“Tịch Tịch.”
“Con biết rồi, ba nuôi.”
Hành động biểu thị ngầm của Đỗ Tịch, Hoắc Quốc Bang làm sao không hiểu, một câu Tịch Tịch lại thêm cường điệu giọng nói, Đỗ Tịch lúng túng khó xử, nhưng lập tức tủi thân trả lời một câu biết rồi, rời khỏi người Hoắc Quốc Bang bắt đầu lái xe rời đi.
Mọi người đều là người thông minh, có những việc đến đây là tốt nhất.
“Ba để tài xế đem con về.” Hoắc Quốc Bang khôi phục lại giọng nói ôn nhu ban đầu.
Đỗ Tịch gật đầu, quay lại vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Chờ tài xế đưa Đỗ Tịch về, Hoắc Quốc Bang không nói tài xe trở về, mà phân phó đến thẳng bệnh viện.
Ba mươi phút sau.
Hoắc Quốc Bang cầm chặt kết quả giám định DNA, khóc không khóc, cười không cười.
Ông đời này luôn côi cút một thân một mình, nhưng không nghĩ tới người phụ nữ buồn nôn nhất lại sinh cho ông một đứa con.
Nếu như sớm biết sự tình hai mươi năm trước, ông nhất định sẽ nghĩ mọi cách để phá bỏ đứa bé này, nhưng đáng tiếc cô ta chạy quá nhanh, mà lúc đó anh lại đang đắm chìm trong nỗi đau mất đi người yêu nhất của mình, không cách nào để thoát ra nỗi đau đó, vậy nên cũng không tâm trí quan tâm đến những chuyện khác.
Hoặc là nếu như phát hiện sớm mười năm, mọi việc ông còn chưa xử lý xong, cũng không thế nào gặp được Lâm Lam.
Nhưng ông biết cách đây hai năm trước, không giống như ngày trẻ tuổi, không những yếu mềm hơn mà còn cảm thấy cô hơn. Lại thêm anh cả và chị hai đều đã có cháu bồng, bất giác cũng hâm mộ bọn họ.
Sau này vừa lúc gặp được Đỗ Tịch, cảm thấy nha đầu rất đơn thuần giống người năm đó, bất giác nhận cô làm con gái nuôi. Mục đích của ông chỉ là đơn thuần muốn nhận con gái nuôi, nhưng người bên cạnh đều hiểu nhầm cho rằng ông nuôi tiểu tình nhân, mà Tịch Tịch nha đầu này, cũng cho rằng ông đang nuôi dưỡng tiểu tình nhân.
Thở dài trong lòng, Hoắc Quốc Bang nắm chặt tờ giấy kết quả cho tài xế lái xe trở về.
Còn về Lâm Lam, Hoắc Quốc Bang vẫn chưa nghĩ ra, làm cách nào để nhận lại cô.
Những năm này anh cả vẫn luôn cười ông sống một đời phong lưu, nhưng cuối đời lại chẳng có ai. Nhưng ông phát hiện anh có con gái, còn có cả cháu trai, ông nghe người ta nói, cháu trai của ông rất kháu khỉnh đã ba tháng rồi.
Tới lúc đó ông sẽ nhận Lâm Lam, còn có cả cháu ngoại, tới lúc đó xem ai dám cười ông.
Hoắc Quốc Bang suy nghĩ rất ngây thơ, nhưng lại quên mất một chuyện, ông có thể đồng ý nhận lại Lâm Lam, nhưng Lâm Lam chưa chắc muốn nhận một ông bố ruột như này.
Từ Vọng Giang trở về, Diêm Quân Lệnh vẫn luôn tĩnh lặng.
Lâm Lam cảm thấy thú vị, vươn tay chọc chọc vào lòng bàn tay anh “Còn tức giận nha?”
“Đúng.” Diêm Quân Lệnh trả lời một từ sắc nét gãy gọn.
“Không phải danh thiếp đều trả lại rồi sao?” Lâm Lam nhìn người đàn ông rất thích ăn dấm, chỉ là không nghĩ người đàn ông này càng ngày càng nhỏ nhen vậy.
“Đúng, em nhận anh trả.” Diêm Quân Lệnh nghĩ tới Hoắc Quốc Bang liền phát hỏa, đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng người không biết xấu hổ đến mức này là lần đầu tiên.
“Vậy có gì khác biệt?” Lâm Lam một mặt không hiểu.
Lâm Lam cười “Tuổi ông ta gần như ba em rồi, anh không phải nói rồi sao, em có ba ruột không cần ba nuôi.”
“Vậy cũng không được.” Diêm Quân Lệnh trưng vẻ mặt trẻ con, cả người tới gần trước mặt Lâm Lam “Phải được vợ hôn mới có thể nguôi giận.”
“Ho ho... ho.” Tăng Tuyết lái xe, Coco cũng ở phía trước, nghe đôi tình nhân phía sau cãi nhau, Tăng Tuyết nhịn không nổi nghẹn nước bọt, suýt nữa thắng xe lại.
Diêm Quân Lệnh vừa nãy làm mặt thú cưng đáng yêu, giọng nói lạnh lùng “Chuyên tâm lái xe.”
“Đại boss ngài như này, tôi có thể tập trung lái xe sao?” Tăng Tuyết còn rùng mình một cái, thật sự buồn nôn chết rồi.
Lâm lam nhịn cười “Em đồng ý với chị Tuyết, Diêm tổng mời anh về đúng vị trí của mình, bớt lên mạng học theo mấy cái linh tinh, quan tâm nhiều hơn con trai và công ty.”
“Vợ suýt nữa bị cướp, còn quan tâm cái gì nữa.”
“Đại Boss, ngài học rất chuyên tâm nha.” Tăng Tuyết cười tâng bốc.
Coco trợn mắt nhìn Diêm Quân Lệnh “Ấu trĩ.”
“A.”
“Được rồi, chúng ta tới rồi.” Nghe thấy tiếng người đàn ông a một tiếng, Lâm Lam nắm chặt tay Diêm Quân Lệnh, nói với Tăng Tuyết và Coco.
Vốn dĩ bọn họ hôm nay phải ở lại khách sạn mà chương trình sắp xếp, nhưng Lâm Lam thực sự không yên tâm tiểu sư tử, mới để Tăng Tuyết chở bọn họ về nha.
Ngày mai tám giờ phải trở lại khách sạn.
“Ngày mai Lý Húc tới đón chúng tôi đi, hai người trực tiếp tới chỗ ghi hình.” Diêm Quân Lệnh căn dặn một câu, nắm tay Lâm Lam xuống xe.
Sắp mười một giờ, mọi người đều đã đi ngủ.
Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam đi vào cửa sau, rồi đến phòng của tiểu sư tử.
Vật nhỏ đang ngủ rất say sưa, ngược lại bọn họ làm ồn tới mẹ Diêm đang ngủ say.
“Hai con giờ này sao lại về?” Ngáp dài một trận hỏi.
“Lâm Lam nhớ tiểu sư tử, muốn quay về nhìn tiểu sư tử một lát.” Diêm Quân Lệnh vừa giải thích, vừa nhìn em bé ngoan ngoãn ngủ say trong cũi.
“Vừa ngủ rồi, nếu hai con về sơm một tiếng, thì có thể chơi với tiểu sư tử một lúc.” Mẹ Diêm dụi dụi mắt “Hai con về rồi, vậy hai con chăm sóc nha, mẹ về phòng ngủ.”
“Mẹ, sao không để dì Nguyệt trông?” Nhìn thấy mẹ Diêm mệt mỏi như vậy, Lâm Lam đau lòng hỏi.
“Gia đình dì Nguyệt có việc, ngày mốt mới trở lại, yên tâm, mẹ có thể chăm sóc được.” Mẹ Diêm thanh tỉnh nói.
Lâm Lam gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Chờ đến lúc mẹ Diêm rời đi, Lâm Lam mới vội vã lại gần cũi nằm của tiểu sư tử, đã hai ngày không nhìn thấy tiểu sư tử nhà mình, Lâm Lam thật sự rất nhớ.
“Ngủ ngoan quá, Quân Lệnh, anh có cảm thấy tiểu sư tử lại cao thêm không?” Lâm Lam cẩn cẩn dực dực nhìn tiểu sư tử nửa ngày, sung sướng hỏi.
“Mới hai ngày thôi, làm sao có thể.” Diêm Quân Lệnh cúi đầu, hoàn toàn không cảm thấy vật nhỏ nhà mình có gì thay đổi.
Lâm Lam ghét bỏ liếc anh, thì thầm “Bảo bối nha, con đừng quan tâm ba con, ba con bị mù, còn hay ghen tuông, chúng ta tránh xa ba ba một chút được không?”
“Anh vừa mù vừa hay ghen?” Diêm Quân Lệnh vừa nghe, rất không vừa lòng.
“Nhìn không thấy con trai trưởng thành, bởi vì mắt mù. Ghen tuông bừa bãi bởi vì thích ghen tuông.” Lâm Lam gật đầu nói.
Diêm Quân Lệnh không biết nói gì “Tiểu sư tử đang ngủ cũng không nghe thấy, mà nghe thấy cũng nghe hiểu không?”
“Em thấy có thể nha, tiểu sư tử rất thông minh nha.” Nhắc đến con trai, giọng điệu Lâm Lam vô cùng kiêu ngạo.
“A.” Diêm Quân Lệnh bất lực lắc đầu “Nếu như em thích như vậy, chúng ta lại sinh thêm một đứa nha?”
“Vâng?” Lâm Lam không biết người đàn ông này từ đâu lại nói ra được cái câu này, anh dường như quên rồi sao, bọn họ đã ký đơn lý hôn rồi.
Nhưng Diêm Quân Lệnh phớt lờ Lâm Lam, bóng người cao to bước đến gần “Bây giờ liền sinh nha?”
“Anh...” Lâm Lam lúc này mới phản ứng lại, nói một từ anh rồi không biết phải nói gì tiếp nữa “Em đi tắm.”
Diêm Quân Lệnh nghe thấy có hy vọng “Anh giúp em.”
“Anh phải ở đây ngoan ngoãn chăm sóc con trai!” Lâm Lam vứt lại một câu chạy vào phòng tắm.
Diêm Quân Lệnh nhìn bóng dáng hoảng sợ của cô, lắc đầu cười, thì thầm “Cái đồ bánh bao ngốc, em cho rằng mình chạy nổi sao?”
Người đàn ông xấu xa nhếch môi, cúi xuống nhìn con trai đang ngủ say “Con trai, lần này ba sẽ không rời xa mẹ con con nữa, cũng không để mẹ con con rời ra ba.”
Vật nhỏ trắng trắng mềm mềm cuốn mình trong chăn say sưa ngủ, lúc Diêm Quân Lệnh nói câu này, nước mũi phun ra rồi lại tiếp tục cuộn mình ngủ say.
Diêm Quân Lệnh ghét bỏ, cái vật nhỏ bẩn thủi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...