Có sự hỗ trợ của máy bay trực thăng, chú Trương nhanh chóng được đưa đến bệnh viện địa phương gần nhất.
Nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt, tâm trạng của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh vô cùng nặng nề.
Nếu như chú Trương vì Diêm Quân Lệnh mà chết, vậy thì tất cả việc chi viện hôm nay đều trở nên vô ích.
Hai người nắm chặt tay nhau, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng phẫu thuật, nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
“Bệnh nhận thế nào rồi?” Diêm Quân Lệnh lao đến hỏi.
“Phẫu thuật rất thành công, nhưng vết thương rất gần tim nên bệnh nhân vẫn chưa thể tỉnh ngay được, cần quan sát thêm, chỉ cần qua được giai đoạn nguy hiểm thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nếu không qua được...”
“Nếu không qua được thì thế nào?” Lâm Lam lo lắng hỏi.
“Nếu không qua được thì e là sẽ thành người thực vật.” Bác sĩ áy náy trả lời.
“Còn có cách khác không?” Sắc mặt Diêm Quân Lệnh rất khó coi, cộng thêm cả vết bầm tím trong đáy mắt của anh và râu dưới cằm khiến cả người Diêm Quân Lệnh trông khá suy sụp.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lam thấy bộ dạng này của Diêm Quân Lệnh.
Bác sĩ lắc đầu, “Phẫu thuật thành công, những cái khác phải chờ vận may thôi.”
Một câu nói dập tắt niềm hi vọng của hai người.
“Ông xã, đừng lo lắng, chú Trương cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao.” Lâm Lam nắm chặt tay Diêm Quân Lệnh, nhìn dáng vẻ tiều tụy của người đàn ông, lòng cô quặn thắt.
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh uhm nhẹ một tiếng, anh nắm tay Lâm Lam cùng trở về phòng bệnh của chú Trương.
Hiện chú Trương vẫn còn đang hôn mê, nhìn cả người ông cắm đầy các loại máy móc, mắt Diêm Quân Lệnh cay cay, mấy ngày nay chú Trương chạy qua chạy lại cùng anh, cũng chẳng thoải mái hơn anh là mấy, sớm biết xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy, anh đã không đưa chú Trương qua đây.
Phía Khương lôi sau khi xử lý xong mọi việc thì cũng đến bệnh viện, thấy chú Trương vẫn đang hôn mê, sắc mặt vô cùng nặng nề, “Hàn Đống không chỉ bắt cóc Lâm Lam và tiểu Sư Tử mà còn liên quan đến rất nhiều vụ án hình sự khác, hiện giờ đã đưa về nước, sau đó sẽ giao cho cơ quan tư pháp, phía Thiên Thành sẽ theo sát việc này.”
“Uhm.” Về chuyện giải quyết các công việc tiếp theo, Diêm Quân Lệnh tin tưởng Khương Lôi.
“Chú Trương...”
“Tình hình không được tốt lắm, tuy phẫu thuật thành công nhưng có thể tỉnh lại hay không còn xem vận may thế nào.” Diêm Quân Lệnh nhẹ giọng trả lời.
Khương Lôi cũng không hỏi nhiều nữa, xảy ra chuyện như vậy không ai dễ chịu cả.
“Tiểu Sư Tử đâu?” Khương Lôi đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Tiểu Sư Tử.
“Ở phòng bệnh kế bên, đang ở cùng Lương Sảng.” Lâm Lam nói, lần này cô có thể thuận lợi đến đó kịp cũng nhờ có Lương Sảng.
“Cô ấy?” Khương Lôi cau mày lại, không phải anh không cho cô nhóc đó đến sao.
“Uhm, may là có cô ấy tôi mới đến bờ sông kịp, nếu không...” Lâm Lam không dám nói tiếp nữa, nếu cô chậm châm một chút nữa thôi là Diêm Quân Lệnh đã lên thuyền rồi, đến lúc đó không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhớ đến biển lửa cháy đỏ rực lần trước, Lâm Lam liền cảm thấy trái tim bị bóp nghẹn lại.
“Không ngờ nha đầu kia cũng có lúc không gây họa.” Khương Lôi gật đầu rồi tiếp tục hỏi, “Cô ấy làm cách nào cứu được chị từ chiếc xe kia xuống? Mấy người bọn em đông như vậy chặn lại mà cũng không chặn được.”
“Không phải cô ấy cứu tôi, là người của Hàn Đống thả thôi.” Nghĩ đến đây Lâm Lam thở dài một cái, cô không ngờ là tiểu Tây thực sự thả mình ra.
“Người của Hàn Đống thả chị?” Lần này đến lượt Khương Lôi ngạc nhiên.
Diêm Quân Lệnh cũng nghi hoặc nhìn sang Lâm Lam.
“Tôi chỉ dốc bầu tâm sự với cô ấy thôi.” Lâm Lam bị hai ánh mắt chĩa thẳng vào người, cô cảm thấy không được tự nhiên liền nhún vai trả lời.
“Chỉ tâm sự mà cô ta thả em ra?” Lần này Diêm Quân Lệnh cũng cảm thấy có chút gì đó không thể tin nổi.
Lâm Lam gật đầu, nhớ đến câu nói lúc tiểu Tây thả cô xuống xe, cô ấy cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng Đồng Thiên Hoa, cũng chọn cách để lại cho mình và Hàn Đống một con đường sống.
“Đúng thế, các anh có bắt được một cô gái tên là tiểu Tây không?” Lâm Lam suýt thì quên hỏi Khương Lôi.
Khương Lôi lắc đầu, “Trên thuyền chỉ có một người dân bản địa là con gái, sau khi đối chứng thân phận xong thì đã giao cho cảnh sát địa phương.”
“Uhm.” Lâm Lam gật đầu, cô có chút vui mừng vì tiểu Tây không bị bắt.
Theo như Lâm Lam thấy thì tiểu Tây nhất thời bị lời nói của Hàn Đống làm lu mờ đầu óc chứ cô không phải người có lòng dạ độc ác.
“Hửm?” Thấy đầu óc Lâm Lam đang lơ lửng, Diêm Quân Lệnh thốt nhẹ lên một tiếng.
“Em không sao, anh đi sang xem tiểu Sư Tử rồi tiện ngủ một lát đi, để em trông chú Trương.” Thấy vết bầm dưới mắt của chồng, còn cả bộ râu đen thui mấy ngày nay không cạo, Lâm Lam cảm thấy đau lòng.
“Không cần, em đi trông nom tiểu Sư Tử đi, anh ở lại đây.” Lâm Lam xót Diêm Quân Lệnh nhưng Diêm Quân Lệnh cũng nào có nỡ để Lâm Lam khổ cực.
“Hai người đừng tranh nhau nữa, em đã mời y tá riêng rồi.” Khương Lôi thấy vậy liền lắc đầu, hai người này đều là người thông minh, nhưng giờ phút này lại trở nên ngốc nghếch y hệt nhau.
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh theo phản xạ vuốt vuốt mũi.
Lâm Lam nhìn chú Trương một cái, với tình hình hiện giờ, họ có ở lại đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn ảnh hưởng đến bệnh nhân.
“Được rồi, đừng nhường nhau nữa, hai người mau đi nghỉ đi, chú Trương tỉnh em sẽ bảo ý tá gọi hai người.” Khương Lôi lại giục một câu, lúc này Diêm Quân Lệnh mới đưa Lâm Lam ra khỏi phòng bệnh.
Không ngờ lại gặp Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch đi đến.
Đáy mắt Lâm Lam ngập tràn sự chán ghét, cô nghiêng người định tránh hai người kia.
Nhưng Diêm Quân Lệnh lại không động đậy, “Hoắc tổng, không phải nên giải thích một chút sao?”
“Ta không có gì để giải thích.” Tính khí của Hoắc Quốc Bang ai mà không biết chứ, sao ông có thể tự mình giải thích với một tên hậu bối được.
“Ha Ha.” Diêm Quân Lệnh cười lạnh một tiếng, anh cũng không nói nhiều liền dắt tay Lâm Lam đi đến phòng kế bên.
Tô Mộ Bạch có chút lo lắng, “Lâm Lam, em nghe anh nói, cậu, ông ấy...”
“Câm miệng!” Không đợi Tô Mộ Bạch nói xong, Hoắc Quốc Bang đã nghiêm giọng cắt đứt lời anh, Hoắc Quốc Bang ông từ trước đến nay làm người đều dứt khoát, lỗi lạc, không cần phải giải thích với người khác, càng không cần người khác phải giải thích hộ mình.
Những chuyện này ông làm cũng đã làm rồi, sẽ không hối hận.
“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh nghe thấy vậy quay đầu hừ lạnh một cái, “Suýt quên không hỏi Hoắc tổng, chuyện mua lại cổ phần của giải trí Đỉnh Thành cũng là ông làm đúng không?”
“Đúng.” Hoắc Quốc Bang không nề hà gì lập tức trả lời.
Tô Mộ Bạch ở bên cạnh ông và Lâm Lam đang đứng kế bên Diêm Quân Lệnh đều lặng người, hai người đồng thời nhìn sang Hoắc Quốc Bang.
Lâm Lam không thể tin được rằng là trong lúc chia rẽ tình cảm vợ chồng hai người, Hoắc Quốc Bang còn ngấm ngầm thu mua công ty của Diêm Quân Lệnh.
Còn điều mà Tô Mộ Bạch không thể tin nổi đó là cậu nếu đã muốn nhận Lâm Lam thì tại sao phải đối phó với Diêm Quân Lệnh, còn khiến mọi chuyện rầm rộ như vậy? Đây nào giống với việc nhận người thân, giống với việc gây thù chuốc oán thì đúng hơn?
“Vậy thì để Hoắc tổng thất vọng rồi.” Diêm Quân Lệnh nhìn Hoắc Quốc Bang, lạnh lùng nói xong thì dắt tay Lâm Lam đi vào phòng bệnh.
Tô Mộ Bạch không thể hiểu nổi, “Cậu, tại sao cậu lại làm vậy?”
“Cậu ta không xứng với con gái ta.” Hoắc Quốc Bang tức giận nói.
Tô Mộ Bạch tê hết cả da đầu, cậu có tư cách nói câu này sao?
“Có lẽ là cậu có định kiến với Diêm Quân Lệnh, cháu quen cậu ta, cậu ta rất ưu tú.” Tô Mộ Bạch thử thăm dò.
Hoắc Quốc Bang đột nhiên nhìn sang Tô Mộ Bạch, “Đó là con gái ta.”
“Nhưng em ấy đâu có nhận cậu.” Ném lại một câu sau đó Tô Mộ Bạch liền trực tiếp đi về phòng làm việc của bác sĩ, trận đấu súng ban nãy, vì để ngăn Lâm Lam xông ra phía đó mà Hoắc Quốc Bang cũng bị đạn sượt qua.
Nhưng mới đi được một nửa, Tô Mộ Bạch mới phát hiện cậu mình còn chưa nhúc nhích, anh không kìm được quay đầu lại hỏi, “Cậu có đi không?”
“Ta còn chưa thấy cháu ngoại.” Khuôn mặt Hoắc Quốc Bang hiện giờ đã có chút dấu vết của thời gian, ông hơi khó chịu nói.
“Cậu nghĩ Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam sẽ cho cậu vào?” Tô Mộ Bạch hỏi thẳng.
Hoắc Quốc Bang lắc đầu.
“Vậy thì thôi đi.”Tô Mộ Bạch nhún vai.
“Hừ.”
Chỉ nghe thấy Hoắc Quốc Bang hừ một tiếng đầy khó chịu sau đó liền đi theo Tô Mộ Bạch.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...