Siêu Mẫu Hàng Đầu

Trong tầm dự đoán, Hoắc thị bắt đầu thu mua giải trí Đỉnh Thành.

Trước kia còn sợ người khác nói bóng gió, nhưng lần này Hoắc Quốc Bang trực tiếp “Đánh trống múa cờ”, làm một cách rầm rộ không nề hà gì cả.

Hơn nữa còn ra giá cao để lôi kéo các nghệ sĩ của Đỉnh Thành.Một công ty giải trí dựa vào gì để sinh tồn? Ngoài vốn ra thì chính là các nghệ sĩ dưới trướng của mình, hiện giờ Hoắc Quốc Bang muốn động đến cả hai phương diện này, hơn nữa không phải chỉ động vào một cách bình thường.

Vân Bích và Tiêu Chấn Nhạc ngồi trong phòng làm việc của Diêm Quân Lệnh, nhìn sắc mặt ảm đạm của đại boss, hai người đều không nói gì.

“Chỉ e là lần này Hoắc Quốc Bang đã chuẩn bị ép tôi đến đường cùng.” Sau khi cân nhắc, Diêm Quân Lệnh mở miệng nói.

“Chẳn lẽ chỉ đơn giản là vì Lâm Lam?” Tiêu Chân Nhạc và Vân Bích vẫn chưa biết Lâm Lam là con gái của Hoắc Quốc Bang.

Diêm Quân Lệnh sau khi suy tính mới mở miệng, “Hoắc Quốc Bang là cha đẻ của Lâm Lam.”

“Cái gì?” Người hiểu biết nhiều như Tiêu Chấn Nhạc vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Ngược lại tính cách Vân Bích vốn lạnh nhạt nên cô không có phản ứng quá lớn.

“Nếu như vậy thì không phải Hoắc Quốc Bang nên giúp anh sao?” Làm gì có cái đạo lý ba vợ hại chết con rể, Tiêu Chấn Nhạc nghĩ mọi chuyện hơi đơn giản.

“Ông ta không chỉ đối phó tôi mà còn muốn ba Lâm bị shock mà chết.” Diêm Quân Lệnh thở dài.

Mấy ngày nay Tiêu Chấn Nhạc bận hẹn hò yêu đương nên nay cả bệnh viện cũng chẳng lui đến, anh chỉ biết bệnh của ba Lâm tái phát chứ không hề biết nguyên nhân do đâu.

Vậy chẳng phải Lâm Lam sẽ rất hận Hoắc Quốc Bang sao?

“Người ta nói cậu ba nhà họ Hoắc không làm việc như những người thường, tính cách lại nóng nảy cổ quái, không ngờ ông ta lại tàn ác như vậy, vậy ông ta muốn nhận Lâm Lam không?” Tiêu Chấn Nhạc không kiềm được mà cảm khái.

“Bất luận là ông ta có muốn nhận hay không thì Lâm Lam cũng không muốn nhận.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách chắc chắn.


Vân Bích cuối cùng cũng nói chen vào một câu, “Gặp phải cái loại thần kinh như này thì tôi cũng không nhận.”

“Bích Nhi nói đúng, Hoắc Quốc Bang này đúng là một lão già điên.” Nghe thấy câu nói của người phụ nữa mình yêu thương, Tiêu Chấn Nhạc vội vàng nói hưởng ứng.

Vân Bích không khác sáo mà liếc Tiêu Chấn Nhạc một cách đầy khinh bỉ, Bích Nhi Bích Nhi, cái người đàn ông này cũng không thấy sến sẩm à.

Diêm Quân Lệnh hơi cau mày, cái tên đúng là bị Vân Bích này bẻ thẳng rồi? Thú vị đấy.

“Đây là hợp đồng tiếp tục ra hạn, nếu như có điều kiện gì cứ việc thêm vào, chỉ cần trong khả năng làm được, tôi đều sẽ đáp ứng cô.” Diêm Quân Lệnh không quan tâm đến cái tên Tiêu Chấn Nhạc đang nịnh hót kia, mà đưa hợp đồng đến trước mặt Vân Bích, đây mới là mục đích chính họ gặp nhau hôm nay.

Vân Bích nhận lấy hợp đồng, đọc qua một lượt, “Không vấn đề gì, hợp tác bao nhiêu năm như vậy rồi, tôi muốn gì anh đều rõ cả rồi.”

Dứt lời Vân Bích đặt bút xuống ký tên.

Diêm Quân Lệnh cười nhẹ, “Cảm ơn.”

“Anh nên cảm ơn em mới đúng.” Tiêu Chấn Nhạc đòi công.

“Cảm ơn cậu đã cướp mất ảnh hậu của chúng tôi?” Diêm Quân Lệnh cười trêu chọc.

“Vân Bích nhìn Tiêu Chấn Nhạc một cái, “Em còn chưa đồng ý.”

“Em... Rõ ràng là đã...”

“Có ý kiến?” Vân Bích ngắt lời Tiêu Chấn Nhạc để tránh anh nói ra mấy lời linh tinh.

Tiêu Chấn Nhạc biết điều ngậm miệng lại.


Diêm Quân Lệnh nhìn thôi cũng thấy buồn cười, “Không ngờ viện trưởng Tiêu cũng có ngày hôm nay.”

“Đừng có cười nhạo em, anh ở trước mặt Lâm Lam còn sợ hơn cả em.” Tiêu Chấn Nhạc không khách khí mà chọi lại một câu.

“Đó là tôi yêu vợ.” Đối với việc chiều vợ, Diêm Quân Lệnh không hề có kiêng kỵ gì.

“Bích Nhi, sau này anh cũng sẽ luôn chiều chuộng em.” Tiêu Chấn Nhạc quay đầu nhìn sang Vân Bích, khuôn mặt vô cùng chân thành.

Mặt Vân Bích hơi đỏ lên, “Trước mặt người khác anh chú ý một chút có được không?”

“Yên tâm, tôi không phải người ngoài.” Diêm Quân Lệnh cười lớn.

Tiêu Chấn Nhạc nhún nhún vai, nói về vấn đề chính, “Chuyện trốn thuế cũng là người của Hoắc Quốc Bang làm sao?”

“Chắc là không phải.” Diêm Quân Lệnh lắc đầu, anh đã điều tra ra quả thực có người trong công ty bán thông tin ra ngoài, nhưng người mua lại không phải là Hoắc Quốc Bang.

Sở dĩ Hoắc Quốc Bang muốn mượn gió bẻ măng, có lẽ là do vẫn có ý định muốn giáo huấn anh.

Ông ta muốn Lâm Lam nhận mình, nhưng lại không có được thứ mình muốn ở chỗ Lâm Lam, ông ta biết Lâm Lam hận mình tận xương tủy nên chỉ còn cách gây áp lực cho anh.

Đương nhiên vẫn còn một điểm khác đó là có lẽ Hoắc Quốc Bang xem thường anh.

Điểm này khiến Diêm Quân Lệnh vô cùng khó chịu.

“Nếu không phải là Hoắc Quốc Bang thì xem ra thực sự có người đứng sau muốn lật đổ Diêm thị.” Nói vào chuyện chính, tầm nhìn của Tiêu Chấn Nhạc rất chuẩn.


Diêm Quân Lệnh gật đầu, “Có lẽ không chỉ là muốn lật đổ Diêm thị mà còn cả chú hai nữa.”

“Anh định thế nào?” Sắc mặt Tiêu Chấn Nhạc cũng trở nên nghiêm trọng.

“Hai dự án kia của Bất động sản Diêm thị vừa thất bại, hiện giờ cần rót rất nhiều vốn, phía ngân hàng do vụ trốn thuế lần này nên đã cắt mọi khoản vay, nếu cứ tiếp tục như vậy, giải trí Đỉnh Thành không gặp vấn đề thì phía ba tôi chỉ e là cũng không cầm cự được.” Diêm Quân Lệnh trầm giọng trả lời.

“Nếu cần, bên em có thể rót vốn.” Tiêu Chấn Nhạc mở miệng.

“Không cần, hiện giờ cái tôi cần không phải là cậu rót vốn, mà là phá hỏng mối quan hệ.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa nhìn vào mắt Tiêu Chấn Nhạc.

Tiêu Chấn Nhạc ngẩn người, sau đó đột nhiên hiểu ra, “Xem ra anh chuẩn bị dụ rắn ra khỏi hang.”

“Phía Hoắc Quốc Bang gây sức ép, chẳng qua là vì muốn để tôi cho Lâm Lam ra mặt, còn chưa đến mức “Nghìn cân treo sợi tóc” nhưng nếu như không không dụ được người đứng sau tất cả mọi chuyện ra thì chúng ta chỉ có thể mãi ở thế bị động, chịu đánh.” Trong lời nói của Diêm Quân Lệnh và giữa hai chân lông mày của anh đều toát ra khí lạnh, vô cùng có sức hút.

Tiêu Chấn Nhạc đã hiểu, Diêm Quân Lệnh đã bắt đầu dùng đến thủ đoạn của mình.

“Em hiểu rồi, anh yên tâm, em biết phải làm thế nào.” Tiêu Chấn Nhạc đáp lại một cách chắc nịch.

Diêm Quân Lệnh chắp tay, huynh đệ không cần nói lời cảm ơn, anh nhận ân tình này, sau này chắc chắn sẽ trả.

Nhưng sau khi Tiêu Chấn Nhạc rời đi, Lý Húc vẫn không động đậy.

“Còn có chuyện gì?” Diêm Quân Lệnh nhìn sang Lý Húc.

“Không phải là em không tin Chấn Nhạc nhưng cậu hai nhà họ Tiêu không phải người đơn giản, nếu như đến lúc đó mà chen chân vào thì công sức trước đó của chúng ta coi như đổ xuống sống xuống bể.” Lý Húc sau khi do dự liền quyết định mở miệng.

Diêm Quân Lệnh cau mày, “Cậu nói không phải là không có lý, nhưng năng lực của Chấn Nhạc chắc cả cậu và tôi đều đã rõ.”

Nếu đã dùng người thì Diêm Quân Lệnh quyết không nghi ngờ.

Nhưng Lý Húc vẫn không yên tâm, “Anh cả...”

“Đối phó với phía Hoắc gia trước đi, cái lão già kia rốt cuộc muốn làm gì, tôi luôn cảm thấy Chu Vũ Vi, người đàn bà này đang giấu Lâm Lam điều gì đó, cậu dành thời gian tới Tấn thị một chuyến, chuyện này nhất định phải điều tra rõ nên không đừng có nói là trong bóng tối, dù họ có đứng ngoài ánh sáng thì chúng ta vẫn phải chịu thiệt thòi lớn, giải trí Đỉnh Thành hiện giờ không còn được như trước nữa, chúng ta không thể thua.” Diêm Quân Lệnh đứng trước ô cửa sổ lớn chạm sàn, lạnh giọng dặn dò.


Hiện giờ anh là người đã có vợ có con, không còn một thân một mình nữa, anh có quá nhiều điểm yếu, những người cần anh bảo vệ cũng rất nhiều nên anh không cho phép người khác ức hiếp họ, càng không cho phép mình thua.

“Được, em sẽ đi làm ngay.” Lý Húc nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.

Sau đó ngay lập tức phái người tới Tấn thị, nếu anh cả đã có cảm giác này thì chắc chắn là phải có căn cứ.

Nhưng mới bắt đầu tiếp tục công việc thì anh liền nhận được một đoạn ghi âm mà mẹ gửi đến.

Khuôn mặt anh tuấn có chút nghi hoặc nhưng anh vẫn mở ra.

Giọng nữ quen thuộc vang lên khiến sắc mặt Lý Húc ngày càng trở nên khó coi hơn, cuối cùng anh quyết định tắt đoạn ghi âm đi.

Khi anh vừa nghe xong thì điện thoại reo lên, lại là mẹ anh.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?” Lý Húc tức giận hỏi.

Sắc mặt Châu Ngọc Mai cũng rất xấu, “Chẳng lẽ không phải con nên hỏi người phụ nữ kia muốn làm gì? Chính miệng cô ta thừa nhận là cô ta ở cạnh con là vì tiền.”

“Mẹ, chưa nói cô ấy không phải vì tiền, cho dù là vì tiền mà ở bên con thật thì đã sao?” Lý Húc cắn răng nói.

“Con... con trai rốt cuộc là cô ta cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà có thể nói ra những lời này?” Châu Ngọc Mai đơ người.

Lý Húc đã không còn muốn dây dưa thêm nữa, anh trực tiếp cúp máy.

Đúng vào lúc này Coco lại gọi đến, Lý Húc nghĩ cũng không nghĩ liền hét lên, “Đừng gọi cho con nữa.”

Dứt lời liền trực tiếp cúp máy.

Coco nắm chặt điện thoại, mẹ kiếp, các tên này ăn phải thuốc nổ à?

Lý Húc nắm tay thành nắm đấm, nhớ đến lời nói của Coco, lòng anh quặn thắt, cô thực sự nghĩ như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui