Siêu Mẫu Hàng Đầu

Đồng Thiên Hoa nhìn xe của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh rời đi, khuôn mặt xinh đẹp nở ra một cười kỳ lạ, có vẻ như so với tưởng tượng của anh Diêm Quân Lệnh còn để tâm Lâm Lam hơn thế, đây cũng tính là một thu hoạch lớn.

Những người như bọn họ, có người quan tâm một chút, tương đương với việc đang bị người khác nắm được điểm yếu, Đồng Thiên Hoa rất tò mò tương lai Diêm Quân Lệnh đấu với anh thế nào.

Trên xe.

Lâm Lam nói một câu mệt liền nhắm chặt mắt, một mặt không muốn phản ứng lại Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh vốn đã dập lửa rồi, nhìn tới bộ dạng thế này của cô liền nổi nóng.

“Lâm Lam, em còn chưa nói rõ rang đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Diêm Quân Lệnh áp chế cơn nóng giận hỏi.

“Xảy ra cái gì, không phỉa anh đã nhìn rõ rồi sao?” Vốn dĩ Lâm Lam đã rất ấm ức, bị Diêm Quân Lệnh gầm lên, Lâm Lam càng thêm ấm ức, cũng không nói năng tử tế như bình thường nữa.

“Lâm Lam, nói cho anh nghe.” Diêm Quân Lệnh đã hỏi qua bọn Đại Vương rồi, biết bên mấy người kia đang tìm Tăng Tuyết, vậy nên không ở cùng nhau, cũng không biết Lâm Lam xảy ra chuyện gì, còn cùng Đồng Thiên Hoa tán gẫu.

Diêm Quân Lệnh quen biết Đồng Thiên Hoa rất lâu rồi, về thủ đoạn ít ít nhiều nhiều cũng hiểu khá rõ. Diêm Quân Lệnh biết rõ hơn ai rõ Đồng Thiên Hoa vẻ ngoài u buồn xinh đẹp, nếu không mấy năm gần đây cũng không trở thành u ác tính của Bắc Kinh thậm chí toàn quốc.

Vậy nên lúc nãy Diêm Quân Lệnh nhìn thấy Lâm lam và Đồng Thiên Hoa hòa hợp như vậy, tâm tình rất phức tạp không biết hình dung thế nào. Anh mặc dù tin tưởng Lâm Lam, nhưng cũng biết cái nha đầu nhỏ này bất quá cũng chỉ mới hai hai hai ba tuổi, đang ở trong tuổi ham chơi ham náo nhiệt. Mặc dù bởi vì chuyện Lâm Phúc Sinh và Trần Lâm Kiệt đã giúp cô trưởng thành hơn những người khác, nhưng đề cập tới vấn đề này, cô vẫn rất ngây thơ.


Nghe tới câu này của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam càng không muốn nói gì.

Lâm Lam không muốn nói chuyện, Diêm Quân Lệnh càng nổi nóng “Anh ngày trước đã nói với em, không được lại gần Đồng Thiên Hoa, anh ta không có tốt như em nghĩ, cũng không phải là người em có thể động vào.”

“Anh cũng không phải là người em có thể động vào.” Lâm Lam mặc dù không biết tại sao Diêm Quân Lệnh lại chống cự lại Đồng Thiên Hoa như thế, nhưng cái ngữ khí lạnh lùng này của người đàn ông này, còn có câu không thể động vào kia, Lâm Lam thật sự muốn bùng nổ.

“Lâm Lam!”

“Em bây giờ không muốn nói chuyện với anh.” Diêm Quân Lệnh gầm lên một tiếng, Lâm Lam quay lại ném một câu cho Diêm Quân Lệnh, rối tiếp tục nhắm mắt giả ngủ.

“Lâm Lam, đừng có vô tình gây sự!” Nhìn Lâm Lam một mặt không muốn nói chuyện không muốn quan tâm tới mình, Diêm Quân Lệnh thật sư lo lắng. Hai người bên nhau cũng đã nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên cãi cọ như thế.

Chỉ là Diêm Quân Lệnh nói xong câu này, chú Trương đang lái xe trong lòng cũng hồi hộp, thầm rên rỉ, xong rồi, xong rồi, thiếu gia lần này mua dây buộc mình rồi.

Quả nhiên Lâm Lam đột nhiên mở mắt “Ai là người cố tình gây sự? Chú Trương dừng xe!”

Rõ ràng trên miệng nói yêu cô là anh ấy, nhưng mỗi lần cùng người khác làm trò ái muội cũng là anh ấy, nhưng lần này đổi ngược lại. Anh ánh mắt nào nhìn thấy cô đang động vào người Đồng Thiên Hoa? Cô ở đâu cố tình gây sự? Mà lúc nãy đứng dậy rõ ràng cô đã nói với anh, là Đồng Thiên Hoa cứu cô, nên mới có chuyện phía sau này.


Nhưng người đàn ông vừa lên xe liền một mặt tra hỏi cô, người bị đội mũ xanh là cô mới đúng.

“Lâm Lam!” Diêm Quân Lệnh không ngờ tới cái nha đầu này càng nói càng quá đáng vậy, là do những ngày qua anh quá cưng chiều cô, khiến bây giờ cô không biết đông tây nam bắc là gì?

“Diêm Quân Lệnh!” Bị người đàn ông kia gầm lên mấy lần, Lâm Lam cũng bùng nổ, anh gầm lên được cô cũng gầm.

“A.” Diêm Quân Lệnh bị chọc cho muốn suýt cười.

“Chú Trương, để cháu xuống.” Lâm Lam cảm thấy lại cùng Diêm Quân Lệnh cãi nhau, cô cũng sẽ phát điên mất. Lần trước là chuyện của công chúa Saya, cô mặc dù cuối cùng nhịn xuống, cô nhận ra hai người bên nhau cần nhất là hiểu nhau là tin tưởng. Nhưng kết quả? Nghĩ tới ghế lô còn có tình hình cửa quán bar bí mật, Lâm Lam một trận dấm chua.

Theo như Lâm Lam biết lần này Trần Văn về nước, cô đối với sức nóng này nhiều nhiều ít ít có ảnh hưởng. Ngoài ra hai người bây giờ ở chung một công ty, địa vị danh tiếng của Trần Văn cũng lớn hơn cô rất nhiều, vậy nên tranh chấp trong trương lai là khó tránh khỏi. Lại thêm Đỗ Tịch và người của công ty khác, tình hình bây giờ của Lâm Lam không thật sự tốt lắm.

Nhưng Diêm Quân Lệnh lại cái lúc này đây cùng người tình ngày xưa của anh thân thân mật mật, trên cơ bản không coi cô là vợ của anh.

“Phu nhân, ở đây không được dừng xe.” Chú Trương cũng rất khó xử trả lời.

Kết quả Lâm Lam vẫn cứng đầu, tức giận nói “Vậy chú để cháu ở ngã tư phía trước, cùng cái người điên này ở trong cùng một chiếc xe, cháu sẽ phát điên mất.”


“Chú Trương, để em ấy xuống!” Diêm Quân Lệnh vốn dĩ không muốn để chú Trương dừng xe để Lâm Lam đi, ai mà biết được cái vật nhỏ lại chịu không được cùng anh trong một chiếc xe.

Diêm Quân Lệnh là ai, là một người uy nghiêm lạnh lùng bao nhiêu, lúc Diêm Quân Lệnh tức giận thì đến mức độ nào, ai biết được. Ở bên ngoài được bao nhiêu mỹ nữ theo đuổi ngưỡng mộ, được truyền thông săn đón tung hô, nhưng một khi tức giận cũng mất khi lý trí như ai.

Chú Trương cũng không nghề mọi việc biến thành thế này, đang không biết phải làm thế nào, cũng biết thiếu gia lần này thật sự tức giận rồi. Thấp giọng khuyên bảo Lâm Lam “Phu nhân, thiếu gia cũng là lo lắng phu nhân, phu nhân nhận lỗi với thiếu gia đi, đêm tối thế này nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng hay lắm.”

“Không cần, cháu tự mình gọi xe về nhà.” Lâm Lam cũng bị mấy lời của Diêm Quân Lệnh làm cho kích động, rất thất vọng mắt đều hồng lên rồi nhưng không muốn khóc trước mặt người đàn ông này, vậy nên mới giả vờ mạnh mẽ đòi xuống xe.

“Nhưng là...” Chú Trương khó xử.

“Chú Trương yên tâm, cháu có thể.” Lâm Lam nhấn mạnh.

Diêm Quân Lệnh dùng ánh mắt như có tia lửa nhìn Lâm Lam, vốn dĩ đang tức giận, bây giờ lại uy hiếp anh như vậy, vẫy vẫy tay “Chú Trương, dừng xe.”

...

Chú Trương người đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan không biết làm thế nào, chỉ đành xuống xe.

Lâm Lam nhìn như vậy, hai lời cũng không nói thêm, mở cửa xe chạy, cầm lấy túi xách của mình xuống xe.

Diêm Quân Lệnh trầm mặc nhỏ giọng nói với chú Trương “Lái xe.”


“Thiếu gia, cái này hình như không nên lắm.” Chú Trương không ngờ Diêm Quân Lệnh sẽ làm thật, nhẹ nhàng khuyên bảo anh.

Lâm Lam cũng không ngờ được Diêm Quân Lệnh cho Chú Trương dừng xe để cô xuống, lúc này đang là tháng chạp âm lịch, cô ra ngoài mặc một chiếc áo mỏng manh, thân hình mảnh khảnh, gió thổi mạnh, vừa đi vừa rùng mình. Tức giận đến nỗi cắm đầu phía trước chạy đầu cũng không ngoảnh lại, trong lòng thật sự đang hận chết Diêm Quân Lệnh.

Chú Trương cho rằng Diêm Quân Lệnh là đang nhe răng cọp dọa Lâm Lam, không ngờ tới là anh để cho chú dừng xe, không ngừng thuyết phục. Nhưng Diêm Quân Lệnh còn đang rất tức nhắm mắt hoàn toàn phớt lờ lời chú Trương.

Chú Trương vô cùng khó xử nhưng nhìn Diêm Quân Lệnh chỉ đành lái xe, chỉ là chiếc xe đi với tốc độ rất chậm rất chậm, miệng thì không ngừng thì thầm “Tiểu phu nhân chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, lại ban đêm gió lớn như thế này, bị đóng băng thì phải làm thế nào?”

Diêm Quân Lệnh ngậm chặt môi không nói.

Chú Trương tiếp tục “Nghe nói gần đây có nhiều vụ phụ nữ bị mất tích trong trong thành phố, tiểu phu nhân uống rượu lại hơi say như vậy, bị chiếc xe kéo lên thì phải làm thế nào?”

Diêm Quân Lệnh sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Không đúng, túi xách của phu nhân hình như con đặt trong xe, sợ là không có tiền gọi xe.” Chú Trương lại tiếp tục độc thoại.

Nghe vậy mặt mày Diêm Quân Lệnh nhíu chặt, những ngón tay dài không kiểu soát được nắm chặt lại “Chú Trương, dừng lại.”

Chú Trương dừng xe, nhìn thiếu xe là một người rất điềm tĩnh, không thể ngờ cũng có lúc ngây thơ không hiểu nổi như thế này.

Chỉ là Diêm Quân Lệnh mới xuống xe, bốn bề đều tĩnh lặng, bánh bao nhỏ đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui