Lâm Lam lo lắng cho Tăng Tuyết, nhưng lúc bước vào lại bị Diêm Quân Lệnh che mắt “Ở phía ngoài đợi tôi.”
Vừa nói Diêm Quân Lệnh vừa rút điện thoại quay số 120, nhìn tình huống người trên mặt đất, lát nữa nếu người này chết thật cũng rất rắc rồi.
“Chết được cũng coi như anh ta may mắn.” Thẩm Hoằng ngược lại một chút cũng không quan tâm.
“Cái thứ cặn bã như này, việc gì cậu phải động tay?” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng hỏi lại.
Sắc mặt Thẩm Hoằng tối sầm lại, không nói gì.
Lâm Lam nắm chặt tay Tăng Tuyết, một chút lại vỗ về cô.
Tăng Tuyết lắc đầu “Chị không, thực sự không sao, anh... anh ấy đến kịp.”
Lúc nói điều này Tăng Tuyết ngừng lại giây lát, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Lâm Lam tiến lên “Động tâm rồi?”
“Ai nói!” Nghe tới câu này, Tăng Tuyết đột nhiên phản bác, nhưng lại làm cho người khác nghi ngờ hơn.
“Ồ, không phải a, cũng không sao cả.” Lâm Lam cố ý ồ một tiếng, điềm nhiên như không trả lời.
Tăng Tuyết xấu hổ trừng mắt nhìn nhìn Lâm Lam.
Lúc này cảnh sát tới.
Với tư cách là nhân chứng, cả bốn người bọn họ phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai, Lưu Kiện bởi vì bị thương nghiêm trọng nên được đưa vào bệnh viện.
Nhưng Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam chỉ là người đứng nhìn, trả lời mấy câu đơn giản, đứng bên ngoài chờ Thẩm Hoằng và Tăng Tuyết.
Thẩm Hoằng nghe lời khai của Tăng Tuyết, sắc mặt càng lúc càng khó nhìn.
Liếc nhìn cảnh sát “Đổi lại là bạn gái của anh, anh đánh không?”
Viên cảnh sát sững người, nhìn Tăng Tuyết, hùng hổ nói “Đánh!”
“Vậy giải quyết xong rồi!” Thẩm Hoằng thẳng thắn trả lời.
“Đây...” Viên cảnh sát cũng bất lực.
Ghi xong bản lời khai, Thẩm Hoằng đưa Tăng Tuyết ra khỏi đồn cảnh sát, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đang ở trong xe chờ bọn họ.
“Sao rồi?” Lâm Lam kéo Tăng Tuyết hỏi.
“Không sao.” Các dây thần kinh của Tăng Tuyết lúc này mới thả lỏng.
“Nếu như điều tra, cái tiểu tử kia ít nhất phải ngồi tù ba đến năm năm.” Thẩm Hoằng cảm thấy vẫn chưa hả giận.
Tăng Tuyết nhìn Thẩm Hoằng “Nếu như anh ta kiện anh, anh cũng rước không ít rắc rối.”
“Vậy nên cô đang quan tâm tôi?” Thẩm Hoằng đột nhiên xích lại gần.
“Ai quan tâm anh?” Tăng Tuyết lập tức vặn lại.
Lâm Lam lắc đầu cười “Hai người đừng quậy nữa, rời khỏi đây trước đã.”
“Ừm.” Tăng Tuyết ngoan ngoãn ừm một tiếng.
Thẩm Hoằng cực kỳ bí ẩn thì thầm mấy câu với Diêm Quân Lênh, Diêm Quân Lệnh hơi cau mày “Cậu xác định?”
“Đúng vậy!” Thẩm Hoằng trả lời chắc nịch.
Diêm Quân Lệnh nhún nhún vai, quay đầu xe.
Lâm Lam tò mò “Chúng ta không đưa chị Tuyết về nhà sao?”
“Lát nữa sẽ biết.” Diêm Quân Lệnh cố ý thần bí trả lời.
Tăng Tuyết cũng tò mò, nhưng trước nay vẫn luôn không hoài nghi gì về quyết định của đại Boss, chỉ là đầu có chút đầu, nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi.
Nhưng trong đầu vẫn không giải thích được, nghĩ đến bộ dạng lo lắng hoảng hốt của Thẩm Hoằng xông vào cứu vô.
Anh ta thực sự quan tâm đến bản thân mình sao?
Thẩm Hoằng nhìn qua một bên, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tăng Tuyết, vô cùng đau lòng. Chỉ hận không thể vào bệnh viện đánh cho kẻ họ Lưu kia một trận.
“Không thoải mái?” Nhịn không được nhẹ giọng hỏi một câu.
“Không có.” Tăng Tuyết vẫn nhắm lại như cũ.
Thẩm Hoằng không yên tâm “Lát nữa xử lý xong việc, chúng ta đến bệnh viện.”
“Tôi thực sự không sao.” Tăng Tuyết đột nhiên mở mắt.
Khuôn mặt thanh tú, kèm theo một tia khó chịu, trong lòng cô vì anh mà khó chịu như vậy, người đàn ông này còn hỏi?
“Ồ.” Thẩm Hoằng chán nản thở dài.
Tăng Tuyết không ngừng đổ lỗi bản thân, cô có phải hơi hung dữ với anh rồi không?
Hai người vô thức quan tâm đến nhau.
“Đến rồi.” Lúc Tăng Tuyết do dự có cần xin lỗi Thẩm Hoằng không, Diêm Quân Lệnh ngồi trước đột nhiên mở miệng.
“Tới đây làm gì?” Người đầu tiên hỏi là Lâm Lam.
“Cái này phải hỏi người ở sau.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.
Lâm Lam tò mò quay lại nhìn, mà Tăng Tuyết cũng tò mò nhìn Thẩm Hoằng.
“Ho... Cô không phải là vội vàng kết hôn sao? Tôi kết hôn với cô.” Thẩm Hoằng vừa nói vừa vỗ vỗ ngực phát thề “Gả cho người khác, không bằng gả cho tôi!”
Đây có lẽ là lời cầu hôn điên khùng nhất năm.
“Anh là nói tôi không thể gả được cho ai?” Tăng Tuyết vốn dĩ vì thái độ lúc nãy của mình mà cảm thấy có lỗi với Thẩm Hoằng, nhưng nghe tới câu này, sắc mặt bất giác biến rồi, ai cần người đàn ông này thương hại?
“Tôi không phải ý này.” Thẩm Hoằng nhanh chóng giải thích.
“Vậy ý của anh là gì.” Tăng Tuyết bực mình truy hỏi.
“Tôi... Tôi là nói chiếc váy hôm nay cô mặc thật đẹp, thích hợp để kết hôn.” Thẩm Hoằng bị truy hỏi một trận, nhịn nửa ngày trời bỗng dừng bật ra câu này.
Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ngồi phía trước cảm thấy rất thú vị, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm thiếu gia phong lưu đa tình lại lúng túng vụng về như vậy.
“Tôi không đồng ý.”
Cốc cốc cốc!
Lúc Tăng Tuyết vô cùng kiên định trả lời tôi không đồng ý, một trận gõ cửa từ bên ngoài xe vang đến.
Lâm Lam nhanh chóng nói với người đàn ông bên cạnh “Là mẹ Tuyết.”
Diêm Quân Lệnh mở cửa xe “Kết hay không kết, xuống xe nói.”
“Mẹ...” Tăng Tuyết ngạc nhiên, mở cửa xe gọi mẹ.
Mẹ Tuyết tỉ mỉ kiểm tra Tăng Tuyết “Không sao là được, không sao là được, là mẹ không tốt, là mẹ không nên ép coi đi xem mặt, càng không nên để con quen biết cái loại đàn ông thối tha đó...”
“Mẹ.” Tăng Tuyết cảm động ôm chầm mẹ, những tủi thân trước đó dường như được quét sạch đi.
Không ngờ lúc này mẹ Tuyết lại đẩy cô ra, rút sổ hộ khẩu từ túi ra “Mẹ biết con và Thẩm Hoằng tính đến chuyện chung thân đại sự, nếu biết sớm có đánh chết mẹ cũng không để con đi xem mắt, dù sao hai con cũng tâm đầu ý hợp lại ở bên nhau một năm rồi, nhân cơ hội ngày hôm nay giải quyết xong nhé.”
“Cái gì?” Tăng Tuyết cho rằng mình bị lãng tai rồi, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoằng, cái người này lại nói linh tinh gì với mẹ rồi?
“Con nha đầu này, ở chung với Thẩm Hoằng lại không nói với mẹ một tiếng, có gì đâu? Mẹ cũng là phụ nữ hiện đại, theo kịp xu hướng thời đại, ở chung cũng không đảm bảo lắm, hay là bọn con trước tiên làm giấy kết hôn.” Mẹ Tăng như nói liên thanh như súng máy, không để cho Tăng Tuyết có cơ hội giải thích.
Tăng Tuyết vừa rồi còn cảm động sự thấu hiểu của mẹ dành cho cô, mẹ không ép cô đi xem mặt nữa, mà trực tiếp ép cưới.
“Mẹ, con và Thẩm Hoằng...”
“Mẹ, mẹ nói rất đúng, là chúng con không tốt, làm mẹ phải phiền lòng rồi, chọn ngày không bằng ngay bây giờ luôn, con và Tăng Tuyết dự định hôm nay làm giấy kết hôn.” Tăng Tuyết đang muốn giải thích cho mẹ, Thẩm Hoằng không biết xấu hổ ngắt lời cô, còn gọi mẹ cô là mẹ.
Tăng Tuyết chết lặng người, Thẩm Hoằng mặt mũi của anh đâu rồi?
Tăng Tuyết cũng một mặt mơ hồ, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Diêm Quân Lệnh nói “Em ngày đó cũng bị anh lừa cưới như này?”
“Dễ hơn thế này nhiều.” Diêm Quân Lệnh lắc đầu, anh ngày đó chỉ cần ba ngày, lại nhìn Thẩm Hoằng, một năm rồi làm được cái gì? Nếu không phải là có mẹ Tăng, không biết còn phải phí sức thêm bao lâu nữa.
“Anh...” Lâm Lam ứ đọng.
Tăng Tuyết hoàn toàn sững sờ “Mẹ, kết hôn là chuyện đại sự, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Bàn bạc kỹ lưỡng cái gì, bàn bạc kỹ lương con thành bà cô lớn tuổi rồi, con nhìn xem tiểu Lam bé hơn con ba tuổi mà con cũng sắp được nửa tuổi rồi.” Mẹ Tăng vừa nói, một tay kéo Tăng Tuyết một tay kéo Thẩm Hoằng, tiến vào bộ nội vụ.
Lâm Lam bỗng dưng bị nhắc tên, cảm thấy chột dạ.
Tăng Tuyết cố gắng thuyết phục “Mẹ, nếu không chúng ta lại cân nhắc người khác...”
“Không cần cân nhắc nữa, phải là A Hoằng!”
“Mẹ...”
Tăng Tuyết không nói nên lời, nhanh như vậy liền gọi đổi cách gọi rồi? Mẹ ruột, đúng là mẹ ruột!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...