Cúp máy xong, Diêm Quân Lệnh vẫn có công việc cần làm, lúc này bộ phần tuyên truyền của công ty gọi điện đến, WEIBO chính thức của giải trí Đỉnh Thành bị đơ hệ thống vì những lời bình luận của các fan nữ.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày: “Loại việc như này cũng cần tôi giải quyết?”
“Những lời nhắn đó đều là muốn tìm ngài.” Nhân viên tuyên truyền yếu ớt nói.
“Tìm tôi, thì tôi phải trả lời?” Diêm Quân Lệnh trầm giọng hỏi.
“Cái này...” Ý đồ định lấy được tin hóng hớt từ ông chủ của nhân viên này bị tiêu diệt triệt để.
Cúp máy xong, Diêm Quân Lệnh quay lại phòng sách, xử lý hết toàn bộ công việc trên tay, đã là 1 giờ sáng.
Quay về phòng ngủ, cô gái vốn dĩ đang nằm giữa giường giờ lại dịch người vào góc tường không biết từ khi nào, toàn thân co lại trong chăn, như một con vật bị thương, đang hiện lên tư thế phòng ngự.
Diêm Quân Lệnh xót xa, cẩn thận vén chăn chui vào, vịn thẳng người cô gái lại từng tí một, ôm nàng vào lòng.
“Ừm... anh làm gì đấy?” Tuy động tác anh rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Lâm Lam.
“Ngoan ngoãn đi ngủ.” Diêm Quân Lệnh vỗ vỗ lưng của cô gái, nhẹ giọng dỗ dành.
Lâm Lam au một tiếng, cả đầu dựa lên lồng ngực của Diêm Quân Lệnh, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Lần này cô đã tìm được nơi ấm áp, toàn thân duỗi lỏng ra, ngủ an tâm hơn rồi.
Diêm Quân Lệnh lại lâu không cách nào nhắm mắt lại, Tiêu Chân Nhạc nói bánh bao nhỏ là loại người có nhân cách thích gánh chịu áp lực, toàn bộ áp lực bên ngoài cô đều thà một mình gánh chịu, không muốn người khác lo lắng cho cô, bị thương cũng chịu đựng một mình, những tâm trạng chân thực trong nội tâm nhiều khi sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Trước đây Diêm Quân Lệnh không chú ý, nhưng sau những ngày quan sát, anh phát hện quả thật là vậy, như hôm nay mới xảy ra chuyện lớn đến thế.
Mới ngủ được một giấc, Lâm Lam đã như người không có chuyện gì xảy ra, vẫn biểu hiện bình thường, nói chuyện với bố mẹ còn vui đùa được. Nếu không phải là do tổ chất tâm lý tốt đến mức không có cảm xúc gì, thì chắc chắn là cô ta đang giấu kín trong lòng.
Cái chết của Trần Lâm Kiệt là vậy, mấy lần gặp phải nguy hiểm xong cũng như vẫn thế, tất cả những việc xảy ra sau khi gặp Chu Vũ Vy cô cũng biểu hiện tương tự.
Lâm Lam luôn mang dáng vẻ tự tin kiên cường, vui vẻ lạc quan.
Nhưng luôn thế không phải là một chuyện tốt.
Cảm nhận được tính ỷ lại của người con gái trong lòng, Diêm Quân Lệnh ôm chặt cô lại, đúng là nha đầu ngốc ngếch của anh.
...
Ngày hôm sau.
Các tin tức báo chí lan truyền khắp nơi, đều là tin tức về Lâm Lam chính là Diêm phu nhân, và những lời nói của Diêm Quân Lệnh trên họp báo, đã tiến hành cuộc đưa tin toàn bộ.
Các phóng viên chặn luôn đường bên ngoài khu biệt thự của Quốc Tế Đỉnh Thành, chặn luôn tòa nhà giải trí Đỉnh Thành, chặn luôn bên ngoài chung cư mà Tăng Tuyết đang ở... nói tóm lại, tất cả những người có liên quan đến Lâm Lam giờ đều đã bị phóng viên nhắm vào.
Thậm chí còn có một số phóng viên “Đi lối tắt”, chạy sang bệnh viện Vy Ái trước đây Lâm Phúc Sinh đã từng ở đó 3 năm trong Tấn Thị, muốn từ đó tìm hiểu được cách đối nhân xử thế của Lâm Lam và quá trình quen biết và yêu đương với Diêm tổng.
Điều đang kinh ngạc là, những câu chuyện đó đã thật sự bị phóng viên soạn ra.
Đáng tiếc là phiên bản đa dạng đủ loại, người nào cũng có lý.
Trong lòng một ngàn người có một ngàn Lâm Lam, tất nhiên cũng sẽ có hơn ngàn câu chuyện tình yêu của Lâm Lam với Diêm Tổng.
Có người nổi tiếng sẽ có người phải ngượng ngùng.
Ngoài ông Tần Sâm mới nhận được tiền bồi thường hợp đồng của Lâm Lam, người còn lại chính là cô Trần Văn luôn đẩy tin nóng về tình yêu với Diêm Quân Lệnh, sau vụ việc Lâm Lam xảy ra, Trần Văn như bị người khác tát vào mặt, mọi chuyện giờ đã hiểu rõ, còn đang bị các kênh truyền thông tấn công.
Trần Văn luôn hiền lành và biết nhẫn nhịn lần này cũng không chịu được phải gọi điện quát to: “Bành Ngọc, tôi đã cảnh cáo chị rất nhiều lần, việc của tôi chị đừng có xen vào, bây giờ xấu hổ chưa? Nếu chị còn tiếp tục lợi dụng tôi, thì đừng trách tôi không nhớ tình xưa!”
“Nếu không phải nhận được sự đồng ý ngầm của cô, tôi có gửi mấy đoạn văn thông báo đó ư?Trần Văn cô đừng tưởng là tôi không biết ý đồ của cô, nếu cô thật sự muốn giành lấy được người đàn ông dó, thì đừng có vừa muốn người lại còn thèm sỹ diện, như thế gọi là tự nhục bản thân!” đã vạch mặt hết rồi, Bành Ngọc cũng không cần khách sáo gì nữa.
Trần Văn nổi giận, cô vỗn dĩ muốn mượn sức cho Diêm Quân Lệnh và bản thân cô có mối quan hệ thân mật, như vậy dù đến lúc quan hệ hôn nhân của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh được công bố ra, cô cũng có thể đổ tội, nói là những công văn thông báo đó không liên quan gì đến mình, với lại cô cũng không biết được rõ tình hình hôn nhân của Diêm Quân Lệnh
Nhưng thật sự không ngờ, Diêm Quân Lệnh lại mạnh tay dứt khoát công bố thân phận của Lâm Lam như vậy, không có một đường nhỏ để lui. Cú nhảy trên máy bay trực thăng đó, không biết đã cuốn hút được bao nhiêu người con gái, cũng cho hôn nhân của họ được dán mác là thâm tình yêu sâu, khiến người ngoài muốn xen vào cũng khó.
“Tại sao phải đối xử với em như vậy?” Trần Văn tay cầm điện thoại đã cúp máy, đau lòng thủ thỉ.
Một khi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Diêm Quân Lệnh lộ ra một biểu cảm dịu dàng yêu thương với người con gái đó, còn mạnh giọng công bố trước công chúng rằng: “Vợ tôi là Lâm Lam...”
Trần Văn chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng nhói đau.
Lâm Lam có phúc đức gì có thể trở thành điểm yếu của người đàn ông đó và anh ta lại sẵn sàng biến mình thành áo giáp bảo vệ cô ta?
Trần Văn tự cười giễu, cô gọi vào một số giờ đã khá quen thuộc: “Đây chính là cách mà anh giúp đỡ tôi ư? Tôi thấy anh cũng không khác gì một phế vật! Hai người họ đã công khai rồi, anh nhìn thấy chưa? Họ đã công khai rồi!”
“Ừm, tôi nhìn thấy rồi.” Trên thời sự vẫn còn chiếu lại màn cảnh Lâm Lam được cứu, nhưng đã cố tình che đi logo của quân đội, ngay cả hình ảnh khi bộ đội đặc chủng sơ tán đám người cũng bị cắt đi, chỉ để lại hình bóng của đội cứu hỏa.
Hôm qua anh cũng đang chờ đợi thời cơ, nhưng đến lúc anh cho rằng cơ hội đã đến, dẫn đội cứu hỏa Bắc Kinh đến, chuẩn bị sơ tán đám người, cứu Lâm Lam ra ngoài, người của Diêm Quân Lệnh cũng đã đến rồi.
Đây là việc Đồng Thiên Hoa không ngờ trước được.
Thật sự là điên rồ, Diêm Quân Lệnh nhảy từ trên trực thăng xuống bị điên, Khương Lôi dám dung túng Diêm Quân Lệnh làm việc điên rồ như vậy cũng là kẻ điên, không ngờ cậu ta đã điều khiển trực thăng quân đội, điều động bộ đội đặc chủng ngay trước mắt quần chúng
“Anh không có một chút phản ứng nào sao?” nghe thấy ngữ điệu bình tĩnh của Đồng Thiên Hoa, Trần Văn thấp giọng gào lên.
“Thế tôi nên phản ứng thế nào?” Đồng Thiên Hoa hỏi lại.
“Anh...”
“Làm như cô bây giờ ư?” Câu này là chế giễu.
Trần Văn há hà cười nhẹ, cô bây giờ là bộ dạng như nào? Tự dưng nhớ lại dáng vẻ cuồng loạn của Bành Ngọc trước đây, lúc đó cô còn cảm thấy khinh bỉ, nhưng bây giờ bản thân cô cũng rơi vào tình trạng như vậy.
Quả thật là đáng mỉa mai.
“Xem ra sếp Đổng định tự bỏ rồi?”
“Chẳng phải anh ta tuyên bố tháng 5 mới tổ chức hôn lễ sao? Chúng ta vẫn còn cơ hội.” Đồng Thiên Hoa thần sắc bình tĩnh, clip trong màn hình đang chiếu đến đoạn Diêm Quân Lệnh đứng trên họp báo, ngữ điệu kiên định của người đàn ông này khiến Đồng Thiên Hoa nảy sinh lòng khiêu chiến mãnh liệt.
Người có thể khoác lên chiếc váy cưới cho bánh bao khóc nhè chỉ có thể là mình, bất cứ ai khác đều không được, dù là Diêm Quân Lệnh.
“Đó là cơ hội của anh.” Trần Văn nhận ra được phần chấp nhất của Đồng Thiên Hoa đối với Lâm Lam, nhưng cô không nhịn được lại tự hỏi bản thân, đối với Diêm Quân Lệnh cô còn thật sự yêu không? Hay chỉ là do mình không cam lòng?
“Cô muốn bỏ cuộc?” Đồng Thiên Hoa hỏi lại.
“Vốn dĩ tôi đã định bỏ cuộc, nhưng vì lời mời của Đồng Tổng, mới đi sai hướng như thế này, bây giờ nghĩ lại, một gã đàn ông không có tư cách gì bắt tôi phải từ bỏ tự trọng và thể diện như vậy, cũng khuyên sếp Đổng một câu, trên thế gian này con gái thiên thiên vạn, không phải chỉ có một mình Lâm Lam.” Trần Văn gắng sức để cho ngữ điệu của mình trở nên bình tĩnh, tựa hồ như cô đã từ bỏ thật, không còn để ý bận tâm nữa.
“Cô cam lòng thật ư?” Đồng Thiên Hoa nhếch môi lên một cách mê mị, một khuôn mặt xinh đẹp hơn cả con gái, chứa đầy tà khí.
“Không cam lòng? Cam lòng chứ, thua rồi thì nên chịu thua, làm sai rồi thì nên kịp thời cắt lỗ.” Đây chính là triết học cuộc đời của Trần Văn, nhưng lần này cô đã vi phạm nguyên tắc này, mới dẫn đến việc thua một cách thê thảm như vậy.
“Hy vọng là vậy” Đồng Thiên Hoa cười nhẹ một tiếng, anh ta cường ép.
Trần Văn cúp máy, cả người nằm bệt dưới đất, chỉ cần làm như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc thật rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...