Bành Ngọc và Khúc Khải ra khỏi phòng của Tần Sâm, sắc mặt hai người đều hơi khó coi. Nhất là Bành Ngọc, bộ trang phục OLAY trông rất trí thức nhưng cũng che giấu được sự bất mãn và bực bội bây giờ.
“Đừng làm quá mức.” Khúc Khải nhìn vào Bành Ngọc, tự nhiên đưa ra một lời khuyên cho đối thủ cạnh tranh lâu năm ở trong công ty này.
“Anh ta coi trọng cô gái họ Lâm đến thế sao? Hay là có ý đồ khác? Tại sao tôi từng nghe nói anh ta đã nhiều lần mời Lâm Lam đều bị từ chối? Đây còn gọi là coi trọng tiềm năng của cô ta sao? Sao tôi cảm thấy là anh ta chỉ coi trọng bản thân cô gái đấy thôi?” Bành Ngọc không những không nghe, còn tỏ vẻ kích động hỏi lại, cô ngay ban đầu đã đi theo Tần Sâm rồi, có thể gọi là cây đại thụ trong công ty này, nhưng không ngờ Tần Sâm bây giờ chỉ vì một đứa như Lâm Lam lại uy hiếp cô như vậy.
“Tiềm năng của Lâm Lam khá tốt, còn lại sếp Tần có mục đích gì khác hay không, điều đó không phải là chúng ta nên can thiệp.” Khúc Khải nhìn vào Bành Ngọc nói.
Bành Ngọc nói xong liền không nói gì, nhưng trong lòng khổ sở, thật sự không sao? Cô đã đi theo Tần Sâm từ hồi cô mới là 23 tuổi, đến bây giờ đã là 30 tuổi rồi, chẳng lẽ chỉ vì một cái danh hiệu quản lý cao cấp hay sao? Hay là chỉ vì địa vị và tiền bạc?
7 năm, suốt 7 năm cô từ một sinh viên ra trường mới bước chân vào xã hội, trở thành một bà La Sát nhìn phật giết phật, gặp thần chén thần trong ngành này, chẳng lẽ không phải là vì Tần Sâm? Không phải là vì câu khích lệ vô ý hồi đó của anh ta?
Nhưng kết quả thì sao? 7 năm rồi, không nhận được một lời hứa nào!
Bành Ngọc đứng ở bên cạnh Khúc Khải, chỉ cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ bi ai như vậy.
“Khúc Khải, có đáng không?” Một lúc lâu, Bành Ngọc quay đầu nhìn Khúc Khải.
Bao nhiêu năm nay cô không phải là không biết tấm lòng của Khúc Khải dành cho mình, nhưng trái tim cô đã có người khác, người đó luôn đứng ở trên bậc cao, luôn chiều chuộng cô, buông tha cô, nhưng lại không hề cho cô một tia hi vọng tình ái nào.
“Có đáng hay không sẽ không phải do người khác nói, mà phải xem lại bản thân.” Khúc Khải nghe thấy lời của Bành Ngọc, trong lòng hơi nhói đau, sau đó bình tĩnh trả lời.
Bành Ngọc bỗng thay đổi sắc mặt, “Tại sao anh lúc nào cũng ung dung nhẹ nhàng như vậy? Anh tưởng làm như vậy thì có thể che giấu đi ý đồ của anh hay sao? Khúc Khải, anh và tôi đều chung một loại người, nhưng anh giả bộ hơn tôi rất nhiều. Ít ra tôi thích tôi sẽ tiến tới ngay, nhưng còn anh thì sao? Anh đã từng làm được cái gì cho tôi? Dựa vào cái gì khiến tôi có thể động lòng với anh?
“Tiểu Ngọc...” Khúc Khải không ngờ Bành Ngọc tự dưng lại thay đổi thái độ như vậy, anh sững sờ rồi khóe môi mím chặt khổ sở. Bành Ngọc nói đúng, anh với cô đều cùng một loại người, đều là kẻ có dã tâm, những khác một điều là cô ở minh, còn mình ở ám. Còn về việc yêu thích cô, anh đã gắng sức lý trí hết mức có thể, bởi vì anh biết rõ người trong lòng cô không phải là mình.
Ở lại trên thương trường này quá lâu rồi, ngay cả việc yêu đương cũng phải tính toán so đo.
“Tôi nhất định sẽ không cho Lâm Lam đứng dậy được đâu, nếu anh ta muốn chỉ trách tôi, tôi nhận.” Nói xong, Bành Ngọc liền quay lưng đi ra.
Khúc Khải thở dài: “Nếu cô không làm không được, tôi sẽ giúp cô.”
Bành Ngọc đang đi phía trước chợt nghe thấy lời của Khúc Khải, người cô rùng mình, rồi rất nhanh tiếp tục bước lên phía trước.
...
Lâm Lam và Tăng Tuyết đã đợi ở trong phòng ba ngày ba đêm rồi, nhưng thông tin nhận được lại là Tần Sâm đã thỏa thuận thất bại với bên săn ảnh đó.
“Sao lại thế này?” Tăng Tuyết hoảng loạn hỏi.
“Họ nhận 3000 vạn rồi lại muốn thêm 3000 vạn.” Lâm Lam đã nhận được tin của Tần Sâm, sắc mặt trắng bệch.
“Đồ khốn, sao có thể làm vậy? Thế bây giờ phải làm sao? Hay chúng ta đi tìm ông Boss?” Tăng Tuyết tức đến mức run rẩy, cô biết có loại thợ săn ảnh làm việc rất lưu manh, không hề có nguyên tắc giới hạn nào, chỉ tôn trọng tiền bạc, nhưng không ngờ sau khi lấy được tiền rồi còn dám tiếp tục chơi trò vô lại.
“Chúng ta chuẩn bị đi tham gia cuộc bình chọn người mẫu xuất sắc của năm trước.” Lâm Lam nhìn lại thời gian, tối mai sẽ là nghi thức trao giải bình chọn, cô đã nhận được thư mời, cho nên nhất định phải đi.
“Nhưng bây giờ bên kia vẫn chưa bàn xong, không khác gì một quả bom hẹn giờ, nếu trên lễ trao giải lại xảy ra ngoài ý muốn, em thì...”
“Chúng ta không được vì một quả bom hẹn giờ thì không sống tiếp nữa.” Lâm Lam nói xong ôm Tăng Tuyết, chúng ta tối này cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ là một cuộc chiến khốc liệt."
“Tiểu Lam...”
“Đừng sợ, chúng ta chẳng phải còn có vũ khí bí mật hay sao?” Lâm Lam an ủi Tăng Tuyết.
“Vũ khí bí mật? Ông Boss?” Tăng Tuyết phản ứng nhanh chóng.
Lâm Lam gật đầu làm yên lòng Tăng Tuyết mau đi ngủ, nhưng còn cô nằm trên giường lại mang theo một tâm trạng vô cùng nặng nề, cô đã nhìn thấy những tấm ảnh mà Tần Sâm gửi cho cô, tuy có thể chứng minh không phải là mình, nhưng cô lại có thể nhận ra người đó là Hàn Hinh Nhi.
Liên tưởng lại những vết thương trên người của Hàn Hinh Nhi, e là những ảnh này được chụp vào lúc đó. Như vậy cũng không khó giải thích Hàn Hinh Nhi lần trước tại sao chạy trốn đến một nửa lại phải quay lại.
Cô ta có phải bị uy hiếp không? Nếu đúng như vậy, thế những tấm ảnh này đến lúc được chứng mình không phải là Lâm lam, nhưng sẽ huy hại tương lai của Hàn Hinh Nhi.
Lâm Lam không đồng tình cho Hàn Hinh Nhi, nhưng cô cũng chưa thế mặc kệ được sự thật cô ta chính là em gái của mình.
“Haizzzz...” thở phào một hơi, Lâm Lam nhắm mắt lại, việc này khó xử hơn so với cô tưởng tượng.
Đợi Lâm Lam đi nghỉ ngơi rồi, bên này Vương Đại đang nhanh chóng báo cáo tình hình cho ông chủ mình.
Diêm Quân Lệnh nghe xong nhíu mày, “boa ngày ba đêm không đi ra ngoài?”
“Chỉ bảo Tăng Tuyết thi thoảng đi mua mấy đồ sinh hoạt hàng ngày.” Vương Đại giải thích một cách ngăn nắp thứ tự.
“Biết xảy ra chuyện gì không?” Diêm Quân Lệnh tiếp tục hỏi, anh hiểu rõ tính tình của Lâm Lam, nếu không phải xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ đến công ty tập luyện, mục tiêu của cô ta không phải chỉ đơn giản là người mẫu nổi tiếng.
Bây giờ là tháng 12, tháng 1 sẽ là tuần lẽ thời trang Paris, nha đầu đó nếu muốn lên một cấp bậc cao hơn thì nhất định sẽ sang đó thức sức, làm sao dám sơ ý trong thời điểm này?
“Hình như có người đang lợi dụng ảnh của phu nhân uy hiếp ông chủ của công ty giải trí Tân Trí, bây giờ hai bên đang bàn bạc thỏa thuận.” Lâm Lam và Tăng Tuyết không ra khỏi phòng, những gì Vương Đại biết cũng có hạn.
“Lý Húc, giúp tôi đi điều tra xem rốt cuộc là như nào.” Diêm Quân Lệnh chưa cúp máy đã nói chuyện với Lý Húc ở bên cạnh.
“Những kẻ săn ảnh có thể khiến đội ngũ đối ngoại của Tần Sâm liên tục 3 ngày không có khởi sắc gì, chỉ có một nhà.” Lý Húc ngay bên cạnh, nghe thấy đối thoại của Diêm Quân Lệnh và Vương Đại, lập tức đã động não phân tích.
“Trác Phong.” Diêm Quân Lệnh hé miệng nói ra hai từ này.
Lý Húc gật đầu.
“Đi điều tra xem chuyện là như nào.” Sắc mặt Diêm Quân Lệnh rất khó coi, Trác Phong rất nổi tiếng trong cái ngành này với tính tình khó chịu của hắn, trước đây đã từng hủy đi tương lai một người mẫu của Đỉnh Thịnh, cho nên Diêm Quân Lệnh vẫn nhớ rõ về hắn.
“Ừm.” Lý Húc khi nhận thức được là Trác Phong cũng thấy khá đau đầu, tên đó đúng như một con cá trạch, nhìn vừa khó chịu vừa buồn nôn, cậu không hiểu sao chị dâu nhỏ nhà mình lại đắc tội đến loại người này.
Nhìn Lý Húc đi điều tra rồi, Diêm Quân Lệnh gọi điện cho Thẩm Hoằng: “Đồng Thiên Hoa có động tĩnh gì mới không? Em nhớ phải coi kỹ lại.”
“Đang chú ý đây, bên địa bàn thì không có chuyện gì, nhưng lại có những thông tin đồn, cô gái từng chứng kiến Lô Chấn Hải và Đồng Thiên Hoa giày vò chết, cô người mẫu đó bị ép uống thuốc lắc, cô này bị chụp nhiều ảnh nóng rồi, em đoán là chắc ông họ Lô đó muốn dùng những thứ đấy uy hiếp cô ta, em nhớ là cô gái đó có thù hận gì với chị dâu nhỏ?” Thẩm Hoằng nhanh chóng trả lời, cậu không nhớ được tên của Hàn Hinh Nhi nhưng vẫn ấn tượng cô gái đó rất có thủ đoạn.
“Những tấm ảnh đấy đâu?” Diêm Quân Lệnh nheo mày lại, nhưng tự dưng nhớ đến chuyện gì.
“Lão đại, anh là người có vợ rồi đấy, còn ham thể loại này à?” Thẩm Hoằng hô lên.
“Gửi i cho Lý Húc, sẽ dùng đến.” Diêm Quân Lệnh ghét nhất bộ dạng thích giật mình của Thẩm Hoằng.
“Thế còn được, nếu không em ngại gặp lại chị dâu nhỏ lắm.” Thẩm Hoằng thờ phào, bảo người nhanh tay gửi ảnh đó cho Lý Húc.
Còn đùng để làm gì, Thẩm Hoằng không quan tâm, bây giờ mấy địa bàn trên tay mình đang bị tên họ Đồng nhắm vào, đủ cho cậu ta bận chết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...