, Hoắc Quốc Bang cũng là bố đẻ của Lâm Lam, nặng tay quá là không thể rồi, tối đa chỉ là khiến ông ta không còn khả năng và tình lực để xen vào cuộc sống của chúng ta, với lại chuyện làm ăn vũ khí này, dù ông ta không làm cũng có người khác làm, với lại ông già này cũng rất có nguyên tắc, nếu không phải vì ông ta nhiều lần khiêu chiến, tôi cũng không muốn động tay.”

Thời gian gần đây, Hoắc Quốc Bang có thể nói là áp đặt quá mức, Diêm Quân Lệnh đành phải không khách sáo rồi.

Lý Húc gật đầu: “Thế chúng ta bây giờ phải làm thế nào?”

Diêm Quân Lệnh nhổm người lên, thủ thỉ bên tai Lý Húc.

“Được.” Nghe Diêm Quân Lệnh nói xong, Lý Húc cũng phấn khởi lên, ăn quả thiệt nhiều lần thế rồi, cuối cùng cũng được phản công.

Diêm Quân Lệnh nhếch môi cười, đôi mắt hẹp dài đó đang thoáng lên một tia hàn quang khát máu.

...

Hoắc Thị.

“Bất kể mất bao nhiêu tiền, đều phải thu mua lại Giải Trí Đỉnh Thành.” Hoắc Quốc Bang nhìn vào số liệu trên máy tính, ra lệnh với mấy người cấp cao của công ty.

“Ông chủ, Đỉnh Thành lần này tuy cổ phiếu đang giảm, nhưng tỉ lệ dao động không cao, nếu chúng ta miễn cưỡng thu mua hết toàn bộ, không có ích lợi gì đáng kể.” Có nhân viên làm việc đang thành tâm kiến nghị.

“Thế thì sao? Cứ cho là cổ phiếu của Giải Trí Đỉnh Thành không giảm, chẳng lẽ tôi không thể nuốt sống được một công ty giải trí nhỏ như vậy sao?” Hoắc Quốc Bang bị thái độ của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh chọc tức đến mức phát điên, vốn dĩ ông còn có chút mềm lòng, nhưng bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thu mua lại Giải Trí Đỉnh Thành, để cho hai người không biết trời cao đất dày này có một bài học nhớ đời.

“Cái này...” Bị giật mình bởi những lời nói của ông chủ, những người cấp cao đang phụ trách việc thu mua nhất thời không có lời nói gì khác.

Thư ký Hoàng không nhịn được liền bước lên: “Ông chủ, ngài có cần suy nghĩ lại không, nếu thật sự làm vậy, đại tiểu thư e là sẽ rất căm hận ngài, đến lúc đó đừng có nói là cháu ngoại, ngay cả đại tiểu thư đều không muốn gặp ngài nữa.”

“Ai cần con bé đến gặp tôi!” Hoắc Quốc Bang bực bội nói, tiện tay vứt cho Hoàng Giác một tập ảnh: “Đi điều tra nguồn gốc xuất xứ của những tấm ảnh này.”

Thư ký Hoàng nhặt lên xem, ông sững sờ, trên ảnh đó hiển nhiên là Diêm Quân Lệnh đang chơi trò áp sát người với một cô gái, tư thế khiêu thích, nơi đó nhìn cái là biết đang ở hộp đêm.

Ngay lập tức sắc mặt ông cũng khó coi, thảo nào ông chủ không thích Diêm thiếu gia.

Bất lực lắc đầu, người trẻ quả thật là không đáng tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui