Ánh mắt Lâm Lam rơi trên người Hoắc Quốc Bang, thần sắc lạnh lẽo.
Hoắc Quốc Bang biết chuyện ly hôn của cô và Diêm Quân Lệnh, chắc hẳn cũng đã biết những chuyện ở Saya, nhưng ông ta làm vậy để làm gì? Lẽ nào ông ta nhìn trúng cô, muốn chiếm hữu cô?
Nghĩ tới khả năng này Lâm Lam nhịn không được rùng mình, có một loại cảm giác buồn nôn. Đặc biệt nghĩ tới tiếng cha nuôi của Đỗ Tịch, làm cả người cô đều nổi gai ốc.
Trong vòng người mẫu, Lâm Lam hiểu rất rõ quy tắc trò chơi, không ít nhiều muốn nổi tiếng nhanh vậy cách tốt nhất là tìm kim chủ, một bước lên trời.
Hiểu rõ nhưng không đồng nghĩa với việc tiếp nhận.
Đặc biệt là loại người như Hoắc Quốc Bang, mặc dù bên người đã có mỹ nhân rồi, nhưng vẫn tham lam chưa thỏa mãn.
Không vừa lòng nhìn Hoắc Quốc Bang, Lâm Lam ăn miếng anh đào cuối cùng trên đĩa trái cây, sải bước cao gót đi đến trước mặt Diêm Quân Lệnh và Helen, rất hào phóng duỗi tay “Nữ hoàng điện hạ, rất hân hạnh được gặp người.”
“Bạn thân, không cần phải khách sáo như vậy.” Ánh mắt ôn nhu của Helen nhìn Lâm Lam, nhìn không ra được cảm xúc nào của cô.
Lâm Lam cười dịu dàng “Vẫn nên giữ phép tắc.”
“A, bạn thân là ghen sao?” Helen mỉm cười.
Diêm Quân Lệnh vươn tay nắm tay Lâm Lam “Phu nhân của tôi là một hũ dấm chua, nữ hoàng đừng để ý quá.”
“Làm sao có thể? Con gái ghen mới đáng yêu.” Helen một mặt vô cùng thấu tình đạt lý.
“Cảm ơn nữ hoàng.” Lâm Lam xin lỗi.
Helen cười nhưng trong nụ cười mang ý rất sâu “Không cần, ngược lại tôi nên cảm ơn mới đúng.”
Lâm Lam thắc mắc, Helen này đây là ý gì?
“Tôi mượn Diêm Quân Lệnh của cô bảy tháng, tôi phải cảm ơn bạn mới đúng.” Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Lâm Lam, Helen rất chân thành giải thích.
Nhưng Lâm Lam không hề thích câu giải thích này.
Cái gì gọi là mượn chồng cô bảy tháng? Rõ ràng là trộm...
“Không sao, tôi hiểu rõ trong lòng anh ấy có tôi, và chỉ có tôi là được rồi.” Lời nói của Lâm Lam đã mang theo mùi thuốc súng trong đó, mặc dù trên miệng nói không để ý, nhưng trong lòng ít ít nhiều nhiều cũng cảm thấy không thoải mái.
Cho dù là ai, chồng mình và người phụ nữ khác làm giả vợ chồng sắp kết hôn, còn thường xuyên ở chung một phòng, ai cũng có thái độ như cô.
“Vậy thì tốt.” Helen cũng không muốn tranh luận gì với Lâm Lam, ngược lại ánh mắt thâm ý nhìn Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh nắm chặt tay Lâm Lam “Nếu nữ hoàng không có việc gì, vợ chồng chúng tôi đi trước, trong nhà có trẻ em, không yên tâm.”
“Không ngờ tới một ngày Diêm cũng biến thành bố bỉm sữa nha.” Helen dường như vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
“Đều là người bình thường mà.” So với ngạc nhiên của Helen, câu trả lời của Diêm Quân Lệnh lại rất thản nhiên.
Thật ra anh cảm thấy mình cũng chỉ là người bình thường, không hề thông minh hay đặc biệt hơn gì những người bên cạnh, điều cuối cùng anh mong muốn vẫn chỉ là một cuộc sống bình thàm.
Có ba mẹ, có vợ, có con.
Chỉ cần như vậy.
“Nhưng tôi trước giờ vẫn không dám nhìn Diêm là người bình thường.”Ánh nhìn thâm tình của Helen dành cho Diêm Quân Lệnh, làm Lâm Lam một trận lo lắng, hai người này đã xong chưa? Cho dù là người bình thường hay không phải người bình thường cũng không phải vấn đề của cô.
“Nữ hoàng quá lời rồi.” Diêm Quân Lệnh kiên nhẫn nói câu cuối cùng, nắm tya Lâm Lam chuẩn bị rời đi.
Helen chỉ mỉm cười không nói gì, lần này Hoắc Quốc Bang ngàn dặn xa xôi mời cô đế, hứa sẽ đầu tư xí nghiệp ở Saya, mà Saya bây giờ cần rất nhiều vốn đấu tư từ nước ngoài.
Mà doanh nghiệp hùng mạnh như vậy có thể đầu tư vào Saya, đó chính là điều may mắn cho Saya.
Tất nhiên còn có một lý do khác, Helen nghe nói Leo đang trốn ở Bắc Kinh, người chú này của cô vừa giáo hoạt vừa gian xảo, nhưng không dám đảm bảo có thể có thể tập hợp lực lượng vũ trang lại được, Helen không hy vọng ông ta có thể an toàn trở Saya.
Cô là con mồi tốt nhất, mặc dù nguy hiểm, nhưng Helen đành phải đặt cược.
Nhìn thân ảnh của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, Helen vẫn nghĩ lần này tới Bắc Kinh không chắc sẽ gặp lại Diêm Quân Lệnh, không ngờ tới đêm đầu tiên liền chạm mặt anh.
Nghĩ tới người đàn ông này suýt nữa trở thành chồng mình, Helen vừa mâu thuẫn vừa thất bại.
Bị con ranh cướp đi, cô thực lòng cũng không dễ chịu gì.
“Nghe nói nữ hoàng và Diêm tổng từng có một đoạn tình?” Lúc Helen đang nhìn theo thân ảnh của Diêm Quân Lệnh, giọng nói của Hoắc Quốc Bang đột nhiên vang lên.
Helen xinh đẹp mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. “Tôi thật sự rất đề cao Diêm.”
“Tôi cho rằng từ bỏ không phải phong cách của nữ hoàng Saya.” Hoắc Quốc Bang ngược lại đang khiêu khích cô.
“Nghe nói Hoắc tổng cũng rất thích Diêm phu nhân.” Helen nhận lời mời của Hoắc Quốc Bang, tự nhiên cũng đã ít nhiều điều tra đối phương.
“Trẻ tuổi xinh đẹp, tràn đầy năng lượng, ai không thích?” Ngữ khí của Hoắc Quốc Bang rất thản nhiên, có đứa con gái như vậy, ông rất tự hào.
“Con mắt nhìn người của Hoắc tổng rất tốt.” Helen không muốn vạch trần, ám muội trả lời một câu, rồi quay lại sân khấu chúc mừng chương trình. Cũng nói rõ chuyến đi lần này là cá nhân, không liên quan gì đến chính trị hai nước.
Từ tận đáy lòng mọi người đều bị khí chất của nữ hoàng cảm hóa, đặc biệt là các khách quý không ngớt lời khen ngợi.
Mà Lâm Lam kéo Diêm Quân Lệnh vào một góc “Anh với cái người tình nhân cũ này dường như vẫn lưu luyến không quên.”
“Lại ghen rồi?” Diêm Quốc Lệnh cười.
Lâm Lam nghĩ tới bức ảnh trong điện thoại, cực kỳ nghiêm túc gật đầu “Đúng vậy.”
“Đồ ngốc.” Diêm Quân Lệnh bị hành động thành thực của bánh bao nhỏ làm cảm động, vươn tay vuốt vuốt đầu đang xù lông, nhẹ nhàng cưng chiều nói một câu.
“Hừm.” Lâm Lam ghét bỏ trốn tránh, đem điện thoại cho người đàn ông.
Diêm Quân Lệnh tò mò mở ra, lại nhìn thấy số điện thoại kỳ lạ kia gửi tin nhắn, còn kèm theo ảnh.
Lông màu cau chặt lại, đang muốn gọi điện cho Hàn Thiên Thành, bên kia đã gọi trước cho anh “Tìm được rồi.”
“Ở đâu.” Diêm Quân Lệnh hỏi.
“Gần Phong Vân quốc tế.” Hàn Thiên Thành lập tức trả lời.
Diêm Quân Lệnh sững người, bọn họ đang ở khách sạn đế vương ở Phong Vân quốc tế.
“Bọn tôi đang ở bên cạnh, tôi lập tức cử người qua.” Diêm Quân Lệnh nhanh chóng phân phó.
“Đã cử người qua đó rồi.” Nói xong Hàn Thiên Thành cúp máy.
Diêm Quân Lệnh chuẩn bị cất điện thoại, Khương Lôi lại gọi tới, hai con ngươi đen lạnh lẽo như hồ nước sâu “Chuyện gì?”
“Người của tôi báo cáo Rio có khả năng ở trong sòng bạc ngầm của Phong Vân quốc tế. Nếu anh có thời gian thì tới đó một chuyến, tôi sợ anh ta lại chạy.” Khương Lôi lập tức nói.
“Không cần, tôi đang ở đối diện khách sạn Đế Vượng ở Phong Vân quốc tế.” Diêm Quân Lệnh đồng thời trả lời Khương Lôi, trong lòng bỗng dưng có cảm giác kỳ lạ, làm sao trùng hợp như vậy?
Thành Thiên bên kia điều tra được người gửi tin nhắn cho Lâm Lam ở bên cạnh Phong Vân quốc tế, mà Khương Lôi phát hiện Rio cũng đang ở gần đó, có phải ngẫu nhiên hay vốn dĩ là một người?
Diêm Quân Lệnh lắc lắc đầu, chắc không phải là một người, nhưng rất có khả năng người gửi tin nhắn và Rio có mối quan hệ nào đó.
“A... cháy rồi!” Lúc Diêm Quân Lệnh đang phân tích lời nói của Khương Lôi, phía đông nam bữa tiệc bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, tiếp theo có người hét lên cháy rồi.
Diêm Quân Lệnh vội vàng cúp điện thoại “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như cháy rồi.” Lâm Lam nhìn đám người ở xa đang hoảng loạn chạy trốn, vội vã trả lời.
“A a a... cứu mạng a, cháy rồi...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...