Trong đầu Lâm Lam vẫn còn chút băn khoăn về việc sinh con, tuy đã đồng ý với bà nội rồi, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị vững tâm lí, thậm chí mối quan hệ của cô và Diêm Quân Lệnh vẫn chưa rõ là có thể tiếp tục duy trì hay không.
“Nghĩ gì mà say sưa vậy?” Diêm Quân Lệnh đang hôn nồng nhiệt, mà cô gái nhỏ bên cạnh lại ngẩn người, anh vẫn chưa thỏa mãn liền bế thốc cô lên chiếc giường màu đỏ.
“Chúng ta thật sự phải có con sao?” Lâm Lam hồi tâm lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diêm Quân Lệnh hỏi.
“Em nghĩ sao?” Làn da cô vốn dĩ trắng nõn, càng sáng như ngọc nhờ nền đỏ rực rỡ này, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết như tranh điêu khắc, đẹp đến mức ai cũng muốn tiếp cận, câu nói ấy cũng vô cùng mập mờ.
“Em chưa nghĩ tới.” Cô cảm thấy mất tự nhiên trước ánh mắt háo hức của anh, đôi mắt hướng xuống dưới không muốn nhìn vào người đàn ông này.
Nhưng bộ dạng e thẹn đó, càng làm cho ham muốn chinh phục của Diêm Quân Lệnh mạnh mẽ hơn, đưa bàn tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt xinh đẹp: “Em chưa nghĩ kỹ sao lại dám hứa với bà nội?”
“Em...”
“Em làm sao hả, bây giờ hối hận đã muộn rồi.” Trong lúc nói, anh tranh thủ cởi áo của cô, người đẹp bên cạnh, không sinh con thì không thể làm chút chuyện gì khác sao?
“Nhưng mà...”
“Không nhưng gì hết, bà nội và mọi người đang ở bên ngoài.” Lâm Lam muốn nói là tuy cô đã hứa với bà nội, nhưng không phải trong thời hạn một năm sao? Nếu sau một năm họ không còn quan hệ gì nữa, vậy đứa bé thì sao đây?
Kết quả Diêm Quân Lệnh nói một câu khiến cho Lâm Lam cứng đờ, ngạc nhiên nhìn người đàn ông: “Anh nói là thật chứ?”
“Anh gạt em làm gì, bà nội không chắc chắn nghe được thì sao có thể yên tâm ngủ? Em không tin chúng ta đi mở cửa thử xem?” Diêm Quân Lệnh nhìn vào đôi mắt đang mở to của Lâm Lam, nói xong còn giả vờ muốn đứng lên.
Cô vội giữ chặt cánh tay của anh: “Đừng...”
“Vậy chúng ta tiếp tục chứ?” Ánh mắt lóe lên một ý cười xấu xa, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy vẻ chân thành.
“Tiếp tục?”
“Ừm.” Tâm trí Lâm Lam vẫn còn ở bên ngoài, vô thức hỏi một câu, Diêm Quân Lệnh khẽ ừm một tiếng, lại tiếp tục hôn cô. Anh thích những lúc cô gái nhỏ ngốc ngếch như vậy, chứ không phải bộ dạng lạnh lùng vào ban ngày hận không thể lập tức đòi li hôn với anh, đúng là không có chút đáng yêu gì.
“Em không phải có ý đó...” Tĩnh tâm lại thì đã thấy cơ thể mình không còn nổi mấy lớp vải che thân, Lâm Lam có chút lo lắng, Diêm Quân Lệnh lí nào để cho cô nuốt lời, đôi tay giữ chặt hai cánh tay của cô gái nhỏ, cúi đầu hôn cô một cách trêu ghẹo.
Lâm Lam vốn thích người đàn ông trước mặt, còn có thể vượt qua sự khiêu khích này sao, lồng ngực cũng lên xuống theo nhịp thở, dụ dỗ Diêm Quân Lệnh đến nỗi tim muốn nhũn ra, anh nhẹ nhàng hôn môi cô nói: “Tiểu yêu tinh.”
“Em không phải...” Rõ ràng là người đàn ông này tự mình háo sắc, nhưng lần nào cũng đổ tại cô.
Lâm Lam vốn không hề biết lúc này đây bản thân đẹp biết biết bao, hấp dẫn đến nhường nào, trái lại cảm thấy sự kiên định của bản thân anh chưa đủ mạnh. Hôn đến cuồng nhiệt, Diêm Quân Lệnh không nhịn được trầm giọng: “Bánh bao nhỏ em có yêu anh không?”
“Ưm... anh nhẹ một chút...” Lâm Lam bị hôn đến mơ màng, vốn không nghe thấy Diêm Quân Lệnh nói những gì.
Diêm Quân Lệnh chưa nghe được câu trả lời của cô gái nhỏ, mang vẻ ghen tuông tiếp tục hỏi: “Lâm Lam, có phải em động lòng với tên họ Đồng kia không?”
Câu này thì Lâm Lam đã nghe thấy rõ ràng, cơ thể vừa còn nóng rực bởi những nụ hôn bỗng nhiên lạnh đi, nghĩ đến ngày hôm ấy bóng dáng Diêm Quân Lệnh rời xa, hơn nữa còn cảm thấy tuyệt vọng khi cô gọi thế nào cũng không gọi được, có đôi chút tự giễu, hỏi anh: “Em nói không có, anh có tin không?”
“Tin.” Nhìn thấy vẻ đau thương trong đôi mắt ấy, anh khẽ nói bên tai cô.
Nỗi oan ức của cô ngày hôm đó, và cả nỗi niềm chua cay những ngày sau bỗng dâng trào, nắm đấm nhỏ của cô đập vào lồng ngực Diêm Quân Lệnh: “Anh mới không tin, em thét gọi anh như vậy, anh cũng không tin, trong lòng anh chỉ có người phụ nữ khác, làm gì còn tin em!”
“Bảo bối đừng khóc, đều là lỗi của anh.” Trước khi gặp Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh chưa bao giờ biết dỗ dành phụ nữ, sau khi gặp cô càng không có kinh nghiệm, nhìn thấy bánh bao nhỏ như sắp khóc, anh dang tay ôm lấy cô vào lòng, vỗ vỗ nhẹ nhàng sau lưng.
“Khụ khụ... khụ... anh muốn vỗ chết em sao?” Lâm Lam đang ấm ức, kết quả bị anh ôm chặt vào lòng, vẫn chưa hết tức đã bị vỗ tới mức sắp ngất đi, ho mấy cái thật dài, tức giận hỏi.
Dáng vẻ Diêm Quân Lệnh vô tội: “Anh đã vỗ rất nhẹ nhàng rồi.”
Pạc!
Lâm Lâm vỗ thật mạnh lên người Diêm Quân Lệnh: “Anh thấy nhẹ nhàng không?”
“Dù sao cũng không mạnh lắm.” Nắm đấm này của cô gái nhỏ đối với Diêm Quân Lệnh mà nói, thực sự chỉ đủ gãi ngứa.
Lâm Lam bị chọc tức không hề nhẹ, bầu không khí vốn dĩ thương cảm bị cuốn đi: “Đáng chết, giữa chúng ta không còn gì để nói rồi.”
“Vậy thì hành động.” Nói xong Diêm Quân Lệnh trở mình đè lên người Lâm Lam, lúc này cô mới phát hiện quần của mình cũng không còn, đỏ mặt nhìn anh, đáng tiếc là không thể kháng cự nổi, ngược lại còn bị ghì chặt hơn.
“Nặng quá...”
“Hôm nay em nói không thích to, là chê của anh to phải không? Nhưng sao anh cứ thấy nó vừa với của em.” Một khi người đàn ông uy nghiêm trở nên lưu manh, còn đáng sợ hơn những kẻ phong lưu, quan trọng nhất là người đàn ông này nói những lời xấu xa như vậy, vẫn còn có thể nghiêm túc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lam đỏ bừng lên: “Diêm Quân Lệnh vẻ bọc nam thần của anh đâu?”
“Trước mặt em, anh chỉ muốn em.” Nói xong anh vén lớp chăn đỏ lên, lột bỏ mảnh vải cuối cùng của cô, khẽ rít lên một tiếng, dù thế nào cũng không kiềm chế nổi.
“Đồ háo sắc...”
“Gọi chồng yêu.” Khi cơ thể bị đè lên, chà đạp một cách hung tợn, cô nhỏ giọng mắng anh, nhưng lại bị ép gọi một tiếng chồng yêu. Trong lòng bị lăng nhục, nhưng cơ thể lại cung phụng nằm dưới thân thể người đàn ông.
Lúc mê muội cô không chịu nổi bèn hỏi: “Chồng, anh có yêu em không?”
“Mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều yêu.” Miệng người đàn ông ngọt như tẩm mật, khiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, cơ thể cũng phấn khích lên đỉnh.
Nhưng trước lúc ngủ say, cô lại lẩm bẩm suy nghĩ: Lời nói của anh lúc trên giường có đáng tin không?
Ngoài cửa, ông Diêm hung dữ quát vợ và cháu gái: “Về phòng đi ngủ.”
...
Buổi sáng Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh xuống lầu liền cảm thấy được ánh mắt mập mờ của mọi người trong nhà ăn, khuôn mặt bé nhỏ liền đỏ ửng. Mẹ Diêm nhìn cô một cách kỳ lạ: “Con bé này sao mà dễ đỏ mặt thế?”
“Mọi người đừng có nhìn chằm chằm cô ấy.” Diêm Quân Lệnh vừa xới cơm đưa cho Lâm Lam vừa ruồng bỏ mẹ mình.
“Ồ, có vợ là quên mẹ ngay, người xưa nói không sai.” Mẹ Diêm cười ghẹo con trai, mặt Lâm Lam càng đỏ hơn.
Bà nội lại nhìn chằm chằm vào cái bụng của cô, có chút lo ngại nói: “Cơ thể này gầy quá, nào đến đây ăn món này, nếu không sẽ đói lây chắt nội.”
Mặt Lâm Lam vừa bớt đỏ chút giờ lại bừng lên, có chút lúng túng nhìn thịt trong đĩa, có cần phải nói quá vậy không?
“Bà nội, chúng cháu mới dự tính muốn có con, không nhanh vậy đâu, nội đừng dọa vợ cháu.” Diêm Quân Lệnh cũng bị bà nội làm cho dở khóc dở cười.
“Cháu dốc sức vậy, ta xem chắc chắn là có rồi.”
“Phụt!” Cô được anh cứu vãn, vừa uống một ngụm nước, nghe thấy bà nội nói câu đó liền phun hết ra, ngại ngùng đứng dậy, vội vàng nói xin lỗi.
Diêm Quân Lệnh tiến tới lau miệng cho Lâm Lam và phủi sạch cái bàn sát đó, trên trán anh hiện ra ba vạch đen, tối qua anh vốn chỉ mang bà nội ra để đe dọa bánh bao nhỏ thôi, thật không thể nào tưởng tượng bà nội lại thật sự nghe lén ở góc tường.
Đúng là... hết cách với người lớn tuổi!
Trong lòng căng thẳng như muốn hất tung bàn, ai bảo người ta lại là bà nội của anh, đúng không?
Lâm Lam bị dọa cho sợ hãi, từ đỏ mặt đến đỏ tai, từ từ đứng dậy: “Bà nội, cháu ăn no rồi, cháu ra bên ngoài trước đợi anh ấy.”
Nói xong cô cũng không đợi ai đáp lại, vội vã nhấc chân chạy ra ngoài.
Bà nội còn chưa kịp phản ứng: “Con bé này sao mà ăn ít vậy?”
Bố mẹ Diêm còn cả ông Diêm lặng lẽ ăn cơm, trong lòng đầy trách móc: Bà nội còn mặt mũi hỏi nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...