Siêu Mẫu Hàng Đầu

Lâm Lam chưa dứt lời, người đàn ông đẹp trai bước ra từ truyện tranh kia liền đút hai tay vào túi quần, cơ thể nghiêng về phía trước hôn cô.

Cô hoàn toàn không còn khả năng để cự tuyệt, thậm chí giờ phút này ngay cả suy nghĩ Lâm Lam cũng không muốn, cơ thể cô nhè nghiêng về trước, tiếp nhận nụ hôn của anh.

Tách tách tách!

Người đàn ông hôn rất sâu, Lâm Lam không kìm nổi lòng bèn phối hợp cùng anh, chỉ đến khi tiếng tách tách ngày càng rõ, cô mới hoảng hốt ý thức lại, cô đẩy nhẹ người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang.

Diêm Như Tuyết huơ huơ chiếc máy ảnh, cười xấu xa.

Lâm Lam có chút lúng túng, bàn tay muốn rút về của cô bị Diêm Quân Lệnh nắm chặt, “Như Tuyết không phải người ngoài.”

“Đúng đó, chị dâu nhỏ, đừng sợ, lát nữa hai người còn phải chụp theo kiểu thân mật hơn nữa.” Diêm Như Tuyết cười như được mùa, cô đi đến trước mặt Lâm Lam, đưa mấy tấm ảnh khi nãy chụp được cho Lâm Lam xem, tuy nhìn có chút xấu hổ nhưng không thể không thừa nhận là ảnh của họ rất đẹp.

“Lát nữa có thể gửi vào điện thoại của chị không?” Thường ngày đều là người đàn ông này khoe, nhưng sao bây giờ? Nhìn tấm ảnh này cô cũng muốn khoe một chút.

“Không thành vấn đề.” Diêm Như Tuyết ra dấu ok với Lâm Lam, sau đó nhìn sang anh trai mình, “Nhóm Trình Phi đang ở bên trong rồi, bây giờ có thể thử ngay.”

“Được.”

Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam đi qua con đường trải đầy hoa, tiến vào một khu vườn mang đậm phong cách Goth.

Không ngờ Tăng Tuyết, Thẩm Hoằng cũng có mặt ở đây.

Lâm Lam chào hỏi Trình Phi xong liền nhướng mày nhìn sang Tăng Tuyết, Tăng Tuyết có chút khó chịu, cô sáp lại gần Lâm Lam, nhỏ giọng nói, “Em có thể nói với đại boss, đuổi cái người đàn ông này tránh xa chị ra được không? Hắn ta y như một tên lừa đảo vậy.”


“Sợ là không thể.” Lâm Lam nhìn Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết buồn bực, “Tại sao?”

“Chuyện tình cảm tự mình giải quyết.” Lâm Lam thấy rõ sắc xuân trong đáy mắt của Tăng Tuyết, chỉ là cô gái này vẫn chưa giác ngộ ra thôi?

Lắc lắc đầu, chuyện này quả thực là cô không thể nhúng tay vào được, Diêm Quân Lệnh thì càng không.

Nhưng chỉ cần Thẩm Hoằng dám làm tổn thương chị Tuyết lần nữa thì cô cũng sẽ không khách khí.

“Hai người đang nói gì thế?” Lúc hai người đang nói chuyện thì Thẩm Hoằng đột nhiên nói xen ngang vào.

“Nói về việc làm thế nào để đuổi anh đi.” Tăng Tuyết không khách sáo, ngay lập tức chọi lại.

Thẩm Hoằng ngượng ngùng, quay đầu đi tìm Diêm Quân Lệnh.

Lâm Lam cảm thấy buồn cười, trước đây cô đã từng thấy vẻ phong trần phong lưu của cậu chủ nhà họ Thẩm này, hiện giờ anh ta lại thế này đúng là có chút thú vị.

“Chúng ta đi xem váy cưới.” Người đàn ông đáng ghét đã rời đi, Tăng Tuyết kéo tay Lâm Lam đi đến phía trước chọn quần áo.

“Tiểu Lam, đây toàn bộ là váy cưới của cô, phong cách khác lạ, đều là do đại boss chọn cho cô đó, bộ váy chủ đạo cũng là thiết kế riêng cho cô, nhưng trước lễ cưới mới có thể hoàn thành được.” Trình Phi chỉ một hàng những mẫu váy cưới khác nhau, nói với Lâm Lam.

Lâm Lam đưa mắt nhìn sang, miệng cô há hốc, tuy với tư cách là một người mẫu cô đã từng mặc rất nhiều bộ trang phục đắt tiền, mấy bộ quần áo cao cấp đặt may riêng cũng mặc đến chán chê, nhưng hiện tại nhìn váy cưới của mình cô vẫn cảm thấy rất đẹp.

Vì tất cả chúng đều thuộc về cô.


“Có thể mặc hết một lượt không?” Lâm Lam có chút tham lam, hỏi.

“Đương nhiên, tất cả mấy bộ này đại boss đều trả tiền rồi, rất đắt đó.” Tăng Tuyết ở bên cạnh gào lên, nếu không phải là vì chênh lệch về chiều cao thì cô cũng mượn để mặc thử.

“Đồ hám tiền.” Lâm Lam bật cười.

Tăng Tuyết xấu hổ xoa đầu, “Vốn đã thế.”

“Nếu em thích, tôi sẽ đặt may cho em nhiều hơn.” Thẩm Hoằng nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Tăng Tuyết, anh đứng bên cạnh nói một cách hào sảng.

Kết quả là Tăng Tuyết chỉ nhìn anh một cái sau đó liền chạy sang phía khác đứng.

Sự ghét bỏ này đúng là không thể rõ ràng hơn được nữa.

Lâm Lam nhịn cười, không ngờ cậu chủ Thẩm cũng có ngày rơi vào bước đường này.

“Khụ... Bắt đầu từ bộ đầu tiên đi.” Diêm Quân Lệnh thấy sắc mặt của người anh em tái mét, anh ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí có chút gượng gạo này.

“Uhm, được.” Lâm Lam không có ý kiến.

“Vậy thì hôm nay bắt đầu chụp, mùa hoa này còn năm ngày nữa, chúng ta sẽ hoàn thành trong ba ngày, ngày cuối cùng để chơi.” Diêm Như Tuyết cười sáng lạn, lần chụp này đối với cô mà nói thì giống với đi nghỉ hơn, lại còn có thể ở bên cạnh anh trai và chị dâu nhỏ nữa.

“Phải ở đây ba ngày?” Lâm Lam ngạc nhiên.


“Uhm.” Diêm Quân Lệnh vỗ vỗ đầu của Lâm Lam, một ngày làm sao có thể thỏa mãn được tâm trạng thưởng hoa của bánh bao nhỏ nhà anh.

“Á!” Lâm Lam và Tăng Tuyết cùng á lên một tiếng, hai người đàn ông cùng đồng thời nhìn sang, ai nấy đều nhìn đứng ngắm bộ dạng ngốc nghếch của người phụ nữ của mình, biểu cảm chiều chuộng trên khuôn mặt cũng giống nhau như đúc.

Diêm Quân Lệnh lại vỗ vỗ vào đầu cô gái nhỏ nhà anh, nói một cách đầy hàm ý, “Anh thích cái bộ dạng ngạc nhiên trước mọi chuyện này của em.”

Lâm Lam âm thầm ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ, sau đó đi chọn váy cưới.

Sau khi chọn xong bộ váy cưới sẽ mặt để chụp ngày hôm nay, một đoàn người nhanh chóng chọn góc cảnh đẹp trong khu vườn rộng lớn để chụp.

Lâm Lam trang điểm nhẹ, bộ đầu tiên là một bộ lễ phục mày xanh nhạt có ren bao bên ngoài, màu này vừa hay làm tôn lên màu hồng của hoa anh đào, chúng cũng khiến cho cô gái xinh đẹp càng trở nên kiềm diễm, quyến rũ hơn.

Người đẹp hơn hoa, đại khái cũng chỉ như Lâm Lam hiện giờ.

Diêm Như Tuyết nhìn hai người tình ý ngọt ngào trong ống kính, vốn dĩ Lâm Lam đã là người mẫu, dơ tay hay bước chân cũng đã thể hiện rõ được khí chất, mà người đàn ông cạnh cô đúng là có sức hút, chỉ đứng ở kia thôi cũng đã rất ăn hình rồi, huống hồ chốc chốc anh lại phối hợp với động tác của người bên cạnh.

Khung cảnh này khiến một người mơ mộng như Tăng Tuyết cảm thấy vô cùng xúc động.

Ngay cả Thẩm Hoằng đứng bên cạnh cũng không kiềm chế được cảm xúc, anh im lặng nhìn sang Tăng Tuyết đang dần rơm rớm nước mắt, nếu cô gái này cũng thích hoa anh đào thì sau này khi kết hôn anh sẽ đưa cô đi Nhật Bản, ngắm hoa anh đào ở Hokkaido.

Nhưng vấn đề trước mặt là anh phải tán đổ được cô gái này đã.

Tách, tách...

Những tấm ảnh tiếp theo được chụp trơn tru một cách bất thường.

Vỗn dĩ là công việc của một ngày nhưng Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam chỉ mất nửa ngày. Cũng không biết là ai đề nghị ăn bánh ngọt và uống rượu ở dưới bức tường hoa, thế là bốn cô gái hứng khởi đi kê bàn.

Ngược lại hai người đàn ông lại rảnh rang không có chuyện gì làm, bèn đứng nói chuyện dưới cây anh đào.


Nhưng chuyện được nói đến lại không phải là chuyện bình thường.

“Theo dõi đến đâu rồi?” Diêm Quân Lệnh vừa hỏi, ánh mắt vừa nhìn sang phía Lâm Lam đang chạy đi.

“Điều tra ra được một tài khoản ở nước ngoài, nhưng hiện giờ không có cách nào xác nhận có phải là của Đồng Thiên Hoa không, phải tiếp tục điều tra tiếp. Bên đó cảnh giác rất cao, năng lực của trinh thám cũng rất tốt, ta chỉ có thể thận trọng theo sát.” Nói đến vấn đề này Thẩm Hoằng cũng đau đầu, anh theo dõi lâu như vậy rồi mà vẫn không thể lấy được chứng cứ thực sự có ích.

“Uhm, phía Thiên Thành cũng đang theo sát, đừng nóng vội.” Diêm Quân Lệnh dặn dò, chuyện này không vội được, đi sai một bước sẽ dễ dàng đánh rắn động cỏ, chuyện lần trước chính là một bài học.

Tối qua sau khi Hàn Thiên thành rời đi, Diêm Quân Lệnh bèn bàn bạc với chú hai một hồi, chú hai nghe vậy liền rất tức giận và quyết định sẽ phối hợp điều tra ngầm.

“Em biết.” Thẩm Hoằng gật đầu, “Anh còn nhớ người đàn ông bị hại chết ở viện nghỉ dưỡng Tĩnh An không? Anh đoán xem em phát hiện được gì.”

“Đừng vòng vo.”

Diêm Quân Lệnh không biết là mấy người này có tật gì mà ai nấy cũng thích vòng vo với anh.

“Thời gian trước không phải là em đang điều tra cái tên họ Đồng kia sao? Phát hiện ra là có một người phụ nữ cũng đang điều tra, mà còn là người trong nội bộ Đồng thị, không điều tra thì không biết chứ tra rồi liền phát hiện ra là người phụ nữ kia là chị gái của người đàn ông đã chết ở Tĩnh An.” Lúc nói chuyện, giọng nói của Thẩm Hoằng có chút sự hưng phấn ngầm.

“Nói trọng điểm.” Diêm Quân Lệnh đã đoán được nhưng vẫn chưa khẳng định được.

“Lần này chúng ta có thể tra được số tài khoản nước ngoài của họ Đồng kia, chuyện này có liên quan rất lớn với người phụ nữ này, cô ấy còn là tiền bối của anh, nhưng học khoa kế toán, kiến thức về tài chính vô cùng phong phú, em nghi ngờ cô ấy đang báo thù cho cho em trai.” Thẩm Hoằng nói một lèo.

“Tạm thời đừng tìm cô ta để hợp tác, tránh việc đối phương từ chối, cũng tránh việc Đồng Thiên Hoa phát hiện.” Diêm Quân Lệnh vừa nghe đã phát hiện điểm mấu chốt.

“Đã hiểu.”

“Các anh mau qua đây.” Thẩm Hoằng vừa dứt lời thì phía Lâm Lam liền gọi.

Diêm Quân Lệnh đứng dậy đi về phía cô gái nhỏ của anh, Thẩm Hoằng cũng đưa mắt tìm bóng dáng của Tăng Tuyết rồi nhanh chóng đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui