“Cô ấy đâu rồi?” Diêm Quân Lệnh nén lại cảm xúc đang trào dâng, rồi gọi điện cho Vương Đại.
“vừa đến chỗ của cô Trình.” Vương Đại nhỏ giọng hồi báo.
“ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm tiếng rồi gác điện thoại.
10 phút sau.
Diêm Quân Lệnh đứng ở khu trang điểm phòng làm việc của Trình Phi, những người khác biết ý đều lui ra hết, chỉ còn lại hai người Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh.
Lâm Lam thấy lạ liền hỏi, “Không phải đã nói là chiều nay sao?”
“Đừng nói gì, để anh ôm em một lát.” Tâm trạng của Diêm Quân Lệnh trở lên khó hiểu, nếu không ôm cô gái nhỏ thì anh không yên tâm.
“Anh bị sao vậy?” Lâm Lam lần đầu tiên thấy Diêm Quân Lệnh như vậy thì có chút lo lắng.
Diêm Quân Lệnh không trả lời, đôi tay to lớn kéo cô gái đang trang điểm vào lòng, ôm thật chặt.
Lâm Lam bị ôm chặt quá, cảm giác như xương khớp bị kẹp đau đớn. Nhưng nhìn người đàn ông như vậy, cô lại không nỡ từ chối, cứ để mặc cho đàn ông ôm như vậy.
Một lát sau Diêm Quân Lệnh mới buông Lâm Lam ra, nhìn đôi mắt mê hoặc của bánh bao nhỏ bỗng nhiên phá lên cười, anh đang làm gì vậy? Tại sao đột nhiên lại không tự tin, không chắc chắn như vậy, người phụ nữ của anh cũng bị người khác tùy tiện cướp đi sao?
“bánh bao, chúng mình tổ chức lễ cưới nhé.” Diêm Quân Lệnh bỗng nhiên nhìn Lâm Lam mà nói.
Lâm Lam ngạc nhiên, đứng trân trân nhìn người đàn ông, anh ấy từ xa tới đây chỉ để nói câu này với mình sao. “Có phải anh lại bị kích động không?”
“Anh rất nghiêm túc, chúng ta đăng ký kết hôn cũng được nửa năm rồi, nên cho em một cái đám cưới rồi.” Diêm Quân Lệnh nhìn giống như đang trưng cầu ý kiến của Lâm Lam vậy, nhưng giọng điệu lại không có bất cứ lý do để thương lượng cả.
Lâm Lam chau mày, “Không phải đã nói một năm rồi sao? Cho em thời gian một năm, em ký hợp đồng với Tân Trí vẫn chưa tới 3 tháng nữa.”
“Lâm Lam đừng bướng bỉnh nữa. Chuyện hôn lễ không thể cứ lần nữa mãi, ba em còn người nhà anh nữa, đều đang đợi chúng ta cử hành hôn lễ để được ôm cháu đấy.” Diêm Quân Lệnh không có cách nào nói cho Lâm Lam biết sự lo lắng của mình, như vậy sẽ thể hiện là anh không có tự tin lại ích kỷ, cho nên chỉ đành lấy hai bên gia đình ép cô gái nhỏ thôi.
Nhưng càng như vậy, Lâm Lam càng nghi ngờ, “Anh đồng ý em rồi mà.”
“Lâm Lam...”
“Chuyện hôn lễ đợi em và Tân Trí kết thúc hợp đồng xong rồi bàn tiếp được không?” trước đây Lâm Lam không làm gì được Diêm Quân Lệnh, anh nói kết hôn cô cũng mờ hồ bị lôi đi kết hôn, anh không nhắc tới hôn lễ cô cũng lặng lẽ chấp nhận, anh nói chỉ cho cô thời gian một năm, cô cũng chỉ có thể ký hợp đồng một năm.
Nhưng bây giờ người đàn ông này nói lập tức làm đám cưới, vậy cô cũng phải nghe anh sao?
Lâm Lam không phải không đồng ý làm đám cưới, chỉ là sau khi làm xong thì thế nào?
“Nếu như anh nhất định kiên trì thì sao, em sẽ thế nào?” Diêm Quân Lệnh chằm chằm nhìn vào mắt Lâm Lam, bây giờ anh rất hối hận lúc đầu đồng ý âm thầm kết hôn với bánh bao nhỏ, nếu như lúc đầu không đồng ý, anh vốn không cần phải trưng cầu ý kiến của cô gái nhỏ, mà sẽ muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Lâm Lam hít thật sâu, “Diêm Quân Lệnh, chúng ta đều là người lớn, có quyền tự mình lựa chọn hoặc từ chối, anh không thể lúc nào cũng vì sự hứng thú nhất thời của bản thân mà bắt người bên cạnh làm theo anh, còn không được từ chối, đó không phải là đối với người yêu, tuyệt đối phục tùng thì đó là kỷ luật quân đội. Anh không phải đội trưởng, em càng không phải là lính của anh.”
Câu nói này Lâm Lam giữ trong lòng rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể nói ra được.
Diêm Quân Lệnh không ngờ bản thân chẳng qua là muốn cử hành hôn lễ, lại dẫn tới một đống lý lẽ như vậy của cô gái nhỏ, gương mặt ảm đạm, chăm chăm nhìn Lâm Lam một hồi lâu, bỗng lên tiếng, “Hợp đồng của em và Tân Trí tới ngày nào?”
“Em...” Lâm Lam đang định trả lời, đột nhiên ngẩng đầu lên người đàn ông đang thỏa hiệp sao? Đôi mắt long lanh không thể tin nổi.
Nhìn phản ứng này của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu một cách cổ quái, “Anh có bá đạo như vậy không?”
Lâm Lam gật đầu lia lịa, không những bá đạo mà là vô cùng bá đạo.
ừa!
Diêm Quân Lệnh cạn lời, bỗng chìa tay về phía Lâm Lam, “Quà đâu?”
“Quà?” Lâm Lam lại một trận không hiểu gì hết.
“Nghe Tăng Tuyết nói lúc ở Paris em có mua quà cho anh, đưa đây.” Diêm Quân Lệnh mặt dày hỏi.
Lâm Lam tim nhói đau, “Anh nghe nhầm rồi, em đâu có mua quà gì cho anh đâu.”
“Sao lại thế được? Anh đã cho người tra cái patekphilippe phiên bản giới hạn đó rồi, sao em biết anh thích mẫu đồng hồ này vậy, xem ra em yêu vẫn rất quan tâm tới anh nhỉ.” Diêm Quân Lệnh vừa rồi còn hồn bay phách lạc, giờ đây lại đắc ý trở lại.
“ừa.” Lâm Lam cảm thấy mình sắp không theo kịp tư duy như chong chóng của người đàn ông rồi, còn nữa đến cả chuyện này anh cũng điều tra, gần đây cô vẫn đang suy nghĩ có nên đổi trả lại chiếc đồng hồ đó không, nhưng nhìn thấy người đàn ông vui sướng như vậy,cô chỉ đành cắn răng, ai biết anh ấy thích mẫu đó, sớm biết vậy cô đi kiếm mẫu rẻ hơn rồi, ai ngờ ánh mắt không tốt lại hại người ta khuynh gia bại sản.
“Sao thế? không khỏe sao?” Diêm Quân Lệnh nhìn biểu cảm đau khổ của Lâm Lam, còn tưởng rằng cô chỗ nào không được khỏe.
“Em không sao.” Lâm Lam đâu có không khỏe, mà là cô đang tan nát cõi lòng.
“Nếu đã không sao thì quà ở đâu? Hay là anh tự đi lấy.” Diêm Quân Lệnh thật không cho LaamLam một chút cơ hội trì hoãn nào.
“Anh kêu Vương Đại đưa chị Tuyết đi lấy.” Lâm Lam nghiến răng nói.
Diêm Quân Lệnh vui mừng, quả nhiên trong lòng cô gái nhỏ vẫn còn có mình, nếu không thì con người keo kiệt này sao lại nỡ mua cho anh chiếc đồng hồ giá trên trời như vây, tuy là trước đây anh đeo có cái đắt hơn, nhưng làm sao so được với chiếc mà vợ anh mua chứ?
“Vương Đại cậu đưa Tăng Tuyết đi một chuyến tới chung cư lấy quà mà bà chủ mua về đây.” Diêm Quân Lệnh dứt khoát không về nữa, còn dặn dò Vương Đại xong liền ở lì trong phòng trang điểm.
Lâm Lam chau mày, “Anh còn không về sao?”
“Anh ở lại cùng em.” Diêm Quân Lệnh nói giọng kiên quyết, nói xong còn không quên chào hỏi Trình Phi quay lại tiếp tục trang điểm cho Lâm Lam.
Trình Phi không phải lần đầu gặp đôi này, đã không còn thấy ngại nữa, chỉ là nhìn thấy Diêm đại tổng tài lúc nào cũng lạnh lùng, giờ lại nhõng nhẽo vợ như vậy thì thật có cảm giác lạ lẫm.
Nhưng mà Trình Phi có thể chấp nhận được, nhưng Lâm lam lại có chút không quen, “Anh có thể đừng ngồi ở đây không? Em không thích có người nhìn em trang điểm.”
“Em bộ dạng nào anh chả nhìn rồi, sợ gì chứ.” Diêm Quân Lệnh nói không kiêng dè gì, mặt Lâm Lam thoáng chốc hồng lên, Trình Phi lại cố gắng mím môi để không phát ra tiếng cười, thường ngày những người nhân viên bình thường như bọn họ sẽ không được nhìn thấy boss đại như bây giờ.
Lâm Lam nén cơn giận, cũng không nói gì nữa, nhưng Diêm Quân Lệnh vẫn chưa chịu dừng, “Nữ nhân, em đỏ mặt cái gì?”
“Diêm Quân Lệnh anh im miệng, không được nói chuyện!” Lâm Lam nhìn điệu bộ nhịn cười của Trình Phi trong gương đã đủ bực mình rồi, người đàn ông này lại hỏi cô đỏ mặt cái gì. Thật là đáng ghét!
Bị quát một câu, Diêm Quân Lệnh càng tủi thân, nhưng mà quả nhiên ngậm miệng lại. Cho tới khi Tăng Tuyết mang đồ tới, Diêm Quân Lệnh vội vàng kêu cô gái nhỏ nhà mình đeo cho anh, đồng thời vô cùng đắc ý, nhân lúc Lâm Lam đeo đồng hồ cho liền chụp một tấm hình, bên trên không do dự viết một dòng chữ, quà bà xã tặng.
Một phút sau, bình luận của Diêm Quân Lệnh quá tải
Thẩm Hoằng, yêu chết đi được.
Tiêu Chấn Nhạc, chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà?
Coco, ôi mẹ ơi, có người dốc hết tài sản mua đồng hồ tình yêu.
Khương Lôi, chị dâu dốc hết tài sản mua tặng sao? Ngưỡng mộ quá!
Tiêu Chấn Nhạc trả lời Coco, “Dốc hết tài sản?
Linda, tôi muốn đi ăn “Cẩu lương”
...
Lâm Lam cuối cũng cũng trang điểm xong, nhìn thấy người đàn ông đứng không xa ôm điện thoại với biểu cảm vui sướng, thấy lạ liền mở wechat của mình ra, thoáng chốc không nhịn được che mặt lại, tên đàn ông này... thật là ấu trĩ.!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...