Lý Húc dựa vào sofa, ánh mắt ảm đạm, trên khuôn mặt thường ngày không có biểu cảm kia, giờ phút này cũng buông lỏng xuống, mang theo cảm giác suy sụp.
Điện thoại lại reo lên lần nữa, Lý Húc không cần đoán cũng biết là điện thoại của ai, đứng dậy khoác áo, đóng cửa phòng làm việc, trốn tránh bao nhiêu năm nay, dù anh ta có tình nguyện hay không cũng đến lúc đối mặt rồi.
Xuống lầu, Coco đã không còn ở đó, ánh mắt Lý Húc khó giấu nổi thất vọng.
Ở bên nhau nhiều lần như vậy, anh ta cứ nghĩ cô đã có tình cảm với mình, nhưng bây giờ xem ra, đó chẳng qua chỉ là ham muốn chinh phục.
Đi xe trở về nhà họ Lý.
Lý Húc vừa bước vào quản gia đã kích động tiến lên nói: “Cậu chủ nhỏ cậu quay về rồi, cậu cuối cùng cũng quay về rồi.”
“Bác Vương, mẹ cháu đâu?” Lý Húc gật đầu, gương mặt không chút cảm xúc hỏi.
“Phu nhân ở bên trong, ông chủ cũng ở đó...” Dừng một chút bác Vương lại nói thêm: “Mẹ nhỏ của cậu và cậu Hàn cũng ở trong đó.”
Chân mày Lý Húc trong chốc lát nhíu lại, nhưng rất nhanh đã gật đầu: “Cháu biết rồi, cảm ơn bác Vương.”
“Ài, cậu chủ nhỏ lần này cậu tuyệt đối đừng ương ngạnh với ông chủ và phu nhân nữa.” Bác Vương đã chứng kiến Lý Húc từ nhỏ tới lúc trưởng thành, biết rằng đứa trẻ này nhìn vào thì thấy tính khí ôn hoà, thực tế lại rất quật cường, nếu không cũng sẽ không từ bỏ việc học chuyên ngành luật để theo quản lý tài chính, đến nỗi trong nhà cãi nhau ầm ĩ đến tận bây giờ.
“Bác Vương bác yên tâm, cháu sẽ chú ý.” Lý Húc biết bác Vương là vì muốn tốt cho mình, liền gật đầu trả lời.
“Vậy thì tốt.” Bác Vương nói xong vui vẻ đi vào phòng thông báo.
Lý Húc theo phía sau, lâu rồi không về, căn nhà này vẫn mang cảm giác trầm lặng. So với căn nhà phục cổ của nhà họ Diêm, nhà họ Lý xây dựng theo quy củ, kết hợp thiết kế thịnh hành hiện đại lại lưu giữ được nét riêng của người tri thức xưa, hai bức tranh chữ trong phòng khách lần lượt là do hai vị đại sư nổi tiếng của Bắc Kinh viết.
Người khác xem chúng là vật quý vô giá, nhưng trong mắt Lý Húc, chúng đều chỉ để đánh bóng danh tiếng, thoả mãn lòng hư vinh còn khiến đồ trang trí trong cả căn phòng trở nên chẳng ra làm sao.
“Còn biết đường trở về!” Lý Húc vừa đi vào, bố anh liền lạnh giọng quát to.
“Bố, mẹ.” Lý Húc dường như không nghe được một nửa, khách khí gọi hai tiếng bố mẹ, sau đó nhìn sang bên cạnh: “Mẹ nhỏ, Tử Hàn.”
“Hàn Lâm ông đừng nổi nóng với con trai nữa, A Húc về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Mẹ nhỏ Văn Phượng nhiệt tình chào hỏi Lý Húc.
Lý Húc chỉ xa cách gật đầu, cuối cùng ánh mắt lướt đến Phó Thanh Thanh, không ngờ mẹ thật sự đã đưa người về nhà.
Chân mày hơi nhíu lại, anh ta trực tiếp ngồi xuống.
Bộp!
“Ai cho phép mày ngồi?” Lý Hàn Lâm nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của con trai, giận không có chỗ phát tiết, bộp một tiếng đập đôi đũa xuống bàn, gầm nhẹ.
“Bố, bố dạy học sinh ở trường đã thành thói quen, ở nhà cũng nhất thiết phải như vậy sao?” Sắc mặt Lý Húc trở nên u ám hỏi.
“Húc Tử, đừng cãi bố con nữa!” Châu Ngọc Mai kéo con trai, chỉ sợ Lý Húc lại cãi nhau với chồng.
“Dạ.” Lý Húc nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, gật đầu ngồi xuống.
Văn Phượng ở bên cạnh quở trách nhìn Lý Hàn Lâm: “Con vừa về, ông đừng có trách mắng nó nữa, nói thế nào thì bây giờ A Húc cũng là nhân vật lớn rồi.”
“Nhân vật lớn? Một trợ lý quèn cũng được coi là nhân vật lớn? Vậy thì Trung Quốc này khắp nơi toàn là nhân vật lớn rồi.” Lý Hàn Lâm nhìn Lý Húc, thật sự không chút khách khí châm chọc.
Lý Húc không nói thêm gì, ánh mắt quét đến mẹ nhỏ, sắc mặt u ám.
“Đúng rồi, một trợ lý quèn tất nhiên không thể so được với phó giáo sư trẻ tuổi nhất Bắc Kinh rồi.” Châu Ngọc Mai bất mãn với chồng, lại càng không hài lòng với Văn Phượng ở bên cạnh.
Lý Tử Hàn yên lặng ngồi bên cạnh không hiểu sao tự dựng bị lôi ra, có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Húc.
“Mẹ, ăn cơm đi, trong nhà còn có khách.” Lý Húc mở miệng ngăn cuộc đấu khẩu tiếp tục.
Gương mặt Văn Phượng đầy ấm ức, liếc nhìn Lý Hàn Lâm, yên lặng cúi đầu ăn.
Lý Hàn Lâm thấy vợ bất mãn như vậy, không nói gì nữa, mà nhìn về phía Phó Thanh Thanh: “Thanh Thanh, khiến cháu chê cười rồi, tính khí A Húc không tốt, sau này cháu phải chịu đựng nhiều rồi.”
Châu Ngọc Mai hiếm khi đồng tình với chồng: “Chú cháu nói đúng đấy, Thanh Thanh à, Húc Tử nhà chúng ta mặc dù tính khí không tốt, nhưng chỉ cần hai cháu ở bên nhau, nó chắc chắn sẽ rất quan tâm cháu, Húc Tử, con nói xem có đúng không?”
Lý Húc không nói gì, Châu Ngọc Mai hung hăng liếc nhìn anh ta, nắm lấy tay Phó Thanh Thanh.
Phó Thanh Thanh cười với Lý Húc: “Cháu tin tưởng Húc Tử ạ.”
“Ai, vẫn là Thanh Thanh tốt, không như thằng nhóc kia, sắp 30 tuổi rồi vẫn còn giống thằng nhóc lỗ mãng đang tuổi dậy thì vậy.” Châu Ngọc Mai ngoài miệng thì oán trách, nhưng đáy mắt lại ngập tràn ý cười.
Dù nói thế nào đi chăng nữa thằng nhóc này hôm nay về, chứng tỏ trong lòng vẫn có người mẹ này.
Văn Phượng cười theo: “Chị à nếu chị không nói, em cũng không nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, A Húc và Tử Hàn đều sắp 30 rồi, Tử Hàn không lâu nữa cũng kết hôn rồi, A Húc và Thanh Thanh cũng phải cố gắng thôi.”
“Kết hôn cũng nhanh thôi, chỉ cần Thanh Thanh quyết định xong, liền chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn lễ cũng đơn giản, nếu như không ổn thì tổ chức cho cả hai đôi, bớt lo cũng bớt việc.” Châu Ngọc Mai cười nói với Văn Phượng.
Thần sắc Lý Húc ngày càng khó chịu, anh nào có đồng ý với mẹ chuyện kết hôn với Phó Thanh Thanh.
Còn Châu Ngọc Mai nói xong, vẻ mặt mẹ nhỏ Văn Phượng càng khó coi, lườm con trai, lại thương xót nhìn về phía Lý Húc: “Nói thì như vậy, nhưng chuyện kết hôn này còn phải xem ý kiến của A Húc, bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy đã là tư tưởng cũ rồi, em lại nghe nói ngay cả Đài Loan cũng đã thông qua luật kết hôn đồng giới, đại lục chúng ta cũng phải theo kịp bước tiến chứ.”
Một câu nói khiến vẻ mặt của Châu Ngọc Mai và Lý Hàn Lâm đều trở nên vô cùng khó coi, trong nhà này xu hướng giới tính của Lý Húc là điều kiêng kỵ, có ai không biết con trai nhà họ Lý tuổi trẻ tài cao, đáng tiếc là từ trước tới nay chưa từng thấy có bạn gái, trước lúc Diêm Quân Lệnh chưa kết hôn, đã có lời đồn hai người là một đôi, cũng được truyền đi rất ư là hợp lý.
Nay Diêm Quân Lệnh kết hôn sinh con, mọi người bên cạnh ngoài việc chúc phúc, cũng có không ít ánh mắt đồng tình kín đáo dành cho Lý Húc.
Cũng trở thành điều kiêng kỵ của hai ông bà nhà họ Lý, lúc này Văn Phượng lại ở trước mặt Phó Thanh Thanh nói ra điều này, rõ ràng là để chọc giận Châu Ngọc Mai, đồng thời khiến Phó Thanh Thanh nảy sinh xa cách với Lý Húc.
Làm vợ của người đồng tính không phải là dễ.
“Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy, xu hướng giới tính của A Húc hoàn toàn bình thường, lần trước con còn thấy anh ấy nắm tay bạn gái kìa.” Tử Hàn trách cứ câu nói của mẹ, đồng thời để chứng minh sự thật, còn không quên lấy ví dụ.
Lý Húc trong lòng cười nhạt, đúng là mẹ con tốt. Anh ta không muốn về nhà, chính vì không muốn mỗi ngày đều phải xem đấu kịch trong nhà.
“Con mới nói bậy đấy, Húc Tử làm sao có thể nắm tay người phụ nữ khác được, nhiều nhất cũng là Thanh Thanh.”
“Đủ rồi! Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh...” Lý Hàn Lâm thất vọng lắc đầu, ông vậy mà nghe nói thằng con mình vạn năm không động tình đã có người yêu, đáng tiếc lại là một tên gay.
Lại còn làm phẫu thuật chuyển giới, đây có khác gì thích đàn ông? Thậm chí còn mất thể diện hơn việc thích đàn ông.
Vẻ mặt Phó Thanh Thanh có chút khó xử, cô ta thật không ngờ nhìn bề ngoài đây đáng ra là một gia đình ấm áp hoà thuận, vậy mà so với gia đình cô ta chỉ hơn chứ không kém.
Cái gì mà giáo sư, rốt cuộc chỉ là nguỵ quân tử.
Lại nhìn Lý Húc, Phó Thanh Thanh lại cảm thấy anh ta càng đáng yêu hơn.
Lý Húc mặt không cảm xúc, nghe xong câu nói của bố, đột nhiên đứng dậy: “Con no rồi, đưa Thanh Thanh về.”
“Vậy chú, cô, lần sau cháu lại tới thăm hai người.” Phó Thanh Thanh phối hợp đứng dậy.
Lý Hàn Lâm gật đâu, đồng thời nói: “Mẹ con nói đúng, lần này Tử Hàn kết hôn, bố sẽ sắp xếp thông báo tin tức đính hôn của hai đứa, chỉ cần Thanh Thanh đồng ý, bên phía nhà họ Phó bố sẽ đến bàn bạc.”
“Bố...”
“Im miệng.”
Lý Húc nóng nảy, Châu Ngọc Mai lại khẽ quát một tiếng, ngăn con trai nói thêm.
Phó Thanh Thanh cúi người về phía Lý Hàn Lâm: “Vậy làm phiền bác trai rồi.”
Lý Húc bất giác nhìn về phía người phụ nữ vừa cúi người, sắc mặt âm trầm.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...