Siêu Mẫu Hàng Đầu

Mặc dù sân khấu cuối cùng của hôm qua xảy ra chút vấn đề, nhưng Tô Mộ Bạch quay lại nhìn, phát hiện bất luật là tình tiết hay tâm trạng nhân vật đều cực kỳ xuất sắc, vai diễn của nữ diễn viên là cảnh ám sát đột ngột, mặc dù có một chút kích động, nhưng lại làm cho cảnh tượng chân thực hơn rất nhiều, hậu trường chỉ cần giúp anh chỉnh sửa một chút liền có kết quả cực tốt rồi.

Kết quả là Lâm Lam vừa tới còn thừa lại một cảnh cuối cùng, chủ yếu là khiêu vũ, vì là Lâm Lam diễn vai kỹ nữ nên phải khiếu vũ nhảy múa cho khách quan nhìn, nhảy điệu nhảy cung đình, Lâm Lam mặc dù có chút năng khiếu về nhảy múa, nhưng Lâm Lam cũng không tự tin lắm về khả năng của mình, nhưng lần này cô trình diễn điệu nãy rất xuất sắc khiến người khác cảm nhận vô cùng quyến rũ và xinh đẹp.

Tô Mộ Bạch mời đến cho Lâm Lam giáo viên dạy nhảy chuyên nghiệp, để cô luyện tập trước, không hề vội vàng quay hình. Lâm Lam cũng có thể về chăm sóc ba mình, rất nhiều việc đều là do Tăng Tuyết và Coco sắp xếp.

Chiều ngày hôm sau, Lâm Phúc Sinh tỉnh dậy vào đúng lúc Cổ Tử Hằng dư đoánm Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đã ngồi chờ bên cạnh.

Bệnh nghiêm trọng, tỉnh lại như một giấc mơ cũ.

Lâm Phúc Sinh nhìn khuôn mặt con gái mình, run run duỗi tay, từ lúc bước vào phòng phẫu thuật, ông đã nghĩ mình mình không thể nào thức dậy được nữa.

“Ba.” Lâm Lam ôm chầm lấy Lâm Phúc Sinh, cô cũng nghĩ rằng mình sẽ mất đi ba của mình rồi.

Lâm Lam trừ Lâm Phúc Sinh cũng không có người thân nào khác, nếu ba cô cũng biến mất, cô sẽ thanh đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

“Lâm Lâm, đừng khóc, baba đau lòng.” Lâm Phúc Sinh dùng bàn tay hơi thô ráp run run lau đi giọt nước mắt rơi trên má của Lâm Lam, âm thanh cũng thổn thức.

Diêm Quân Lệnh đứng đằng sau, cảm tạ trời đất vì ba Lâm tỉnh rồi, nếu không anh cũng không biết phải ăn nói sao với bánh bao nhỏ nhà mình.


“Ba sau này ba sẽ không bị bệnh nữa, cũng sẽ không bỏ rơi con nữa.” Lâm Lam không kiểm soát được tiếng nức nở nghẹn ngào của mình, vừa khóc vừa nói.

Lâm Phúc Sinh cười “Đứa ngốc này, baba tuổi lớn rồi, sớm rồi cũng phải rời đi, con và Diêm Quân Lệnh sau này phải sống thật tốt...”

“Ba, con không cho nói lời vô nghĩa nữa, con cũng không nói nữa. Bác sỹ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, sau này ba phải cùng con sống hạnh phúc!” Lâm Lam ngắt đời của ba mình, không để ông nói những điều không hay nữa.

“Được được được, nha đầu ngốc.” Lâm Phúc Sinh lắc lắc đầu, bất lực trả lời.

Lâm Lam lúc này mới ngừng rơi nước mắt, ôm chặt cánh tay Lâm Phúc Sinh, không cho ba cô những nói những điều đau buồn nữa.

Lâm Phúc Sinh thở dài, rồi lại không nói gì nữa.

Diêm Quân Lệnh đúng bên cạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.

Mỗi ngày Lâm Lam đều đến bệnh viện chăm sóc ba mình, còn lại thời gian là tập ũ đạo cho cảnh cuối cùng, diễn viên thường nói, lên sân khấu một phút, dưới sân khấu rèn luyện mười năm. Mấy ngày nay của Lâm Lam, trừ thời gian chăm sóc Lâm Phúc Sinh, dường như không lúc nào ngừng luyện tập, làm cho Tô Mộ Bạch phải hét lên OK.

Quay xong phim, lịch trình của Lâm Lam không những giảm bớt mà còn nhiều hơn.


May mắn Lâm Phúc Sinh đã qua thời gian phải quan sát, đã được chuyển tới Đỉnh Thành để tiện cho việc chăm sóc, Diêm Quân Lệnh mời chuyên gia đến đặc biệt chăm sóc cho ông. Lâm Phúc Sinh người đã sống trong bệnh viện hơn ba năm rưỡi, cuối cùng đã được bầu không khí trong lành rồi.

Lúc đầu Lâm Phúc Sinh chuyển tới biệt thự ở Đỉnh Thành có chút không quen, luôn mới trở về quê nhà ở Tấn Thị. Nhưng Diêm Quân Lệnh không để cho ông đi, ngoài ra còn bảo Lâm Lam thuyết phúc ông.

Lâm Phúc Sinh ở lại, làm cho Lâm Lam người vô cùng bận rộn công việc không thể không về nhà, về nhà cùng Diêm Quân Lệnh sống chung, người đàn ông này đã có kế hoạch riêng của mình rồi.

Lâm Lam không muốn để Lâm Phúc Sinh lo lắng, ở nhà phải diễn cảnh ân ân ái ái với Diêm Quân Lệnh, cũng cắt đứt ý niệm muốn ly hôn của cô. Mà Diêm Quân Lệnh lại để cô tùy tiện, cô đành phải cắn răng nín nhịn, khiến cho kế hoạch của Diêm Quân Lệnh thành công hơn, ba cô hy vọng bọn họ như thế nào thì liền như thế nào, ép cô chỉ đành ngoan ngoan chịu thua.

Điều này làm Lâm Lam khó chịu, mới bước ra cửa liền nhận được tin nhắn của người đàn ông này “Tối nay cùng anh về nhà ăn cơm.”

“Em chụp ảnh cho tạp chí kết thúc hơi muộn.” Lâm Lam tức giận vừa mới sáng sớm đã bị chọc giận rồi.

“Ba nói rồi, con dâu phải hiểu lễ nghĩa.” Diêm Quân Lệnh gần đây dùng trò này không biết chán.

“Ba em còn nói cái gì?” Lâm Lam nghiến răng ấn điện thoại.

“Là ba của chúng ta.” Diêm Quân Lệnh dường như tưởng tượng ra biểu tình của Lâm Lam, vui vẻ gõ lại một dòng gửi cho Lâm Lam.


Lâm Lam hít thở sâu “Em sẽ cố gắng chụp xong sớm.”

Diêm Quân Lệnh mở tin nhắn ra nhìn, khóe miệng nở lên một nụ cười vui vẻ. Lí Húc thấy vậy, rất hay thích hợp nói “Trần tiểu thư mấy hôm nay vẫn luôn tìm ngài, ngài xem có cần đi thăm cô ấy không?”

“Để Tường Tử bàn luận hợp đồng với cô ấy.” Diêm Quân Lệnh thu lại nụ cười trên môi, phân phó cho Lí Húc.

“Đây... nếu như Trần tiểu thư từ chối?” Lí Húc không nghĩ rằng Trần Văn trăm phương nghìn kế không phải chỉ vì tờ hợp đồng này.

“Từ chối? Cô ấy sẽ không. Tôi nói cô ta, đây là bồi thường duy nhất của tôi dành cho cô ta.” Giọng của Diêm Quân Lệnh đã không còn chút nhiệt tình gì nữa.

Còn về Trần Văn, lúc đầu anh ngạc nhiên vì cô giúp anh đỡ con dao kia, nhưng nghĩ kỹ cũng đã hiểu rõ vài phần. Chỉ là tình cảm trong quá khứ, anh cũng không hề muốn vạch trần cô.

Mà một người sẵn sàng lấy sinh mệnh của mình ra để giữ một người đàn ông, với tư cách là đàn ông anh cũng không thể xuống tay như vậy. Một phần hợp đồng của Đỉnh Thành là anh bồi thường cho Trần Văn, nếu như cô hiểu vậy thì tất cả sẽ dừng lại ở đây, còn nếu cô còn muốn đòi hỏi hơn nữa chấp mê bất hối, thì cũng đừng trách anh lạnh lùng.

Lí Húc hiểu rõ ý của Diêm Quân Lệnh, ngay lập tức gọi điện cho giám đốc thời trang của Đỉnh Thành, để đối phương bên kia xử lý mọi việc càng sớm càng tốt.

...

Lâm Lam nhìn tin nhắn cuối cùng của người đàn ông này, quay sang nhìn Tăng Tuyết nói “Chị Tuyết, cái món quà em đem từ Paris về vẫn còn để chỗ chị à?”

“Ừ, ơ chỗ chị? Em muốn đưa về nhà à? Vậy chị giúp em cầm qua.” Tăng Tuyết từ Paris trở về, cả người dường như được tái sinh lần nữa, hiệu quả công việc cực cao, còn có sự giúp đỡ của Coco, cô đã quen được không ít các người nổi tiếng khác, mặc dù còn chưa có năng đem lại nguồn lực tốt nhất cho Lâm Lam, nhưng cũng đã kiếm được một số nhà tài trợ nổi tiếng khác rồi.


Nếu như gây dựng mối quan hệ phía sau thành công, Tăng Tuyết tin mình nhất định sẽ giúp được Lâm Lam, một ngày nào đó trở thành người trợ lý vàng.

“Vâng, em đi hóa trang trước, để Vương Đại giúp em cầm qua.” Lâm Lam nói xong phân phó nhiệm vụ cho Vương Đại.

Ngờ đâu Vương Đại nghĩ đều không dám từ chối Lâm Lam, từ chuyện từ trước trở về nước Lâm Lam để Coco xảy ra ra chuyện, Vương Đại luôn cảm thấy áy náy, lại thêm Diêm Quân Lệnh mặc dù tức giận, nhưng không hề phạt anh, làm anh cảm thấy không thể sơ suất nữa.

“Tôi đi hóa trang, sẽ không có chuyện gì lớn.” Lâm Lam châm chước cho Vương Đại.

Kết quả Vương đầu gỗ này không dám gật đầu.

“Chị gọi xe đến lấy, tiểu Lâm đừng làm khó Vương Đại, chuyện làm trước làm thành cái bóng trong lòng Vương Đại rồi.”Tăng Tuyết cười nói, đừng nói Vương Đại, chuyện lần trước cũng làm thành cái bóng trong lòng cô rồi.

“Bây giờ đang giờ cao điểm, gọi xe không tiện lắm.” Nhìn con đường nhộn nhịp đầy xe, Lâm Lam lắc đầu, nhưng lúc này liền nghĩ tới một thân ảnh quen thuộc, nhìn thấy bờ môi đầy mê hoặc của đối phương, một mặt đẹp trai đến nỗi làm cho người khác khó lòng nào quên được.

Lâm Lam quay đầu nhìn Tăng Tuyết và Vương Đại nói “Hai người ở trong xe đợi em.”

“Phu nhân...”

“Ban ngày ban mặt, anh ta vẫn bắt cóc em?” Lâm Lam nói xong liền đi thẳng xuống xe.

Vương Đại và Tăng Tuyết lo lắng không ngớt, Đồng Thiên Hoa là đại kiêng kị của đại Boss, thật sự để Lâm Lam một mình gặp anh ta sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui