“Không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi.” nhìn thấy Lâm Lam, ông Diêm xua tay kêu hai người đi ngủ.
Lâm Lam chúc ông Diêm ngủ ngon rồi cùng Diêm Quân Lệnh trở về phòng ngủ.
“Ông xã, em xin lỗi.” Vừa vào phòng Lâm Lam liền xin lỗi, trong lòng thầm tự trách mình.
Lúc chúc ông Diêm ngủ ngon, Lâm Lam nghĩ rằng giống cô phiền phức như vậy, có phải là nên sớm cút ra khỏi nhà họ Diêm rồi không, để tránh hại mọi người bị dồn vào khó khăn, nhưng vừa nghĩ tới ngườ đàn ông trước mặt, còn cả tiểu sư tử, Lâm Lam liền không đành lòng.
“Đừng gánh vác trách nhiệm bừa, lần này chính xác là không có liên quan tới Hoắc Quốc Bang, mà là kẻ chạy đua chính trị với chú hai.” Diêm Quân Lệnh véo mũi Lâm Lam, không cho cô gái nhỏ suy nghĩ lung tung.
“Đúng vậy.” Diêm Quân Lệnh vô cùng chắc chắn. Chú hai mây năm nay cản con đường phát tài của không ít người, có người muốn đối phó với chú ấy là bình thường.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Lâm Lam lo lắng cho chú hai, cũng lo lắng cho Diêm thị.
“Yên tâm, dự án đó là tuej anh làm, sẽ không có sai sót gì đâu.” Diêm Quân Lệnh tuy nói như vậy, nhưng nếu như có một số người cố tình làm những chuyện đuổi hình bắt bóng, cho dù không điều tra thêm được gì, cũng khó bảo đảm không có chuyện gì.
Hơn nữa là công ty giải trí, có chút màu xám bám ngoài rìa cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Xây dựng một đế chế thương nghiệp, ai cũng không thể bảo đảm bên trong không có sâu mọt, trước mắt Diêm Quân Lệnh sai Lý Húc đang điều tra.
Tài liệu chi tiết như vậy, bên ngoài không tự dưng mà có được, khả năng lớn nhất là trong nội bộ có gián điệp.
“Ừm.” Lâm Lam miễn cưỡng ừm một câu, cô không ngốc, biết sự việc lần này không hề đơn giản, “Ba nói hai dự án bị rút vốn, ảnh hưởng này đối với công ty hớn thế nào?”
“Những chuyện này anh ứng phó được, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, còn hai tháng nữa là tới cuộc thi siêu mẫu quốc tế 3 năm 1 lần rồi, chẳng phải là em luôn muốn chứng minh bản thân sao? Đây là cơ hội rất tốt.” Diêm Quân Lệnh chuyển chủ đề qua chuyện của Lâm Lam.
Bây giờ hai dự án bị rút vốn đầu tư, cộng thêm với dự án trước đó, tổng cộng 3 dự án, tổn thất hơn mười mấy triệu tệ.
Nguy cơ không thể tránh khỏi, chỉ là Diêm Quân Lệnh không muốn Lâm Lam lo lắng.
“Em biết rồi.” Chuyện cuộc thi siêu mẫu, Lâm Lam đã bắt đầu kêu Coco chú ý rồi.
“Lần này có không ít người mẫu trong nước đều sẽ tham gia thi đấu, áp lực của em không nhỏ đâu.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.
“Yên tâm, em sẽ không thua đâu.” Nhắc đến công việc, ánh mắt Lâm Lam thoáng chốc trở lên kiên định.
Diêm Quân Lệnh nựng khuôn mặt của Lâm Lam, “Thích nhất dáng vẻ tự tin này của bánh bao nhỏ nhà mình.”
“Không được gọi em là bánh bao!” Lâm Lam kháng nghị.
“Nhưng mà anh thích, bánh bao à, bánh bao ơi...” vừa sửa thái độ ban nãy, Diêm Quân Lệnh xấu xa lại oang oang gọi.
Lâm Lam ra vẻ tức giận, căng khuôn mặt nhỏ ra nhìn người đàn ông.
“Meo... meo meo...”
Nào ngờ trong lúc hai người đang đùa giỡn, Diêm Quân Lệnh vẫn đang gọi bánh bao bánh bao, thì Bạch bao tử lại chạy lên lầu, vô cùng chân thành meo meo đáp lại Diêm Quaan Lệnh.
Diêm Quân Lệnh ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười phá lên.
Lâm Lam cũng bị chọc cười, liền mở cửa phòng thì thấy Bạch bao tử đnag cào cửa. Bộ dạng đó giống như đang gào bạn tình nhưng lại bị cánh cửa cản trở.
“Bạn bao tử à, bạn đến là để dạy dỗ boss đại phải không?” Lâm Lam cúi người xuống ôm con mèo lên.
“Cái gì gọi là dạy dỗ anh hả?” Diêm Quân Lệnh phản bác.
“Không phải sao, ai bảo anh gọi lung tung, hay là tối nay anh ngủ với mèo nhé.” Lâm Lam cười, vuốt ve đầu con mèo, nhìn vào mắt Diêm Quân Lệnh mà nói.
“Nó là mèo cái đó, em không ghen sao?”
“Hụ hụ, Diêm Quân Lệnh anh thật vô sỉ, ngay cả mèo cũng không tha.” Lâm Lam suy nghĩ đen tối.
“Em... trong cái đầu này đều chứa thứ gì vậy.” Diêm Quân Lệnh coi như bại dưới tay cô gái nhỏ rồi.
Lâm Lam lúng túng sờ đầu, không phỉa là anh ấy hỏi mình có ghen không hả?
“Đi tắm.”
“Hả?” Lâm Lam vẫn chưa phản ứng lại, Diêm Quân Lệnh đã đón lấy bạch bao tử từ tay Lâm Lam rồi, sau đó ném nó ra ngoài cửa, rồi đóng cửa lại.
Lâm Lam đứng trong phòng tắm, vừa tắm vừa nghĩ, cô có nói sai gì không?
Tắm xong đi ra, Diêm Quân Lệnh cũng từ phòng tắm khác đi ra, hông quấn hờ chiếc khăn tắm, cơ thể đẹp đẽ có một đường cong hoàn mỹ rất hấp dẫn.
Tuy nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn, Lâm Lam vẫn không kìm được e thẹn mặt đỏ tía tai lên.
“Anh lau giúp em nhé.” Lâm Lam có chút mất hồn, đúng lúc này Diêm Quân Lệnh lấy khăn từ trên tay cô, rất tự nhiên giúp cô lau tóc.
Lâm Lam nghiêng đầu thì có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai đó.
Cô đã lâu chưa được hưởng thụ sự phục vụ chu đáo cảu chồng, lúc này nửa người dựa vào lòng anh, cảm nhận đôi bàn tay ấm áp tâm trạng rối bời của Lâm Lam bỗng bình lặng trở lại.
Thế gới này có bất hạnh thì có làm sao, cô vẫn còn có Diêm Quân Lệnh.
Diêm tiên sinh coi mình là bảo bối trong lòng. Cuộc đời có khó khăn, thì có thể khó đến khi nào?
Ngày hôm sau.
Diêm Quân Lệnh đi làm, Lâm lam lại có hẹn với Hoắc Khuynh Thành. Chị gái của Hoắc Quốc Bang, cũng là bác ruột của cô.
Một cách xưng hô rất lạ lẫm, một nhân vật trong hơn 20 năm Lâm Lam chưa từng tưởng tượng ra.
Quán cà phê hẹn gặp rất kín đáo, Lâm Lam đến nơi trước.
Hoắc Khuynh Thành vừa bước vào thì bắt gặp ánh mắt của Lâm Lam, hơi khựng người lại, có chút không thể tin nổi.
Dù sao bất kỳ một người phụ nữ 50 tuổi nhìn thấy phiên bản hồi trẻ của mình, đều khó tránh có chút bối rối. Nhưng mà khí chất cảu bà và Lâm Lam vẫn có khác biệt rất lớn.
Bà hồi trẻ, cuộc sống nhẹ nhàng tự tại, không bị bó buộc, nhưng nhìn Lâm Lam, một cô gái chưa tớ 30 tuổi, nhưng khí chất nội tâm trầm ổn, yên lặng hơn nhiều, khiến người ta rất khó tưởng tượng trên sàn diễn con bé lại là đối thủ có tính công kích rất mạnh.
Một con người mâu thuẫn thú vị. So với sự ngạc nhiên của Hoắc Khuynh Thành, Lâm Lam cũng có chút kinh ngạc.
Tuy đối phương đã hơn 50 tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, toàn thân toát lên sự quyến rũ của đàn bà trung niên nhã nhặn phóng khoáng. Nếu nói bà ấy mới hơn 30 tuổi thì cũng không ai nghi ngờ.
Hơn nữa nhân trung đó, khiến Lâm Lam dường như nhìn thấy mình của sau này.
Thì ra di truyền huyết thống đúng là có thể lớn mạnh như vậy.
Kiềm nén sự ngạc nghiên lại trong lòng, Lâm Lam khách sáo chào hỏi Hoắc Khuynh Thành.
“Cháu là Lâm Lam?” Hoắc Khuynh Thành khẳng định hỏi.
Lâm Lam gật đâu, “Bà Tô, chào bà.”
Sau khi hết lúng túng, Lâm Lam xưng hô Hoắc Khuynh Thành là bà Tô, ý rõ là cô là Tô Mộ Bạch giới thiệu tới. Đồng thời không đường đột gọi Hoắc Khuynh Thành là dì Hoắc.
Dù gì người phụ nữ như Hoắc Khuynh Thành sẽ rất coi trọng vấn đề tuổi tác.
Hoắc Khuynh Thành mỉm cười, “Ta tưởng rằng cháu sẽ gọi ta một tiếng cô chứ.”
“Không dám đường đột.” Lâm Lam trả lời khách sáo.
“Là không muốn nhận.” Hoắc Khuynh Thành trả lời thẳng.
Lâm Lam ngây ra một chút, rồi gật đầu, “Vẫn mong bà Tô bỏ qua cho.”
“Tính cách này của cháu rất giống Hoắc Quốc Bang.” Hoắc Khuynh Thành thật sự thấy như vậy.
Câu này Lâm Lam nghe qua hai lần, một lần từ miệng Hoắc Quốc Bang, một lần là Hoắc Khuynh Thành, nhưng hai lần cảm giác hoàn toàn không giống.
“Tôi vốn không định nhận ông ta.” Lâm Lam hít thật sau, thể hiện rõ lập trường.
“Giá trị người nhà Hoắc gia trăm tỉ không hết, sản nghiệp trải khắp thế giới, người chèo lái là em trai của ta, cha ruột của cháu, nếu như cha con hai người nhận nhau, vậy có nghĩa là giá trị của cháu tăng lên gấp bội, đặc quyền của tam tiểu thư Hoắc gia không phải ai cũng có được, có nghĩa là cái gì thì cháu đương nhiên sẽ hiểu rất rõ, như quyền lực tiền tài, đàn ông, chỉ cần cháu đồng ý là muốn gì được nấy, cháu vẫn muốn từ chối sao?”
“Những thứ này tôi không thiếu.”
“Ha.” Hoắc Khuynh Thành ngồi bắt chéo chân, nhưng vẫn cho người ta có cảm giác sang trọng quyến rũ.
Lâm Lam lại bình tĩnh nhìn vị tiểu thư nhà họ Hoắc này, bác ruột của cô với ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ.
Không phải cô nói quá, vì những thứ đó Diêm Quân Lệnh có thể cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...