Sau khi người của Hoắc Quốc Bang phát hiện điều bất thường trên phà thì người của Khương Lôi cũng đã phát hiện được.
Xe của Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng theo kịp chiếc xe đó, quả nhiên bọn họ lái về hướng bờ sông. Nghe thấy lời của Khương Lôi, sắc mặt anh liền tối sầm lại: “Có thể xử gọn được đám người trên phà không?”
“Trong ứng ngoại hợp, hai người của bên ta cũng đã trà trộn được vào trong, nhưng mà lại phát hiện ra còn có người khác trà trộn vào nữa. Tôi nghi là người của Hoắc Quốc Bang.” Khương Lôi sớm đã phát hiện ra Hoắc Quốc Bang đến Maldives rồi.
“Người của ông ta?” Ấn tượng của Diêm Quân Lệnh đối với Hoắc Quốc Bang không phải kiểu xấu bình thường.
Lão già này không những dòm ngó người phụ nữ của anh mà còn phái người tiếp cận họ, hơn nữa còn cố ý phá hoại mối quan hệ của anh và Bánh Bao Nhỏ, bây giờ còn hại cô và Tiểu Sư Tử ra nông nỗi này.
Chưa gặp báo ứng là bởi vì hiện tại anh chưa có rảnh.
Nào ngờ tới lão già này lại còn thò một chân vào chuyện ở Sri Lanka.
“Có lẽ cũng đến cứu chị dâu, có cần tôi trao đổi tin tức với họ không?” Khương Lôi chỉ biết anh Diêm có chút ân oán với Hoắc Quốc Bang nhưng cũng không rõ nguyên nhân lắm, vì thế hỏi rất thẳng thắn.
Diêm Quân Lệnh mở miệng định từ chối nhưng cuối cùng lại trầm giọng gật đầu: “Ừm.”
Lúc này, ân oán giữa họ có thâm sâu hơn nữa thì sinh mạng của Lâm Lam và Tiểu Sư Tử vẫn quan trọng hơn.
Nếu như Hoắc Quốc Bang cũng tới để cứu Tiểu Lam thì anh đồng ý thỏa hiệp.
Có được câu trả lời nên Khương Lôi vội vã kêu người đi nói chuyện.
Cuối cùng hai bên nhất chí là sẽ không thể để Lâm Lâm và Tiểu Sư Tử lên được phà.
Nhưng thời gian gấp rút, rõ ràng là đã không kịp nữa rồi.
Diễm Quân Lệnh nhìn theo chiếc xe chuẩn bị đi vào bến sông, chân mày nhíu lại: “Nổ súng ra hiệu.”
“Được.” Diêm Quân Lệnh nói xong, vị binh đặc chủng phụ trách lái xe liền rút khẩu súng lục ra, mở cửa sổ xe, bắn một phát lên trời.
Pằng!
Tiếng súng vang dội khiến cho cả bến sông nháo nhào cả lên, Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch ở gần đó, nghe thấy tiếng súng theo bản năng nhìn qua.
“Cậu, là Diêm Quân Lệnh.”
“Cậu biết, thằng nhóc này vẫn thật là liều.” Hoắc Quốc Bang nhỏ giọng mắng, sâu trong đáy mắt lại không hề có gì chán ghét mà ngược lại còn tràn đầy sự tán
thưởng.
Pằng pằng pằng!
Diêm Quân Lệnh muốn dùng súng để uy hiếp chiếc xe trước mặt nhưng đáng tiếc trước xe phía trước không những không dừng lại mà còn bắn ba phát súng vào xe của Diêm Quân Lệnh.
Hai bên liền đấu súng.
“Chủ tịch Diêm, làm sao bây giờ? Bọn chúng không dừng lại.” Cửa kính xe đã bị bắn vỡ, tài xế vừa né đạn vừa hỏi.
Diêm Quân Lệnh không nói gì, trực tiếp thông báo với Khương Lôi: “Hành động.”
“Được.” Khương Lôi vẫn muốn xác định người trong xe, nhưng rõ ràng là hiện tại không thể làm được, chỉ có thể hạ lệnh chặn đường. Nếu không Lâm Lam và Tiểu Sư Tử một khi đã lên phà rồi thì chắc chắn sẽ phải chết.
“Cảnh sát đây, bỏ vũ khí xuống, bỏ vũ khí xuống!” Khương Lôi vừa dặn dò anh em lặng lẽ tiến vào phà, vừa huýt còi hét lên.
Khi không nắm chắc hoàn toàn, nếu có thể khiến Hàn Đống tự động đầu hàng thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng rõ ràng là Khương Lôi đã suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi huýt còi hét lên vài tiếng, hai bên không những không ngừng mà còn bắn nhau ác liệt hơn.
Hàn Đống lẩn trốn vào đám người trên phà lúc này cũng đã đi xuống, tham gia vào cuộc đối kháng, hơn nữa còn vô cùng tập trung vào mục tiêu, toàn bộ đều nhắm bắn về hướng Diêm Quân Lệnh.
Còn Diêm Quân Lệnh tránh bắn chiếc xe taxi vì trên xe có Lâm Lam và Tiểu Sư Tử, cho nên căn bản là không triển khai được, chỉ đành bị động phòng ngự.
Hoắc Quốc Bang đứng ngoài vòng quan sát tình hình hiện tại, lập tức kêu người của thư ký Hoàng nhào tới phía chiếc taxi, trước tiên phải cứu lấy Lâm Lam và Tiểu Sư Tử đã rồi mới tính.
Tô Mộ Bạch từng diễn không ít cảnh đấu súng nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến bao giờ, bây giờ dù có lí trí thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được: Đám người này điên rồi sao?
Diêm Quân Lệnh cũng điên rồi à?
Điều càng khiến Tô Mộ Bạch sụp đổ chính là khi Diêm Quân Lệnh thu hút hầu hết toàn bộ hỏa lực để cho người của Hoắc Quốc Bang nhân cơ hội phục kích người trên xe taxi nhưng sau đó lại phát hiện, Lâm Lam và Tiểu Sư Tử không hề có ở đó.
“Cái gì? Sao lại có thể như vậy?” Nhận được thông tin, sắc mặt của Hoắc Quốc Bang trở nên xám xịt, hoàn toàn không thể tin nổi, còn thư ký Hoàng tức tốc thông báo cho Khương Lôi.
Bên Khương Lôi lập tức ra hiệu ngừng bắn, truyền thông tin tới cho Diêm Quân Lệnh.
Chiếc xe mà Diêm Quân Lệnh ngồi đã thủng lỗ chỗ, ba người đều xuống xe, nấp vào phía sau xe, sau khi nhận được tin sắc mặt Diêm Quân Lệnh trắng bệch ra: “Tóm được người trên xe chưa? Chúng nói gì?”
“Là người của Hoắc Quốc Bang phát hiện ra, tình hình cụ thể thế nào thì vẫn chưa rõ, nhưng có thể khẳng định, Lâm Lam và Tiểu Sư Tử đích thực không có trên xe.” Khương Lôi cũng thất vọng vô cùng, họ bám đuôi cả đoạn đường vậy mà bây giờ lại xảy ra vấn đề khiến sự việc càng xấu đi.
Trong lúc Diêm Quân Lệnh và Hoắc Quốc Bang đều ảo não vì bị Hàn Đống chơi một vố thì trên boong thuyền gần bờ nhất có một người xuất hiện, đứng ở đó mà không chút lo sợ.
Diêm Quân Lệnh cách đó không xa, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, chậm rãi bước tới hướng boong thuyền: “Người đâu? Mẹ con cô ấy đâu?”
“Người? Không phải ở bên đó sao?” Ánh mắt Hàn Đống mang theo sự điên cuồng, chỉ lên chiếc phà ở phía xa nhất.
Diêm Quân Lệnh nhìn ra xa, chỉ thấy trên thuyền có dựng một cây cột cứng cáp, bị trói trên cột là một người phụ nữ có mái tóc dài, bởi vì quá xa lại che mặt nên nhìn không rõ được khuôn mặt, trên tay người phụ nữ còn ôm một đứa bé.
“Lâm Lam...” Trong thoáng chốc mắt Diêm Quân Lệnh bỗng đỏ ngầu lên: “Hàn Đống, mày tha cho mẹ con cô ấy được không? Không phải mày muốn báo thù sao? Tìm tao mà báo thù, họ vô tội.”
“Vô tội ư?” Hàn Đống hỏi vặn lại, giọng chế nhạo, nếu như không phải vì Lâm Lam, Thiên Hoa sẽ không dùng trăm ngàn kế để tranh đấu với Diêm Quân Lệnh, cuối cùng bị hại, chính phủ vào cuộc, ép bọn họ giống như chó mất chủ.
Nếu như không phải vì Lâm Lam, Thiên Hoa cũng sẽ không rút khỏi Maldives, mà sẽ làm theo kế hoạch ban đầu, sớm ngày ra nước ngoài, đi Mỹ đi Anh, tóm lại là sẽ không đi đường sông Sri Lanka.
Chính vì Lâm Lam muốn tổ chức hôn lễ ở Maldives nên mọi thứ mới bị xáo trộn, mới dẫn đến bi kịch sau cùng này.
Vì vậy sao lại vô tội chứ?
Thậm chí, tất cả mọi thứ thành ra như vậy là đều tại Lâm Lam.
Cô ta chính là nguồn gốc của tai họa.
“Tất nhiên là vô tội.” Diêm Quân Lệnh nhìn Hàn Đống dõng dạc nhả từng câu từng chữ: “Nếu như tất cả tình yêu trên thế gian này đều được đáp trả thì sẽ không có nhiều người tổn thương vì tình như thế. Lâm Lam không có nghĩa vụ trả nợ tình cảm cho Đồng Thiên Hoa, giống như Đồng Thiên Hoa cũng không có nghĩa vụ trả nợ tình cảm cho mày vậy, tất cả những gì các người làm đều chỉ vì bản thân các người, còn muốn lấy thứ ích kỷ này làm danh nghĩa tình yêu sao, đây căn bản là một tình yêu không đáng được tôn trọng!”
“Không đáng tôn trọng? Ha ha...” Nghe xong lời của Diêm Quân Lệnh, Hàn Đống nhẹ giọng vặn hỏi lại: “Vậy thì có làm sao? Thiên Hoa chết rồi, chết ở cái nơi nước sông lạnh lẽo đó, chết một cách cô độc, cô ta dựa vào đâu mà được hạnh phúc? Tao muốn cô ta phải tới con sông đó bầu bạn với Thiên Hoa, như vậy thì Thiên Hoa sẽ không còn cô độc nữa... Sẽ không còn cô độc nữa...”
Hàn Đống đang nói thì một hàng nước mắt lăn xuống, đột nhiên họng súng liền nhắm thẳng đến cây cột phía đằng xa: “Vì thế mẹ con cô ta bắt buộc phải chết, hơn nữa bắt buộc phải chết ở dưới con sông đó.”
“Hàn Đống, mày dừng lại ngay cho tao!” Lúc họng súng của Hàn Đống ngắm về phía cây cột, Diêm Quân Lệnh gầm nhẹ lên, trong lòng căng thẳng tột độ: “Nếu như nhất định phải chết thì hãy để tao chết thay mẹ con cô ấy.”
“Hay cho thứ tình sâu như biển. Vậy tao sẽ tác thành cho mày.” Hàn Đống cười buông thả.
Chú Trương đột nhiên hét lên: “Cậu chủ, đừng...”
“Đừng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...