Sau khi hóa trang xong, Tô Mộ Bạch khoác Âu phục màu trắng tao nhã bước đến, mỉm cười vô cùng rạng rỡ với cô gái đang mặc chiếc váy dài màu trắng. Lâm Lam ngẩn ra, nhìn vào chiếc váy trên người mình: "Lẽ nào là anh?"
Tô Mộ Bạch lắc đầu: "Tôi cũng mong rằng là mình, nhưng tổ tiết mục đã có sắp xếp riêng cho tôi."
Lâm Lam cũng không quan tâm lắm, cho dù là ai, với cô mà nói cũng không có ý nghĩa là bao.
Cô tham gia chương trình tổng hợp lần này, chẳng qua chỉ bởi vì giận dỗi với người đàn ông ở nhà, hiện giờ cô rơi vào thế tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, đối phương là ai cũng không quan trọng.
"Không sao, bất luận là ai, cũng chỉ là công việc." Từ trước đến nay Lâm Lam phân biệt rạch ròi giữa công việc và cuộc sống, lần này cũng không ngoại lệ.
Tô Mộ Bạch rất thích tính cách điềm nhiên này của cô, thuận tay đưa cho Lâm Lam một quyển kịch bản: "Mặc dù là truyền hình thực tế, nhưng vẫn cần có kịch bản, song chỉ để tham khảo."
"Tôi hiểu rồi." Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Lam tham gia truyền hình thực tế, nhưng cô vẫn nắm được quy trình sơ lược của nó.
Nếu là kiểu chuyện trò bình thường thì không có gì đáng xem cho lắm, cũng không phát sinh nhiều chủ đề hơn, dù là cuộc sống của các ngôi sao cũng vậy, nên các chương trình truyền hình thực tế không thể không thêm thắt vào những yếu tố khác như gây cười, vứt bỏ hình tượng,... khiến chương trình trở nên thú vị hơn.
Đương nhiên họ sẽ cố gắng sắp xếp một vài chủ đề có tính tranh cãi cao, để dân chúng thi nhau bàn luận.
Mọi người bàn tán thì độ hot sẽ tăng lên, có độ hot mới có thể thu hút nhiều khán giả hơn, từ đó có thể gia tăng tỷ suất người xem.
"Vậy thì chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ." Tô Mộ Bạch mỉm cười giơ tay.
Lâm Lam bắt tay với anh ta: "Hợp tác vui vẻ."
Thỏa thuận đã thật sự được thiết lập.
Lúc này có hai nhân viên đi đến: "Cô Lâm, mời sang bên này."
"Hả? Bắt đầu rồi ư?" Tăng Tuyết há hốc, có cần nhanh đến vậy không.
"Đúng vậy, tạm thời hai vị có thể ở lại nghỉ ngơi." Nhân viên chặn Coco và Tăng Tuyết lại.
“Nhưng mà... Tiểu Lam, cố lên!" Tăng Tuyết vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, nhưng nhìn người quay phim đã bắt đầu mở máy đi theo sau lưng, Tăng Tuyết liền thay đổi giọng điệu ngay, làm một tư thế cố lên với Lâm Lam.
Lâm Lam gật đầu, đi ra ngoài cùng nhân viên.
"Lẽ nào bây giờ đã bắt đầu ghi hình rồi?" Lâm Lam vừa ra ngoài đã nhận ra có rất nhiều máy quay đang hướng về mình, cô thận trọng quan sát xung quanh.
"Cô Lâm, vì đây là truyền hình thực tế, nên từ tuần này, chúng tôi sẽ luôn đi theo và ghi hình cô." Nhân viên đi bên cạnh nhắc nhở cô.
"Cũng có nghĩa là kể từ bây giờ mọi hành động của tôi, đều có khả năng sẽ xuất hiện trước mặt khán giả." Vẻ mặt Lâm Lam nghiêm túc.
"Đúng vậy."
Chỉ một câu nói đã khiến thần kinh của Lâm Lam trở nên căng thẳng.
"Cô Lâm hãy thả lỏng một chút, đây chỉ là chương trình." Biên đạo vừa nhìn thấy phản ứng của Lâm Lam thì biết ngay cô không có nhiều kinh nghiệm ghi hình.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Lâm Lam mỉm cười với đối phương.
Lúc này có người hỏi: "Cô Lâm có kỳ vọng gì về nam khách mời ngày hôm nay không ạ?"
“Tôi không có kỳ vọng gì đặc biệt." Lâm Lam thành thật trả lời.
"Lẽ nào cô không tưởng tượng về bạn trai tương lai sao?" Biên đạo có ý định dẫn dắt Lâm Lam.
Lâm Lam nghĩ ngợi sau đó lắc đầu: "Thật sự không có kỳ vọng gì."
"Chắc do chủ tịch Diêm quá hoàn hảo nhỉ?" Tổ tiết mục cần sử dụng vài mánh khóe để phát sóng, vì vậy một số câu hỏi, dù biết rõ rằng không thể hỏi, nhưng họ vẫn khăng khăng đưa ra.
Quả nhiên câu hỏi này đã khiến Lâm Lam ngây người, nhưng bất ngờ là cô lại có thể gật đầu: "Diêm Quân Lệnh đúng thật là một người đàn ông gần như hoàn mỹ."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong phòng quan sát, tổng đạo diễn nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức thông báo với nhân viên đi cạnh Lâm Lam: “Có màn hay, cứ tiếp tục hỏi đi, Diêm Quân Lệnh hoàn mỹ như thế, sao cô ấy lại muốn tham gia "Chào anh, tình yêu đích thực!", hỏi cô ấy có biết tính chất của chương trình này không."
"Vậy cô Lâm, vì sao cô lại tham gia..."
"Bí mật." Lâm Lam biết nếu như mình nói ra nguyên nhân thật sự nhất định sẽ gây ra một trận phong ba, vì vậy sau khi câu hỏi được nêu, cô khẽ mỉm cười với biên đạo đang đứng ngoài ống kính, thốt ra hai từ.
Người biên đạo đó chợt ngẩn ra, sau đó cũng mỉm cười.
Lúc này họ đã ngồi lên xe, Lâm Lam buộc phải đeo miếng bịt mắt, cô chỉ nhún vai, tổ tiết mục rất biết làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng rốt cuộc nhân vật nam chính này là ai, Lâm Lam thật sự không tò mò.
Cô lo lắng hơn cho việc mình phải hẹn hò với một người đàn ông xa lạ trong hai tháng tới, mặc dù là chương trình tổng hợp, không phải là thật, nhưng chung quy cô vẫn cảm thấy chưa quen, nhất là kinh nghiệm yêu đương của Lâm Lam quả thật không phong phú cho lắm.
Lúc trước ở bên Trần Lâm Kiệt, cô đã từng trải qua cảm giác được theo đuổi, nhưng về sau bố cô bị bệnh, cô ký hợp đồng với công ty, không phải học hành thì là chạy sô biểu diễn.
Rồi sau này mặc dù cô đã kết hôn với Diêm Quân Lệnh, nhưng khoảng thời gian đó mập mờ không rõ ràng, xem như kết hôn trước sau đó mới yêu nhau. Hơn nữa quá trình này còn gấp gáp, cộng thêm một loạt các sự kiện bất ngờ nên cho đến khi ký tên ly hôn, họ vẫn chưa thể hẹn hò như những đôi tình nhân bình thường.
Nếu cô nói không cảm thấy tiếc nuối thì là giả dối.
Nhưng để một người khác thực hiện những mong đợi nhỏ bé đó của cô, cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa thực tế.
Vì vậy Lâm Lam chỉ xem lần ghi hình này là đang làm việc, cô chỉ phối hợp với kịch bản của tổ tiết mục mà thôi.
Truyền hình thực tế, quan trọng ở từ "truyền hình".
Suốt quãng đường, Lâm Lam cũng không biết đã đi qua bao nhiêu con phố, cuối cùng xe đã dừng lại. Sau đó cô được nhân viên dìu xuống, cảm thấy có chút bất an nên hỏi họ: "Vẫn chưa thể mở bịt mắt ra ư?"
"Sắp đến rồi ạ." Nhân viên nhắc nhở.
Lâm Lam đành nhẫn nại. Rốt cuộc là ai sẽ xuất hiện mà lại thần bí đến thế?
Nhớ đến ảnh cắt bí ẩn trên mặt báo, Lâm Lam theo phản xạ nhíu mày lại.
Đi được một quãng đường dài, cuối cùng nhân viên để Lâm Lam ngồi xuống, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Đã đến rồi."
Sau đó thì người nhân viên đó mất hút trong bóng tối.
Nửa ngày trời Lâm Lam không thấy bên trong có bất kỳ động tĩnh gì, cô đưa tay lần mò: "Có ai không?"
Không thấy ai trả lời.
"Không có ai thì tôi gỡ bịt mắt xuống nhé?" Lâm Lam hỏi dò lần nữa.
Xung quanh vẫn im ắng.
"Tôi gỡ xuống thật đấy!" Cảm giác thiếu an toàn vì không nhìn thấy mọi vật làm Lâm Lam không thể chịu nổi, cuối cùng cô gỡ bịt mắt ra, nhưng nào ngờ xung quanh đều ngập trong bóng tối.
Lâm Lam phát hoảng: "Lẽ nào mắt mình bị gì rồi?"
Vừa dứt lời, Lâm Lam theo bản năng mò mẫm xung quanh. Trên chiếc sofa mà cô đang ngồi có những vật rất mềm mại, cô cầm lên ngửi thử thì cảm nhận được một hương thơm thoang thoảng, mùi hương này cô quen thuộc: "Là cánh hoa hồng."
Trong lòng Lâm Lam thầm cảm thán: Chắc nam khách mời lần này rất lãng mạn?
Nhưng những nghệ sĩ trong ngành này, phần lớn người nổi tiếng đều đã từng đóng phim thần tượng, vì vậy nắm được vài cách dụ dỗ con gái cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Lâm Lam huơ huơ tay giữa không trung: "Có ai không?"
"Có." Chính vào lúc này, một giọng nam thô kệch bỗng nhiên vang lên.
Lâm Lam sững người: "Chào anh, tôi là Lâm Lam, xin hỏi anh là..."
"Tôi là bạn trai tương lai của em." Giọng nam ấy lại vang lên lần nữa.
"Xin hỏi anh tên gì?" Lâm Lam cảm thấy có đôi chút quen thuộc với giọng nói của đối phương, nhưng lại không thể diễn đạt đã từng gặp ở đâu.
"Bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi, nếu như ai thua sẽ phải bước lên bục hát một bài hát cho đối phương, em cảm thấy thế nào?" Giọng nam bên kia đang kìm nén sự hào hứng.
Đừng nói là Lâm Lam, bản thân anh cũng chưa từng có cuộc tình nào ra trò, những việc này vẫn là anh học lỏm được sau khi thức cả đêm để tìm hiểu về các chương trình tổng hợp.
Lâm Lam nhíu mày: "Anh có thể bật đèn lên trước không?"
"Không được." Nói xong, Diêm Quân Lệnh ghé sát Lâm Lam, ra sức hít hà mùi hương của cô gái nhỏ.
"Vậy anh nói đi." Lâm Lam cảm nhận được xung quanh mình có người, cô đưa tay bắt lấy, nhưng người đó lại tránh ra.
"Cho em ba cơ hội, để đoán tôi là ai."
"Diêm Quân Lệnh đừng đùa nữa!"
Người đàn ông chỉ vừa búng tay, định đưa ra một chút gợi ý cho Lâm Lam, nhưng đối phương đã mất kiên nhẫn mà thốt ra.
Diêm Quân Lệnh ngây người: Sao cô ấy lại đoán được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...