UỲNH UỲNH! Đầu Tăng Tuyết phát ngất, nhưng ý thức vẫn còn, cô dùng sức đập cửa sổ xe, muốn Lưu Kiện dừng tay lại.
Trong lòng rủa thầm câu cầm thú. So với mấy người kỳ quặc trước đó, loại người này còn đáng sợ hơn nhiều.
“Tăng tiểu thư, cô đang làm gì?” Lưu Kiện vẫn bộ dạng vô tội, ra vẻ không hiểu hỏi thăm.
UỲNH UỲNH! “Mở cửa, cho tôi xuống xe.”
Tăng Tuyết một tay đập cửa sổ, một tay muốn thử mở lại cửa sổ xe, nhưng phát hiện đã bị khóa lại, cảm giác oi nóng đó càng mãnh liệt hơn: “Rốt cuộc anh đã để cái gì ở trong xe?”
“Thế nào gọi là để cái gì, tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.” Lưu Kiện vẫn giả vờ.
“Thằng khốn!” Tăng Tuyết không ngu, giơ cái túi cặp lên quằng vào đối phương, muốn ngăn cản Lưu Kiện tiếp tục lái xe.
Nhưng người cô mềm nhũn, thần trí cũng dần suy yếu, khi túi cắp ném sang, người đã tực tiếp ngã xuống ghế, Tăng Tuyết bất tỉnh.
“Tăng tiểu thư... Tăng tiểu thư, cô không sao chứ? Người cô ốm như vậy, hay tôi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi?”
Lưu Kiện lái xe chậm lại, người dí vào bên tai Tăng Tuyết mà đã bất tỉnh tỏ vẻ thành tâm kiến nghị.
Không nhận được câu phản hồi nào. Anh ta dùng tay chọc chọc vào má Tăng Tuyết, xác định là người đã bất tỉnh thật, anh bắt đầu lộ ra mặt mũi thật của mình, hừ nhẹ một cách đắc ý: “Không ngờ mê hương này có hiệu quả tốt dữ như vậy, còn định đánh tôi? Hè hè...”
Đắc ý dùng ngón tay nâng lại kính gọng vàng, bắt đầu tăng tốc xe lên, phi thẳng sang khách sạn mà anh ta đã đặt từ trước.
Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của Lưu Kiện, mấy cô gái đến tuổi mà chưa cưới như Tăng Tuyết là đối tượng dễ lừa nhất, ngủ rồi thì cũng chả làm sao, gia đình họ không hề dám báo cảnh sát, vì họ sợ tiếng tăm xấu sẽ càng khó lấy chồng.
“Kết thân với bao nhiêu cô gái rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải một cô gái xinh đẹp lại cá tính như vậy, hôm nay số cũng đỏ thật.”
Nam nhân lộ ra một ánh mắt háo sắc, đôi mắt lưu luyến trên người Tăng Tuyết một cách tham lam. Cuối cùng xe dừng lại một khách sạn ngụ ở một nơi rất vắng vẻ, anh ta dìu Tăng Tuyết bước lên phòng tầng 3.
... Hàn Thiên Thành đã liên hệ với cục công an Tấn Thị, nhắm vào xe của Lưu Kiện, gửi định vị cho Thẩm Hoằng, Thẩm Hoằng nhìn thấy xe đang dừng trước cửa khách sạn, anh lập tức điên cuồng lên.
“Cậu Thành, cậu đưa giúp tôi tất tần tật thông tin cụ thể của thằng khốn kiếp này, hôm nay hắn mà dám động lên một đầu ngón tay của Tiểu Tuyết, tôi nhất định phải khiến hắn hối hận đã sinh ra trên đời này!”
Thẩm Hoằng đang bật loa ngoài, anh gào hét với Hàn Thiên Thành. Hàn Thiên Thành cho cái điện thoại dịch sang một bên: “Cậu bình tĩnh thôi, đừng làm chết người, có thể xử lý theo pháp luật thì cứ xử lý.”
“Pháp luật cái đầu.” Nói xong Thẩm Hoằng rầm một phát cúp máy.
“Hà hà.” Hàn Thiên Thành nheo mày cười cười, dù sao thằng này cũng là đang nói chuyện với đội trưởng của biệt đội hình sự, không khách sáo được một chút với cảnh sát sao? Nhưng để dự phòng không cho Thẩm Hoằng này làm ra việc quá mức kiểm soát, anh phải nghĩ cách giải quyết mới được, nếu không, bản thân anh cũng khó trả lời với bên công an Tấn Thị, cho nên anh lại gọi điện cho Diêm Quân Lệnh, bảo họ qua đó để coi chừng Thẩm Hoằng.
Diêm Quân Lệnh ừm một câu, liền lập tức dẫn Lâm Lam lên xe, nữ biên kịch của đoàn quay phim cuống lên: “Thế còn chúng tôi thì sao?”
“Đi theo đi.” Diêm Quân Lệnh nheo mày nói. “Tiếp tục quay.”
Nữ biên kịch nhận được sự cho phép, phấn khởi hô lên, gặp được một đề tài đưa chuyện thế này trong lúc quay phim, cũng là việc khá là hấp dẫn. Đến lúc sau khi cắt sửa lại nội dung, 1 là tỉ lệ người xem sẽ rất cao.
Nhưng đáng tiếc là bạn nữ biên kịch này không nghĩ đến một vấn đề, Diêm Tổng cho họ đi theo, nhưng lại không đảm bảo sẽ cho họ theo kịp.
Xe mới đi ra khỏi trường An Huy không bao lâu, Diêm Quân Lệnh bỗng nhiên tăng tốc, sau đó quẹo rẽ liên tục, không quá được mười mấy phút, đừng có nói là hình bóng của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, ngay cả chiếc xe cũng không thấy tung tích nữa.
“Lần này phải làm thế nào?” đoàn quay phim hỏi nữ biên kịch. “Tên lừa đảo, Diêm Tổng là một tên lừa đào!” Nữ biên kịch không quay được hình thời sự, rất thất vọng. Nhà nhiếp ảnh nhỏ tiếng nhắc nhở: “Diêm Tổng hình như không lừa mình gì cả.”
“Ờ..., thôi, lỗi tại tôi.” Nữ biên kịch bất lực nói, lúc này Tô Mộ Bạch gọi điện đến, nữ biên kịch đành phải cho mọi người về khách sạn trước, những việc khác từ từ tính sau.
Dù sao màn cảnh của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam mà mấy hôm nay được quay đã đủ lượng chiếu cho cả tuần sau nữa rồi.
Đợi người của đoàn quay phim ra về, nữ biên kịch mới gọi điện lại cho Tô Mộ Bạch. “Tô Tổng.” Là người đầu tư của chương trình lần này, nữ biên kịch chính là do Tô Mộ Bạch sắp xếp vào.
“Việc quay thế nào rồi?” Tô Mộ Bạch đã nhận được băng gốc rồi, còn tại sao anh gọi điện đến hỏi, ngay cả bản thân anh cũng thấy không hiểu
“Vẫn có thể coi là thuận lợi, nhưng có một việc không biết nên nói với ngài không.” Nữ biên kịch chần chừ một lúc rồi nói.
Tô Mộ Bạch tùy ý nhìn vào người trong màn hình video này, giọng điệu ôn hòa: “Nói đi.”
“Diêm Tổng và Lâm tiểu thư có thể đã ly dị rồi.” Là cấp dưới của Tô Mộ Bạch, lại làm với vị trí soạn thảo biên kịch chương trình trong ngành giải trí, cảm giác của nữ biên kịch này rất nhạy cảm, cũng hiểu được Tô Mộ Bạch có cảm giác đặc biệt với Lâm Lam.
“Cô nói gì?” Tô Mộ Bạch rất ngạc nhiên.
Lúc Tô Mộ Bạch đi tìm Lâm Lam khi đó chương trình này mới bắt đầu, anh đã hiểu rõ được hai người trước đây có xảy ra mâu thuẫn. Nhưng lúc đó mình lại không nghĩ nhiều, dù sao Diêm Quân Lệnh vừa trải qua việc sống chết rồi mới về được lại đây, dù hai người thật sự có mâu thuẫn gì cũng có thể hóa giải được. Nên lời của nữ biên kịch, khiến Tô Mộ Bạch ngạc nhiên vô cùng.
“Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy, cụ thể nữa thì chưa rõ.” Nghe thấy giọng điệu của Tô Mộ Bạch, nữ biên kịch đã biết mình đoán không sai, ông chủ mình thích Lâm Lam.
“Việc này còn ai biết được?” Tô Mộ Bạch hơi bình phục lại tâm trạng rồi hỏi. “Không rõ, những gì tôi biết rất có hạn.
Nữ biên kịch đó suy nghĩ kỹ rồi trả lời tiếp, từ tình hình hôm trên bàn ăn, Coco và Tăng Tuyết e là cũng không biết, thậm chí còn tưởng là Hoắc Tổng chỉ là trêu đùa. “Tôi sẽ điều tra rõ, cô cứ đi bận việc của cô đi.” Nói xong Tô Mộ Bạch cúp máy, nhưng lại phát hiện Đỗ Tịch đang đứng đằng sau không biết từ khi nào, hơi nhíu mày: “Công việc quay hôm nay gần xong rồi, cô có thể đi nghỉ ngơi.”
“Ừm.” Đỗ Tịch ừm nhẹ, nhưng lại đứng im. Tô Mộ Bạch thắc mắc nhìn cô: “Vẫn còn việc?”
“Cũng không có việc gì, muốn hỏi anh tối nay có rảnh không?” Đỗ Tịch mỉm cười hỏi. “Ừm?” Tô Mộ Bạch không trả lời thẳng, chỉ ừm một câu, gợi ý Đỗ Tịch nói tiếp.
“Tôi với cậu anh có tổ chức một bữa cơm tại Sơn Thủy Viện, đã mời được mấy người nổi tiếng trong ngành, muốn mời anh cùng đi.”
Đỗ Tịch nói một cách đơn giản, đôi mắt nhìn thẳng Tô Mộ Bạch. “E là không được rồi, tối nay tôi cũng có hẹn, nên không đi được.” Sao Tô Mộ Bạch không hiểu ý đồ của Đỗ Tịch chứ? Đỗ Tịch tổ chức mời cơm, chủ nhân bữa cơm này chắc chắn là cậu út anh và cô, nếu bản thân mình cũng đi thì không khác gì tuyên bố với bên ngoài mình đã thừa nhận quan hệ của họ.
Tuy Tô Mộ Bạch vẫn chưa hiểu được cậu nhà mình và Đỗ Tịch có những kế hoạch gì, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh đều không có ý định xen chân vào. Tô Mộ Bạch nói xong liền dứt khoát quay đầu ra đi. Đỗ Tịch nhìn vào thân hình cao to tuấn mỹ của người đàn ông này, thần sắc ảm đạm, một lúc lâu rồi mới hỏi Khúc Khải ở bên cạnh: “Xác nhận được chưa?”
“Xác thực rồi, quả thật hai người kia đã ly hôn.” Khi Khúc Khải trả lời cho Đỗ Tịch, giọng điệu anh đang kèm theo một sự hưng phấn không hề che giấu. Đỗ Tịch quay đầu nhìn vào Khúc Khải: “Đừng có vội, chưa đến lúc.”
“Tôi hiểu.” nói xong Đỗ Tịch và Khúc Khải ra khỏi chỗ này.
...
Tấn Thị.
Tăng Tuyết bị đưa lên tầng 3, cô bị quăng xuống trên một chiếc giường to trắng của khách sạn. Lưu Kiện cất kính mắt gọng vàng, vừa cởi khúc áo, vừa híp mắt nhìn người con gái trên giường: “Ngực hơi bé, còn lại những mặt khác cũng ổn, hôm nay lãi thật, hè hè hè...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...