Hoắc Quốc Bang cau mày, khuôn mặt u ám.
Thư ký có chút bất an, “Hay là chúng ta đi tìm xem.”
“Không cần đâu.” Hoắc Quốc Bang nắm chặt nắm đấm, muốn gật đầu nhưng lại cố lạnh lùng nói.
“Nhưng mà, cô chủ...”
“Con bé nếu như tránh không được thì coi như chưa có duyên làm con gái của Hoắc Quốc Bang tôi.” Dứt lời Hoắc Quốc Bang lên xe.
Thư ký Hoàng hiểu rõ ông chủ nói như vậy, nhưng chắc chắn đang rất đau lòng, dù gì bao nhiêu năm như vậy, ông ấy lần đầu tiên đối xử chân thành với một cô gái như vậy.
Tuy cách làm không đúng, nhưng cũng không có nghĩa là không hết lòng.
...
Đường Trường An.
Cảnh sát sớm đã kịp tới hiện trường vụ tai nạn, tiếc là 4 chiếc xe chỉ có một chiếc xe đằng sau có tài xế mặt đầy máu đã chết trên xe, 3 chiếc còn lại không thấy người đâu, từ tình trạng xe bị đâm cho thấy xác suất còn sống của người trên xe là rất thấp.
Nhưng vấn đề là người ở đâu hết rồi?
Trong lúc phía cảnh sát đang không hiểu chuyện gì, thì bộ đội đặc chủng xuất hiện tại hiện trường, thân phận người chết rất nhanh được xác minh, là Hắc Báo đứng thứ 3 trên bảng sát thủ châu Á, tính chất hồ sơ vụ án phút chốc thay đổi, được chuyển qua cho bên quân đội.
5 phút sau phát lệnh truy nã toàn thành phố đối với Rio, còn có hai sát thủ cấp cao cùng nhập cảnh trái phép khác cũng trong phạm vi bị truy nã.
Nhưng vẫn chưa có tin tức của vợ chồng Diêm Quân Lệnh, cùng với Lộc Tam và Vương Đại.
Tô Mộ Bạch vừa kịp tới hiện trường, nhìn thấy chiếc Maybach của Diêm Quân Lệnh bị vỡ nát, suýt nữa thì lao lên.
“Không thể nào? Bọn họ vừa còn rất tốt mà!” Tô Mộ Bạch không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, nếu như anh biết sự thật như vậy thì có chết cũng không để Diêm Quân Lệnh đưa Lâm Lam đi.
“Cậu Tô, cậu bình tĩnh, bây giờ chỉ là không tìm thấy người, không thể nói người nhất định có chuyện.” Khương Lôi không biết Tô Mộ bạch xuất hiện ở đây từ khi nào, liền khuyên giải vô vùng chuyên nghiệp.
“Diêm Quân Lệnh không phải là anh em với cậu sao? Anh ta mất tích rồi cậu không thấy lo lắng sao?” Tô Mộ Bạch rất ít khi gấy khó dễ cho người khác như vậy.
“Anh em của tôi, tôi đương nhiên sẽ đi tìm.” Khương Lôi ngoài mặt không có cảm xúc gì, đó là tính cách của một người lính, khiến toàn thân anh toát ra vẻ lạnh lùng như thời tiết cuối tháng 3.
Tô Mộ Bạch vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại hiểu rõ lúc này mình nói gì cũng vô dụng.
Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam và những người khác.
Cả đêm không có kết quả.
Ở một khách sạn nào đó.
Helen đang ăn sáng, thì nghe tin tức thời sự trên tivi, chiếc ly cầm trong tay phút chốc rơi xuống đất, rượu bắn đầy người không biết gì, “Làm sao có thể? ở Srilanka anh ấy không chết, sao lại chết dưới tay mấy tên sát thủ chứ, không thể nào!”
“Người đừng lo lắng, chỉ là nói mất tích, vốn không nói là thương vong. Hơn nữa trong tin tức nói là một nữ người mẫu nào đó, vốn không chắc chắn là anh Diêm.” Cận vệ khuyên giải Helen.
Nếu như không phải lúc đầu cô lấy việc cứu anh ra để ép buộc, khiến anh phải giúp bản thân đối phó với Rio thì anh cũng sẽ không đắc tội Rio, sẽ không bị Rio dùng để trút hận.
Truy sát lần này rõ ràng là Rio mất đi lý trí mới làm chuyện này, nếu không ông ta sẽ không để yên cho mình ở trong khách sạn, mà là đi tìm Diêm Quân Lệnh để ra tay.
“Nếu như là tình hình này, thưa nữ hoàng điện hạ, người nên lập tức về nước ạ.” Cận vệ Albert khuyên Helen.
Dựa theo hiện trường mà nói, Rio đã rơi vào trạng thái gần như cuồng điên, ông ta có thể không tiếc chi khoản tiền lớn để giết Diêm Quân Lệnh, thì rất có khả nắng sẽ ra tay với nữ hoàng.
“Tôi phải chờ Diêm.” Helen trả lời có chút cảm tính.
“Đây không phải là lúc người dùng cảm tính để xử lý chuyện, Saya cần người.” Là cận vệ thân cận mà cha Helen để lại, Albert thấy mình có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho Helen.
“Tôi biết... nhưng mà...”
Ding dong! Ding dong!
Trong khi Helen đang do dự, bên ngoài đột nhien vang lên tiếng chuông cửa.
Hai người trong phòng đều căng thẳng, Albert đứng trước mặt Helen, “Ai đấy?”
“Thưa nữ hoàng Helen, tôi là Khương Lôi đội trưởng đặc chủng Trung Hoa, có việc muốn cùng người thương lượng.” Khương Lôi trả lời rất khách sáo.
Helen chau mày nhìn màn hình camera giám sát trong phòng, chính xác là Khương Lôi, người trước đây từng đưa đón cô.
“Mời vào.” Helen suy nghĩ một lát rồi thận trọng nói.
Albert lúc này mới mở cửa, khách khí chào hỏi Khương Lôi.
“Có chuyện gì?” Helen cũng không muốn phí lời, cửa vừa mở đã hỏi ngay.
“Là thế này, tránh sự cố như tối nay, từ hôm nay trở đi do tôi toàn quyền phụ trách sự an toàn của người, cho tới khi người về nước.” Khương Lôi trả lời ngắn gọn.
Helen càng chau mày hơn, “Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Cái này người không cần biết, người chỉ cần hiểu chúng tôi quan tâm tới sự an toàn của người.” Khuong Lôi trả lời chuyên nghiệp.
Lúc này sắc mặt Helen càng tệ, “Tôi là bạn của Diêm, tôi có quyền biết anh ấy bây giờ thế nào!”
“Không phải tôi không muốn nói cho người biết, thực sự tôi cũng không rõ anh ấy đang ở đâu.” Khương Lôi với ánh mắt thành khẩn không giống như đang nói dối.
“Không rõ sao?” Helen từng điều tra Diêm Quân Lệnh, rất rõ quan hệ giữa anh và Khương Lôi rất mật thiết
“Không rõ.” Khương Lôi vẫn trả lời như vừa nãy.
Helen nhìn Khương Lôi một hồi, mới ừm một tiếng.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ theo sát bảo vệ an toàn cho người, cho tới khi người về nước.” Khương Lôi lần nữa nói chuyện mang tính rất chuyên nghiệp.
“Anh mong tôi sớm trở về Saya sao?” nghe câu cuối cùng, Helen bỗng lạnh lùng nhìn Khương Lôi mà hỏi.
Khương Lôi gật đầu.” Vâng.”
Nếu như tôi nhất quyết không về thì sao?” Helen có chút cô chấp.
“Nữ hoàng đừng đùa vậy chứ.” Không bao giờ về nước, vậy Saya phải làm thế nào? Khương Lôi phát hiện cô gái này tuy đã là nữ hoàng rồi, cũng có lúc bị tình cảm chi phối.
Đồng thời thầm trách một người thật có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt.
Helen hừm một tiếng, trong lòng khó chịu, có phải là người có quan hệ với Diêm Quân Lệnh đêug đáng ghét vậy không?
Nhưng mà Khương Lôi sắp xếp ổn thỏa cho Helen, phía nhà bên kia lại không dễ nói chuyện. Đặc biệt là cha Lâm Lam, tuy không có xem tin tức xã hội, không biết xe của Diêm Quân Lệnh gặp chuyện, nhưng lại nhận được thông bào từ tin giải trí, biết Lâm Lam và tô ảnh đế xáy ra scandal.
Chuyện này khiến cha già cuống lên, gọi điện cho Lâm Lam không được, sau đó gọi cho Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết thấy tin tức mới khóc xong, nhưng không dám nói thất với người lớn, nói cha Lâm Lam đừng lo lắng, nói Diêm Quân Lệnh đã đưa tiểu Lam đi rồi, chỉ là tin tức ồn ào hơi quá, cho nên ra nước ngoài tránh thị phi trước, đợi tới nơi rồi gọi điện thông báo sau.
Lâm Phúc Sinh có chút nghi hoặc, tránh thị phi sao phải đi gấp vậy, cũng không thèm về nhà một chuyến?
Nhưng lại nghĩ tới đám phóng viên ép người quá đáng, liền yên tâm hơn. Lúc này người bên nhà họ Diêm tới đón Tiểu Sư Tử, là Diêm Như Tuyết đích thân tới, nói với Tăng Tuyết vài câu ông Lâm mới không lo lắng, sau đó đưa Tiểu Sư Tử cho Diêm Như Tuyết đón về nhà họ Diêm.
Ông già rồi, cho dù có vú em cũng sợ chăm sóc cháu ngoại không tốt.
Diêm Như Tuyết bế Tiểu Sư Tử, thoáng chốc mắt đỏ hoe, may kịp thời lên xe không để ông Lâm nhìn thấy.
Nhưng anh trai và chị dâu rốt cuộc đang ở đâu, Diêm Như Tuyết cũng không rõ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...