May là hai vật nhỏ không chạy quá xa, nói ra có chút sợ hãi, nhưng hai vật nhỏ là đi tìm Vượng Tài chơi.
Dọa Vương Tại sợ hãi phát run sủa gâu gâu trốn mình trong góc, cả nửa ngày cũng không dám động không dám chạy ra ngoài, đến khi phát hiện hai con bạch hổ chỉ là đến tìm nó chơi, mới từ từ đứng dậy, miễn cưỡng bước vài bước ra ngoài/
Diêm Quân Lệnh tìm được, thở phào nhẹ nhõm, hai con hổ sẽ không là hại người nhưng không có nghĩa người khác sẽ không làm hại nõ.
Lâm Lam cũng ôm sư tử nhỏ xuống xe, nhìn thấy hai hổ một chó đang chơi, cảm thấy thật kỳ lạ.
“Tìm được rồi.” Lâm Lam chạy lại thở hổn hển “Nhưng ở trong nhà nuôi hai con hổ có ổn không?”
Lâm Phúc Sinh cũng rất thích hai vật nhỏ này, nhưng vẫn cảm thấy là thú dữ, sợ nguy hiểm.
“Anh sẽ huấn luyện thật tốt.” Diêm Quân Lệnh rất tự tin cười.
Quan trọng nhất là, Diêm Quân Lệnh cảm thấy hai vật nhỏ này có duyên với người phụ nữ của anh và đứa bé.
“Hai vật nhỏ này vẫn chưa đặt tên phải không? Hay là để em đặt nha.” Lâm Lam không nghĩ tới hai vật nhỏ này lại cùng Vượng Tài chơi vui vẻ như vậy, đột nhiên xúc động muốn đặt tên cho hai vật nhỏ này.
“Ừm?” Diêm Quân Lệnh trước nay vẫn hoài nghi năng lực đặt tên của người phụ nữ này.
Nhưng nhìn người phụ nữ bé nhỏ này tự tin như vậy, Diêm Quân Lệnh cũng đành tin cô một lần.
“Anh xem, bọn chúng không không giống ba anh em, không bằng kêu Diêm hổ nhị, Diêm hổ tam, lại thêm tiểu sư tử chúng ta, về sau bọn họ chơi với nhau chắc chắn sẽ rất vui.” Lâm Lam còn đặc biệt nhấn mạnh.
Diêm Quân Lệnh cảm thấy không nên tin Lâm Lam.
Hổ nhị hổ tam? Đây là cái tên gọi gì.
Lặng lẽ chụp tấm ảnh ba vật nhỏ, đăng lên vòng bạn bè đã một năm chưa có đăng tin gì, Diêm Vượng Tài, Diêm Hổ Nhị, Diêm Hổ Tam, vâng là do bà xã đặt.
Đang đón năm mới, mọi người đều rảnh rỗi.
Diêm Quân Lệnh mới đăng lên ba phút, đã ngập bình luận.
Khương Lôi, Diêm Vượng Tài, Diêm Hổ Nhị, Diêm Hổ Tam? Diêm lão đại siêu sinh rồi!
Lí Húc, chắp tay lạy chị dâu nhỏ.
Tiêu Chấn Nhạc, chị dâu nhỏ có phải nhìn đầu hói nhiều quá rồi?
Thẩm Hoằng trả lời Tiêu Chấn Nhạc, cậu cũng nhìn ra?
Tiêu Chấn Nhạc, đây không phải trọng điểm.
Bà nội, rõ ràng là quý tộc? Sao lại trở thành phong cách nhà quê vậy rồi?
Diêm Như Tuyết trả lời bà nội, chị dâu nhỏ gọi đây là khí chất.
Diêm mẹ, lầu trên nịnh nọt rất chuyên nghiệp.
Ông nội Diêm, đừng lảng tránh vấn đề khác, lần sau có thể đổi người khác đặt tên không?
Lâm Lam sau khi dỗ tiểu sư tử xong, rút điện thoại ra nhìn bình luận, dở khóc dở cười ôm mặt, có khó nghe vậy không? Cô thấy cũng ổn mà!
Ting...
Lúc Lâm Lam dở khóc dở cười, điện thoại ting lên một tin nhắn Lâm Lam nhìn là số lạ, kỳ lạ mở ra, bên trong chỉ có một câu, cô không cảm thấy buồn nôn sao?
Ầm!
Cả người như bị một đòn tấn công bất ngờ, Lâm Lam vô thức nhìn xung quanh, không có người nào khác trừ tiểu sư tử đang ngủ quay tròn.
Ổn định nhịp tim, Lâm Lam muốn biết chủ nhân của tin nhắn này là ai, run rầy gửi lại tin nhắn “Bạn là ai? Bạn đến cùng muốn cái gì?”
Rất lâu cũng không có ai trả lời, nhấn máy gọi lại, là số rác.
Chán nản ngồi lên sô pha Lâm Lam cố gắng đoán xem đây là ai, khả năng cao nhất là ai, nhưng lại không dám tin.
Nếu là người kia, cô và Diêm Quân Lệnh còn có thể cứu vãn không?
Nghĩ tới người đàn ông lúc nãy trong xe trịnh trọng hỏi cô, có thể quay lại không? Trái tim Lâm Lam bóp chặt tới phát đau.
Rất đau.
Bọn họ chút nữa thì nói rõ mọi chuyện, nhưng nhìn vào tin nhắn vô danh, lồng ngực đột nhiên phát đau.
Cốc cốc...
“Phu nhân, tiên sinh bảo phu nhân xuống ăn cơm.”
Lâm Lam lắc đầu “Mọi người xuống ăn cơm trước, tôi chăm sóc tiểu sư tử.”
“Để tôi chăm sóc giúp phu nhân.” Chị Nguyệt là người hầu từ bên Diêm gia mời qua đây để chăm sóc cho tiểu sư tử và Lâm Lam.
“Không cần, em làm được.”
“Phu nhân có phải trong người không khỏe?” Chị Nguyệt nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lâm Lam, lo lắng hỏi.
“Em... có lẽ tôi qua ngủ không ngon, vậy chị chăm sóc tiểu sư tử, em đi nghỉ ngơi một chút.” Nói xong Lâm Lam đứng dậy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi, ngay lúc này cô không muốn nhìn thấy Diêm Quân Lệnh, cô cần một mình yên tĩnh suy nghĩ.
Chỉ là một lúc.
Diêm Quân Lệnh không thấy người xuống, tự mình lên tầng thấy chị Nguyệt đang chăm sóc cho tiểu sư tử “Phu nhân đâu?”
“Không khỏe đi nghỉ ngơi rồi.”
“Không khỏe.” Diêm Quân Lệnh cau mày đi vào phòng ngủ.
Lâm Lam bọc kín mình trong chăn, nhắm chặt mắt lại, nhưng lông mi run rẩy chứng tỏ người phụ nữ bé nhỏ này ngủ không ngon chút nào.
Diêm Quân Lệnh cau mày càng chặt hơn, duỗi tay chạm vào trán cô, không phát sốt “Lúc nãy vẫn bình thường, sao bây giờ lại không khỏe rồi.”
Lâm Lam nghe thấy tiếng người đàn ông thì thầm, nhưng không mắt.
Diêm Quân Lệnh không rời đi, tự ý ngồi bên cạnh người cô, nắm chặt bàn tay mảnh mai của cô “Bánh bao nhỏ, em lại xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Anh biết cô chưa ngủ.
Lâm Lam cắn môi, cô biết nếu cô nói ly hôn với Diêm Quân Lệnh, là chạy theo đường người khác vẽ ra, nhưng cô không kiểm soát được suy nghĩ của mình, không ngừng nhớ lại cảnh tượng trong video, mà cô cho rằng mình đã quên.
“Bánh bao nhỏ, lời vừa nãy của anh trên xe, em còn nhớ không?” Diêm Quân Lệnh hỏi đầy thâm ý.
Anh không hỏi còn được, vừa hỏi trong lòng cô càng khó chịu hơn, cô thực sự không hiểu, người đàn ông phạm sai lầm tại sao có thể thản nhiên như vậy, hay là anh biết cô vĩnh viễn sẽ không biết.
“Thỏa thuận ly hôn của chúng ta anh xử lý xong chưa?” Lâm Lam đột nhiên mở mắt, cũng không biết đang tức giận với chính mình hay là tức giận người đàn ông này.
‘Em...”
“Em...” Diêm Quân Lệnh hiểu rõ lúc ở trên xe người phụ nữ bé nhỏ này là dự định tha thứ cho anh, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng anh đang thèm khát cô, bánh bao nhỏ cũng đang rất thèm khát anh.
Vậy bản lĩnh nào đã làm cô thay đổi thái độ nhanh như vậy?
“Anh đồng ý với em rồi.” Lâm Lam cắn môi.
“Đúng, anh hứa với em rồi, đã chuẩn bị xong, anh bảo người đem qua đây, em ký tên là được.” Diêm Quân Lệnh bị nha đầu ngốc này chọc giận rồi, ngữ khí cũng mang theo vẻ tức giận.
Lâm Lam hoàn toàn choáng váng, cô biết bản mình quá đáng, nhưng ngàn vạn lần không tới Diêm Quân Lệnh mà lại nói với cô, thỏa thuận ly hôn làm xong rồi, có thể ký ngay lập tức?
Anh là đang chờ bản thân cô mở miệng trước sao?
Lâm Lam sững sờ nhìn người đàn ông, miệng hé ra, rồi lại hé ra, nhưng một câu cũng không nói ra nổi.
Mà Diêm Quân Lệnh lập tức gọi điện thoại, ba mươi phút sau Lí Húc mang theo luật sư vào biệt thự, lúc Lâm Lam vẫn chưa phản ứng xong đã ký tên lên thỏa thuận ly hôn.
Ngày trước Lâm Lam vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân này bắt đầu một cách mơ hồ, ngàn vạn không nghĩ tới ly hôn cũng mơ hồ như vậy.
Nhìn vào tờ thỏa thuận ly hôn mong mong, người đàn ông theo lời cô nói, chỉ đưa đứa trẻ cho cô, ngoài ra không có gì hết. Cô không lấy bất kỳ thứ gì, chỉ đem theo đứa trẻ rời đi.
“Vừa lòng rồi? Ăn cơm nhé.” Diêm Quân Lệnh nói với Lâm Lam.
Lâm Lam ngốc ngếch nhìn anh, anh ta làm sao có thể tùy tiện như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...