Siêu Mẫu Hàng Đầu

Mấy ngày nay không được gặp tiểu Siêu Tử, Diêm Quân Lệnh có cứng rắn đến đâu đi nữa thì vẫn không thể không lo lắng và thương bé, anh đưa tay ra ôm lấy tiểu Sư Tử, cậu nhóc giờ này rồi mà vẫn chưa ngủ.

Ai ngờ tiểu Sư Tử mở to đôi mắt long lanh như thủy tinh nhìn người đàn ông râu ria râm rạp, sau đó liền òa lên khóc.

“Hu oa oa... oa oa...”

“Ơ...” Lương Sảng bế tiểu Sư Tử, đang định đưa cho Diêm Quân Lệnh thì ai ngờ cậu nhóc quay người lại chui vào lòng cô, sống chết ôm lấy cổ cô, kiên quyết không cho Diêm Quân Lệnh bế.

Diêm Quân Lệnh đứng nguyên ở chỗ cũ, khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp trai của anh lộ ra biểu cảm không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi, dường như là đang tức giận nhưng có cả chút bất lực.

Lâm Lam che miệng cười, cô đi đến bên Lương Sảng ôm lấy Tiểu Sư Tử, cậu nhóc thấy mẹ liền vội vàng lao vào lòng của Lâm Lam.

Diêm Quân Lệnh không phục, anh đưa tay ra bế tiểu Sư Tử lần nữa.

Ai ngờ tiểu Sư Tử ngẩng đầu lên liền thấy là người cha kì quái, chú nhóc quay đi, áp đầu vào một bên vai của Lâm Lam.

Lâm Lam ngơ người, sau đó nhịn cười, ngẩng mặt nhìn Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh càng nghĩ càng bực mình,anh đứng sang phía bên cạnh Lâm Lam.

Lần này chú nhóc nhất quyết vùi đầu vào ngực Lâm Lam, chốc chốc còn lén ngẩng đầu lên, thấy Diêm Quân Lệnh là lại vội vàng vùi đầu xuống.

Dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa thú vị, Lương Sảng thực sự không thể nhịn cười được nữa, nhưng vẫn sợ sự uy nghiêm của Diêm Quân Lệnh, nên cô dứt khoát chạy ra khỏi phòng bệnh rồi ôm bụng cười ở trước cửa phòng.


Đúng lúc Khương Lôi đi đến nhìn thấy bộ dạng của Lương Sảng, anh cau mày, “Cô uống nhầm thuốc à?”

Tuy chuyện mấy ngày nay cuối cùng cũng không biến thành đại họa, nhưng chú Trương vẫn đang nằm trong phòng bệnh mà nha đầu này lại đứng cười ở cửa như thế này.

“Anh mới uống nhầm thuốc ấy.” Vô duyên vô cớ bị chọc tức, Lương Sảng không chút khách khí đáp lại, sau đó hất mặt trực tiếp đi vào phòng.

Chân mày Khương Lôi càng cau chặt hơn, nha đầu này kể từ khi từ Lan Châu về, tính tình sao lại trở nên nóng nảy như vậy?

Anh vừa nghĩ vừa đi vào phòng bệnh.

Lâm Lam vẫn bế tiểu Sư Tử, thấy Khương Lôi đi vào, cô vỗ nhẹ cậu nhóc, “A Viễn a, đừng sợ, con xem chú Lôi Tử của con này...”

Lôi Tử không biết đang xảy ra chuyện gì, thấy khuôn mặt Lâm Lam tràn đầy ý cười còn khuôn mặt anh cả thì xị ra, biểu cảm trông có vẻ rất uy nghiêm, anh không nhịn được mà rùng mình một cái, ai lại trêu chọc vị này rồi?

Nhưng Lôi Tử cũng không nghĩ nhiều, thấy tiểu Sư Tử đang nhìn mình, anh vội vàng đưa tay ra, “Nào, để chú bế chút.”

Tiểu Sư Tử chớp chớp đôi mắt to của mình, thấy Diêm Quân Lệnh liền vội quay đầu đi, dơ đôi tay bé nhỏ ra để Khương Lôi bế.

Khương Lôi không biết nên anh đỡ lấy bé.

Lúc này sắc mặt Diêm Quân Lệnh càng khó coi hơn.

Lâm Lam thực sự không không thể nhịn được nữa, cô cuối cùng cũng cười thành tiếng.


Lôi Tử cảm thấy kì lạ, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“A Viễn không cho anh ấy bế.” Lâm Lam cười chỉ sang Diêm Quân Lệnh.

“Tại sao?” Khương Lôi nghi hoặc, anh dơ tay ra định đưa tiểu Sư Tử cho Diêm Quân Lệnh.

“Hu oa oa... oa oa...”

“Ha ha ha!” Ai ngờ Khương Lôi còn chưa đưa tiểu Sư Tử cho Diêm Quân Lệnh thì cậu nhóc đã sợ hãi khóc ầm lên, Lâm Lam lại không thể nhịn được nữa, cô trực tiếp cười ra tiếng.

Khương Lôi cũng không nhịn được, anh nhìn tiểu Sư Tử đang sống chết ôm lấy cổ mình, sau đó quay sang đề nghị anh cả Diêm, “Hay là anh đi rửa mặt rồi cạo râu đi?”

“Nhóc con, con chứ chờ đấy.” Nghe thấy vậy sắc mặt Diêm Quân Lệnh càng sầm lại, anh ném lại một câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Lâm Lam mới bế tiểu Sư Tử từ tay của Khương Lôi, “Anh đi làm việc của mình đi, để tôi chăm bé.”

“Tiểu Sư Tử oách quá!” Khương Lôi vừa cười vừa đưa trả chú nhóc cho Lâm Lam, anh không quên dơ ngón cái lên khen một câu.

Lúc này Lâm Lam cười càng vui vẻ hơn, cô véo véo khuôn mặt của Diêm Trí Viễn, “Ba con ghim rồi đấy.”

“Yên tâm đi chị dâu, anh cả không phải là người nhỏ mọn.”


“Anh tin không?” Nghe thấy câu nói này, Lâm Lam cười hỏi.

Sắc mặt của Khương Lôi bỗng chốc thay đổi, anh gãi gãi đầu sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng rời đi.

Các gì mà khoan dung độ lượng chứ, có thù ắt phải báo mới là phong cách của anh cả.

Thấy Khương Lôi vội vàng bỏ trốn, ý cười trên môi Lâm Lam càng đậm hơn, cô vỗ nhẹ con trai đang nằm trong lòng, “Nhóc xấu xa, ba khổ cực như vậy mà con còn chê ba.”

Đứa nhóc trong lòng cô òa khóc một tiếng, rúc đầu vào ngực Lâm Lam đòi bú, hoàn toàn không biết lỗi lầm mình đã gây ra.

Lâm Lam lắc đầu, cô cũng không tính toán với chú nhóc nữa, đóng cửa phòng bệnh lại để cho bé bú.

Diêm Quân Lệnh tìm được một chỗ để cạo râu, khi về đến phòng bệnh liền thấy Lâm Lam quay lưng lại với cửa, đi tới thì thấy chú nhóc đang ra sức bú sữa, nhếch mày lên, cái thằng nhóc này, bản lĩnh ăn uống y hệt bản lĩnh chê bai người khác.

“Anh về rồi à.” Lâm Lam cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô nghiêng đầu nhìn thấy Diêm Quân Lệnh vừa đi sửa soạn về, tuy rằng khóe miệng vẫn còn ý cười, nhưng thấy khuôn mặt anh gầy đi trông thấy, cô vô cùng đau lòng.

Mấy ngày nay không chỉ tiểu Sư Tử mà còn rất nhiều người khác cũng phải chịu mệt mỏi với hai người họ.

“Mấy ngày nay con đều ăn sữa mẹ à?” Diêm Quân Lệnh Lâm Lam bắt đầu quay chương trình thực tế kia nên đã cai sữa cho cậu nhóc này, giờ lại cho bú chỉ sợ là sẽ không dứt được.

“Uhm” Lâm Lam gật đầu, cũng không thể thực sự để chú nhóc uống nước dừa được, mới có bốn tháng rưỡi, lại không có sữa bột, cũng không thể cho cậu ăn thứ khác.

“Đều tại anh không tốt.” Diêm Quân Lệnh nghe thấy vậy liền ôm lấy cô gái nhỏ từ phía sau.

Lâm Lam lắc đầu, “Anh rất tốt, lần này có trách thì cũng là trách em, em không nên chọc vào hạng người như Hoắc Quốc Bang.”

Nhắc đến Hoắc Quốc Bang, sắc mặt Lâm Lam lại tốt sầm lại, kể từ lần tiểu Sư Tử xảy ra chuyện, Lâm Lam căm ghét người này đến tột cùng, đặc biệt là hôm nay biết được ông ta ngấm ngầm đối phó với giải trí Đỉnh Thành.


Đúng là đáng hận.

“Không phải em chọc vào ông ta, đừng có vơ về mình.” Diêm Quân Lệnh xoa đầu Lâm Lam, không cho phép cô nghĩ linh tinh.

“Nhưng chung quy cũng là vì em, còn cả Hàn Đống...” Nghĩ đến những chuyện này, còn cả chú Trương đang nằm trên giường bệnh, có lúc cô không nhịn được mà nghĩ mình có phải sao chổi không mà lúc nào cũng đem đến điềm xui cho những người bên cạnh.

“Nếu em cứ một mực nghĩ như vậy thì suy cho cùng là nên trách anh, dù gì thì cũng là anh đối trọi với Đồng Thiên Hoa nên mới khiến hắn chú ý đến em, sau đó là xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.”

“Không phải, không phải tại anh...”

“Vậy thì đúng rồi, chuyện này không thể trách em cũng không phải tại anh, là tự bọn họ tìm đến cái chết, hơn nữa chúng ta cũng đã cứu được rất nhiều người có khả năng bị chúng hại.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh hôn nhẹ vào trán Lâm Lam.

“Uhm.” Lâm Lam gật đầu, cô không được để mình nghĩ lung tung nữa, “Ba đâu? Ba thế nào rồi?”

“Tình hình đã ổn định nhưng vẫn cần nằm viện quan sát.” Diêm Quân Lệnh trả lời hơi mơ hồ.

Lâm Lam không chú ý đến biểu cảm của người đàn ông, cô cúi đầu tiếp tục cho cậu nhóc bú.

Thấy tiểu Sư Tử vui vẻ bú sữa trong lòng mình, Lâm Lam không kiềm được mà lắc đầu, chuyện lần này đáng sợ như vậy, chú nhóc cũng nhiều lần gặp phải nguy hiểm, nhưng may là chỉ lúc đói cậu nhóc mới khóc, ngoài ra thì cũng chỉ có lúc chê bai Diêm Quân Lệnh ban nãy là giả khóc thôi.

Những lúc khác rất ngoan ngoãn, không hề làm lọan, cũng không biết là hiểu chuyện như vậy là tốt hay xấu đây.

Lâm Lam cúi đầu thơm lên má tiểu Sư Tử, dù thế nào thì chuyện này cũng coi như là đã qua, tảng đá trong lòng cô cũng nhẹ đi rất nhiều.

Còn về Đồng Thiên Hoa, mong anh ở thế giới khác sẽ có được tình yêu đích thực và yêu người khác một cách chân thành.

Haizz...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui