Siêu Mẫu Hàng Đầu

“ Tôi giúp cô xử lý cái gai trong mắt, thái độ của cô thế này là sao?” Lý San hung tợn hỏi.

“ xử lý ư? Tôi chỉ đơn giản bảo cô huỷ buổi chụp cá nhân của cô ta thôi, cô... với lại trên xe còn 3 người khác nữa, cô thật là điên rồ!” Hàn Hinh Nhi chỉ đơn giản muốn dạy một bài học cho Lâm Lam thôi, để cho cô ta chịu khổ tí, nhưng chưa bao giờ muốn Lâm Lam chết cả.

“Hahaha...tôi điên ư? Tôi thấy cô mới là đồ ngu ngốc, dựa vào tài năng của cô không thể nào thắng được cô ta, so với việc bị người khác cười vào mặt, thà bây giờ xử lý cô ta trước, tôi làm thế này là vì tốt cho cô đó.” Lý San cười một cách quỷ dị.

Hàn Hinh Nhi sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, sau đó vội vã ra ngoài chạy đi tìm chủ biên Vương, kết quả là không đợi cô nói ra, chủ biên Vương đã hét lên “Các nhiếp ảnh gia xảy ra chuyện rồi, cô có việc gì để sau rồi nói, bây giờ tôi phải đi bệnh viện.”

“Cái.. cái gì? Xảy ra... chuyện rồi sao?” Hàn Hinh Nhi đã hoảng sợ đến mức nói năng cũng không trôi chảy, không ngừng run rẩy, không kịp thứ dọn đồ, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài nhà nghỉ liền gọi điện cho Trần Lâm Kiệt đến đón mình, nhân lúc trời tối rời khỏi Sa Pha Đầu.

Lý San ở trong phòng đợi rất lâu vẫn không thấy Hàn Hinh Nhi quay về, thử ra ngoài ngó, cô tự tin khi mình động tay vào xe không có ai nhìn thấy, với lại trong cảnh sa mạc như vậy, nếu xảy ra chuyện cũng sẽ bị mặc định là ngoài ý muốn.

Trong lòng đang tính toán, Lý San ra khỏi phòng, nhưng những phòng khác đều không có người, chẳng lẽ họ đã biết rồi?

“Cô có phải Lý San không?” trong lúc Lý San đang nghi hoặc, nhà nghỉ đột nhiên xuất hiện hai cảnh sát địa phương.

“Các anh tìm ai?” Lý San giả bộ bình tĩnh.

Kết quả là khi cảnh sát nhìn lại tấm ảnh trên tay xong, đã lập tức rút súng chĩa thẳng vào cô: “Giơ tay lên.” Giây phút sau, Lý San đã bị cảnh sát khống chế.


...

Bệnh viện thú y

Lâm Lam nhìn bác sỹ thú y đang vệ sinh cho chó cún con, sau đó băng lại vết thương, tiêm một mũi phòng dịch xong mới một lần nữa bế lên trên tay “ Ha hà, hoá ra em là một quả bóng lông dài à!”

“Em đừng nói với anh là em định mang nó về nuôi nhé?” Diêm Quân Lệnh đang đứng cách xa trên 5 mét, vừa nhìn chó con trên tay cô vừa cảnh giác hỏi.

“Tất nhiên rồi, nó là em nhặt về mà, em chắc chắn phải nuôi rồi, chẳng lẽ lại đưa đến trạm cứu hộ động vật sao? Không được, như vậy nó tội nghiệp quá, hơn nữa, nếu hôm nay không phải nhờ nó, mấy người chúng ta đã xảy ra chuyện rồi, em không thể vứt nó đi được.” Lâm Lam nói xong lập tức ôm chó con vào ngực.

“Anh sẽ tìm gia đình nuôi nó, EM- KHÔNG- ĐƯỢC- NUÔI!” Diêm Quân Lệnh gần như nghiến lời nói gằn từng chữ một.

Lâm Lam lập tức tỏ vẻ không hài lòng: “Nó đã gặp được em, tức là có duyên với em, tại sao phải tìm người khác nuôi? Họ đối xử không tốt với nó thì sao, vứt nó đi lần nữa thì sao?”

Nói đến cuối cùng Lâm Lam có chút uỷ mị, chó con này nhìn là biết bị người ta vứt đi, không phải là chó hoang thật, mà vứt chó ở trên sa mạc này, không biết họ nghĩ gì.

“Bây giờ sự nghiệp của em mới khởi sắc, còn phải chăm sóc ba, không có thời gian để chăm nó đâu.” Thấy cách nói trước không có tác dụng, Diêm Quân Lệnh đành dùng một chiêu khác.


“Em làm được!” Lâm Lam nhìn thẳng vào Diêm Quân Lệnh với ánh mắt kiên định, không biết vì sao, cứ nhớ lại biểu cảm của chú cún này khi lần đầu nhìn thấy mình, Lâm Lam không thể nhẫn tâm bỏ nó một mình.

“Lâm Lam...”

“Những việc khác em đều có thể nhượng bộ, nhưng việc này không được. Một lần này thôi, sau này anh muốn em làm gì em cũng không dám trái lời.” Lâm Lam vẫn kiên trì.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh rất khó coi: “ Nếu anh vẫn kiên định thì sao?”

“Em...” có thể là vì Diêm Quân Lệnh trước đây đối xử với cô quá tốt, đã nói thế này rồi, nhưng Diêm Quân Lệnh vẫn kiên định, đôi mắt Lâm Lam bỗng đỏ bừng, giọng điệu cũng có chút sướt mướt. Cô một lần nữa nhận thức được không có ai có thể luôn chiều chuộng cô vô điều kiên, Trần Lâm Kiệt không, Diêm Quân Lệnh cũng không, thậm chí ngay cả ba cô cũng vậy.

Lâm Lam sống mũi chợt cay cay, nhẹ nhẹ vuốt ve con cún đang được ấp trong lồng ngực, nhẹ nhàng thì thầm: “ Xin lỗi... xin lỗi...”

Diêm Quân Lệnh đứng ở xa, bỗng mặt mũi ủ rủ, biểu cảm có chút cứng nhắc, ngay lúc Lâm Lam chuẩn bị bỏ con cún xuống, anh gần như cắn răng nói: “ Chỉ một lần này thôi.”

“Anh... anh nói gì?” Lâm Lam đứng bật dậy mình bế lại con cún, kích động hỏi.

“Chỉ lần này thôi, lần cuối.”


“Thật sao?” Lâm Lam xúc động xông đến trước mặt Diên Quân Lệnh, ai ngờ chưa đợi cô tiếp cận, Diên Quân Lệnh đã giật mình nhảy sang một bên cách xa một mét, đến giây phút này, Lâm Lam mới phản ứng lại, hỏi thăm dò: “ Anh... anh sợ chó à?”

“Ai sợ chó!?” Diêm Quân Lệnh vẫy vẫy cổ tay muốn che giấu, nhưng biểu cảm của anh đã tiết lộ tất cả.

Lâm Lam nhìn chằm chằm Diên Quân Lệnh phải đến 3 giây, tự dưng cô hai tay chống nạnh cười ha há, “Diêm Quân Lệnh, không ngờ anh sợ chó, ngay cả con cún thế này cũng sợ? Hahahaha...”

“Im mồm!” Cả đời Diêm Quân Lệnh lần đầu tiên bị một cô gái giỡn cợt, lại còn là thủ phạm nữa, anh cáu ngắt cảnh cáo.

Nhưng Lâm Lam càng nghĩ càng thấy buồn cười, bế con cún trên ngực chạy về phía Diêm Quân Lệnh, “Anh nhìn lại đi, nó đáng yêu mà, tuy bây giờ có chút xấu xí, nhưng bác sỹ nói rồi, đợi bé lành vết thương, lông tơ mọc lại sẽ rất xinh đó!”

“XẤU, em đi ra chỗ khác đi!” Diêm Quân Lệnh hạ ý thức chạy tiếp, bắt đầu hối hận sao lại đồng ý cho người đàn bà chết tiệt này đến đây nhỉ, còn đồng ý cho cô mang “thứ bẩn thỉu” kia về nhà.

...

Hai tiếng trước.

Trong lúc mấy người trong đoàn Lâm Lam phát hiện xe bị rỉ dầu, tiểu Trần lại hoang mang vứt điếu thuốc xuống, may là Tăng Tuyết phản ứng kịp thời, một chân đạp tàn thuốc lá vào trong cát, nhưng họ lại hết xe để về.

Xe không những không chạy được, mà còn có nguy cơ nổ, nhiếp ảnh gia gọi vào số sửa chữa ô tô gần đây nhất, nhưng sớm cũng phải một tiếng sau mới đến được, trong lúc họ đang sốt ruột chờ đợi, một chiếc xe JEEP đã xuất hiện trên sa mạc, và đồng ý đưa họ về.


Sau khi lên xe, Lâm Lam mới phát hiện người lái xe đang mặc bộ quần áo nguỵ trang với chiếc mũ xanh quân đội lại là Diên Quân Lệnh, cô kích động đến mức gần thét lên, kết quả người đàn ông này lại bảo cô vứt luôn cái “thứ” trên ngực cô đi.

Cuối cùng vì không muốn người khác nghi ngờ quan hệ của họ, nên mới không tranh cãi tiếp.

Ra khỏi sa mạc, tiểu Trần và nhiếp ảnh gia đợi xe kéo cứu hộ, nhưng trên đường lại xảy ra ngoài ý muốn, tiểu Trần bị thương, còn phát hiện xe là bị người khác cố tình động chân tay, Lâm Lam lập tức báo công an, sau đó để Tăng Tuyết đi bệnh viện chăm sóc tiểu Trần, nhiếp ảnh gia xử lý các vấn đề còn lại. Còn cô lo lắng con cún con, nên đi theo Diêm Quân Lệnh đến bệnh viện thú y, sau đó chính là những màn cảnh vừa xảy ra này.

Diêm Quân Lệnh cả đời sợ nhất là chó, nhưng bây giờ anh phải chịu đựng người con gái của mình đi nuôi chó.

Đáng hận nhất là Lâm Lam còn đặt đặt tên cho nó.

“Xe của em tên là Lâm Tiểu Hồng, lần trước em nói rồi, thú cưng mới của trong nhà sẽ theo họ anh, em không thất lời hứa đâu, anh tính xem, gọi gì nhỉ? Diêm Nhì Ha? Diêm Tiểu Huy? Haizzz, có vẻ đều không hay lắm, thế gọi một cái tên có hàm ý tốt nhé, gọi là Diêm Vượng Tài? Ai da, cái này hay, thế chốt tên là Diêm Vượng Tài!”

“LÂM LAM!”

“Không vui à? Nhưng em thấy hay mà.” Lâm Lam nhìn vào Diêm Quân Lệnh với ánh mắt tủi thân, cô thật sự thấy hay thật. Nhưng vì lúc trên xe còn nhiều người, cô còn chưa kịp hỏi: “Đúng rồi, sao anh lại đến đấy?”

“Hừ.” Diêm Quân Lệnh giờ này đã nổi ý muốn bóp chết Lâm Lam rồi, còn đâu ra tâm trạng bảo với cô là: Anh đến đây là vì em. Còn đặc biệt dặn người đi theo dõi giám sát từng cử động của Lý San, bây giờ chắc cảnh sát đã khống chế được người đàn bà điền rồ này rồi.

Trước đây Diêm Quân Lệnh cứ cho là những hành vi của Lý San chỉ là mấy việc bình thường thôi, muốn cho Lâm Lam lợi dụng cô ta để kiện cáo Hàn Hinh Nhi, ai ngờ Lý San lại động tay lập kế sát người.

Anh quả thật là coi thường đối phương rồi, may là có bảo người theo dõi giám sát ở đằng sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui