Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chu Vũ Vi luôn miệng nhắc tới, sắc mặt Lâm Phúc Sinh càng ngày càng nhợt nhạt, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra trên trán.

“Phúc Sinh, ông không sao chứ?” Phát hiện ra Lâm Phúc Sinh không bình thường, Chu Vũ Vi có chút lo lắng hỏi.

Lâm Phúc Sinh lắc đầu: “Tôi không sao, phải nghĩ cách cứu Tiểu Sư Tử.”

“Mấy người đã hẹn ở nơi nào rồi?” Chu Vũ Vi sốt ruột hỏi, cũng không đợi Lâm Phúc Sinh trả lời, lại nhanh chóng hỏi tiếp: “Hay chúng ta gọi điện cho Tiểu Lam đi?”

“Không được, người phụ nữ kia nói, nếu như tìm được con trai, sẽ trao đổi với chúng ta, còn nếu chúng ta nói cho Lâm Lam và Quân Lệnh, họ sẽ giết chết Tiểu Sư Tử, tôi không thể lấy tính mạng cháu ngoại ra đặt cược được!” Lâm Phúc Sinh vừa nói vừa lắc đầu, Tiểu Sư Tử là sinh mạng của Lâm Lam, nếu có chuyện gì xảy ra, ông không biết giải thích cho con bé như thế nào.

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng mà gì hết.” Lâm Phúc Sinh ngắt lời Chu Vũ Vi, loạng choạng bước xuống xe, trước mắt tối sầm thiếu chút là té xỉu, cố hết sức chống đỡ để bản thân không ngã xuống.

Mạng già của ông vốn dĩ là nhặt lại được, nếu có thể cứu một mạng của cháu trai, ông thấy vậy cũng đáng.

Theo lời Trần Nguyệt nói, Lâm Phúc Sinh và Chu Vũ Vi tìm phòng bệnh của đứa trẻ ở bệnh viện, cuối cùng dừng lại ở một phòng có người trông chừng.

“Không sai, đúng là phòng này rồi, người kia đã nói rõ rồi, chỉ cần tôi cứu con trai cô ta từ tay của Hoắc Quốc Bang, cô ta đảm bảo sự an toàn của Tiểu Sư Tử.” Nhìn cửa phòng bệnh kia, Lâm Phúc Sinh như thấy được hy vọng.

“Phúc Sinh ông điên rồi sao? Hai tên vệ sĩ kia đâu phải là người mà ông có thể đánh lại được...” Chu Vũ Vi vừa nhìn thấy hai tên vệ sĩ mặc đồ đen kia đã cảm thấy sợ hãi, đừng nói là đi vào, ngay cả bước đến một bước cũng cảm thấy phát run.


“Tại sao tôi phải đánh?” Lâm Phúc Sinh nhìn Chu Vũ Vi bằng ánh mắt như nhìn kẻ đần.

Chu Vũ Vi nhíu mày: “Vậy ông đi vào như thế nào?”

Lâm Phúc Sinh nghĩ ngợi, có lẽ ông có thể tìm viện trưởng Tiêu hỗ trợ.

Đang suy nghĩ, hai vệ sĩ từ hành lang đi tới, nhìn thấy hai người lớn tuổi lén lén lút lút, trực tiếp quát lớn: “Không có việc gì thì đừng đứng ở đây.”

“Tôi... chúng tôi...”

“Không chúng tôi gì cả, mấy người muốn ăn vạ chứ gì?” Nói xong một người đi đến đạp Lâm Phúc Sinh một cái.

Lâm Phúc Sinh sức khỏe vốn yếu, nhận cú đạp này, liền ngất ngay tại chỗ.

“Phúc Sinh... Phúc Sinh...” Chu Vũ Vi hoảng loạn, ôm Lâm Phúc Sinh căng thẳng gọi, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tên vệ sĩ: “Cậu giết người, cậu trả Phúc Sinh lại cho tôi...”

“Chậc, đúng thật là đến ăn vạ mà!” Tên vệ sĩ kia bị dọa dẫm, gọi mấy người vệ sĩ khác đến, lập tức đưa người vào phòng cấp cứu.

Nhưng mà Chu Vũ Vi không chịu, vừa gào khóc vừa kêu cứu.

Không lâu sau cả tầng lầu đã tụ tập đầy người.


“Cậu trả ông ấy lại cho tôi...” Nước mắt Chu Vũ Vi tuôn như mưa, biểu diễn vô cùng nhập tâm.

“Khốn khiếp! Thật xui xẻo” Tên vệ sĩ kia thấp giọng rủa thầm một câu.

“Rốt cuộc là ai xui xẻo? Người trẻ bây giờ sao lại thiếu đạo đức như vậy, đá ngất người già mà còn muốn trốn tránh, mọi người mau đến xem đi...”

Trần Nguyệt luôn đi theo hai người, nhìn thấy tình huống này, cũng không đợi Lâm Phúc Sinh ôm con trai ra, lợi dụng lúc hỗn loạn tự mình vào phòng bệnh.

Đáng tiếc...

“Cô Nguyệt, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ.” Hoắc Quốc Bang nhìn Trần Nguyệt mặc đồ y tá tiến vào, lười biếng ngồi cạnh giường bệnh của đứa trẻ, lên tiếng chào hỏi người vừa bước vào.

“Ông... ông vào đây từ khi nào?” Cô ta hoảng sợ hỏi.

Cô ta luôn cho người theo dõi xung quanh, cũng không nhận được tin Hoắc Quốc Bang tự mình đến bệnh viện.

“Điều này cô không cần biết, cô chỉ cần nói cho tôi biết, Diêm Trí Viễn ở đâu, như vậy con của cô còn một tia hy vọng, nếu như cô không muốn nói, thế nào tôi cũng cho người tìm được Diêm Trí Viễn, nhưng con của cô sợ là không có hy vọng rồi.” Hoắc Quốc Bang nói xong liền nhìn đứa nhóc ba tuổi gầy yếu trên giường bệnh.

“Không... đừng đụng đến con tôi!” Nguyệt sợ hãi kêu một tiếng, xông vào Hoắc Quốc Bang, lại bị hai người đàn ông cao lớn sau lưng kéo lại: “Các người thả tôi ra, không được đụng đến con tôi...”

“Diêm Trí Viễn ở đâu? Tôi hỏi ba lần, nếu như cô không nói, tôi thật sự không thể đảm bảo.” Hoắc Quốc Bang cười lạnh một tiếng, khuôn mặt trải qua năm tháng kia, mang theo vẻ tối tăm và khắc nghiệt, làm cho cô ta không dám nghi ngờ ông ta sẽ tự mình động thủ.


“Đừng... Hoắc Quốc Bang ông thực sự không sợ báo ứng sao?” Trần Nguyệt thấp giọng thét lên.

“Báo ứng? Cô cảm thấy tôi còn cần báo ứng sao?” Người phụ nữ ông yêu nhất đã chết từ hai mươi lăm năm trước, cả đời chưa lập gia đình, nhưng lại có một đứa con gái duy nhất với tiện nhân đã hại chết Tố Tố, điều này còn chưa tính là báo ứng lớn nhất sao?

“Tôi nói... tôi nói...” Nghe đến đây, Trần Nguyệt biết mình có làm gì cũng phí công, người này căn bản sẽ không bỏ qua cho cô ta.

“Tôi cho cô một phút, cô biết rõ tôi là người không có đủ kiên nhẫn.” Hoắc Quốc Bang mặt không biểu cảm nói.

Trần Nguyệt “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Chủ tịch Hoắc, cầu xin ông, bất luận tôi làm điều gì sai, cũng đều không liên quan đến con của tôi được không?”

“Vậy trước tiên tôi phải nhìn thấy Diêm Trí Viễn thì mới có thể quyết định.” Hoắc Quốc Bang cũng không phải dễ dàng mềm lòng với người khác.

Quyết định sai lầm lần này thiếu chút nữa làm ông mất đi cháu ngoại, sao có thể dễ dàng tha thứ cho mẹ con Trần Nguyệt được.

“Tôi nói... tôi nói, chủ tịch Hoắc cầu xin ông đừng làm hại con tôi...” Trần Nguyệt khóc nức nở, khó khăn lắm cô ta mới có được sự đồng ý phẫu thuật cho con trai mình từ bác sĩ thiên tài mà Đồng Thiên Hoa để lại, đáng tiếc mọi thứ đã xong rồi.

Hoắc Quốc Bang không nói tiếng nào, đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng vào Trần Nguyệt.

Trần Nguyệt bị nhìn chằm chằm, cả người run rẩy, lắp bắp nói: “Tiểu Sư Tử bị tôi đưa cho Thánh Thủ chợ đen, tủy của nó phù hợp để cấy ghép cho con tôi...”

Cuối cùng Trần Nguyệt cũng nói ra sự thật.

“Thánh Thủ chợ đen?” Rốt cuộc giọng của Hoắc Quốc Bang cũng có chút phập phồng.


“Đúng vậy.” Trần Nguyệt khó nhọc trả lời.

Hoắc Quốc Bang bước lên đá một cái vào người Trần Nguyệt: “Nếu như cháu ngoại tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho mẹ con các người chôn cùng!”

Nói xong câu này, Hoắc Quốc Bang bước ra khỏi phòng bệnh, Trần Nguyệt bị vệ sĩ lặng lẽ mang ra.

Bên ngoài, Chu Vũ Vi vẫn còn ầm ĩ, Hoắc Quốc Bang lạnh lùng nhìn đối phương: “Ngu xuẩn, bà xem cho kĩ là ông ta ngất thật hay giả!”

“Ch... chủ tịch Hoắc...” Chu Vũ Vi run rẩy la lên, Hoắc Quốc Bang đã biến mất ở thang máy. Lúc này Chu Vũ Vi mới bừng tỉnh, ngay lập tức gọi Lâm Phúc Sinh mới hoảng sợ phát hiện ông ấy thật sự hôn mê: “Phúc Sinh... Phúc Sinh... Bác sĩ nhanh tới đây...”

Lâm Phúc Sinh rất nhanh đã được đưa vào phòng cấp cứu, Chu Vũ Vi hoảng hốt đi qua đi lại ở một bên, vừa rồi bà còn cho rằng Lâm Phúc Sinh giả vờ ngất xỉu để tìm cơ hội đi vào phòng bệnh, nhưng lại không phát hiện ông ấy bất tỉnh thực sự.

“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?” Chu Vũ Vi cũng không ngờ còn chưa cứu được Tiểu Sư Tử, Lâm Phúc Sinh đã nằm bên trong, thế này là thế nào?

“Sao bà lại ở chỗ này? Bố tôi đâu?” Lâm Lam và nhóm Vương Đại dựa vào định vị để tìm Lâm Phúc Sinh, liền phát hiện Chu Vũ Vi ở một bên đi đi lại lại, cô sốt ruột bước đến hỏi.

Chu Vũ Vi vừa thấy Lâm Lam, đầu tiên là sững sờ, sau đó nắm lấy tay Lâm Lam: “Tiểu Lam, con nghe mẹ nói, là Hoắc Quốc Bang cho người bắt cóc Tiểu Sư Tử... là ông ta làm...”

“Bà nói gì?” Lâm Lam kinh ngạc, sao Hoắc Quốc Bang phải bắt cóc con mình?

“Điều này... Điều này nói ra rất dài dòng!”

“Vậy thì nói đơn giản!”

“Mẹ...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui