Lâm lam từ trước tới giờ trên sàn diễn chưa gặp chuyện như này bao giờ, cả người ngã xuống dưới sàn cao hơn 1m, bên dưới là chỗ ngồi của khán giả, Lâm Lam sợ hãi kêu cứu mạng, nhưng tất cả đều không kịp nữa.
Đám đông dưới khán đài cũng bị kinh động, xôn xao nháo nhác. người mẫu đã đẩy Lâm Lam ngã kia hốt hoảng muốn kéo Lâm Lam lại nhưng chỉ túm được góc váy của Lâm Lam.
Tiếng xoạt xoạt của chiếc váy bị xé rách, Lâm Lam vẫn bị ngã xuống.
“A...” Lâm Lam nhắm chặt mắt, chỉ cầu mong đừng ngã thảm quá.
1,2,3...
5 giây sau, Lâm Lam vẫn chưa cảm thấy đau đớn gì, mở mắt ra nhìn thì bắt gặp đôi mắt to đẹp quen thuộc, kinh hãi miệng suýt nữa há to, “Ông...”
“Xuỵt.” Nhìn thấy Lâm Lam muốn kêu hai chữ “Ông xã”, Diêm Quân Lệnh khẽ xuỵt một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quan sát nữ người mẫu bước sai tư thế muốn cứu Lâm Lam, nhưng lại bỏ tay Lâm Lam ra.
Lúc này bảo vệ mới chạy lại, muốn đỡ người từ tay Diêm Quân Lệnh đứng lên, nhưng anh không nhúc nhích. Đưa tay dìu Lâm Lam giao cho Tăng Tuyết vừa hốt hoảng chạy tới, nhỏ giọng dặn dò chăm sóc tốt cho Lâm Lam, sau đó quay lưng rời đi.
Hành động vừa rồi của anh tất nhiên phóng viên sẽ chụp lại, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không có lợi cho Lâm Lam.
“Diêm, anh không sao chứ?” thấy Diêm Quân Lệnh quay lại, công chúa Saya lo lắng hỏi.
“Không sao?”. Diêm Quân Lệnh lạnh nhạt trả lời.
Helen có chút nghi ngờ hỏi, “Diêm, anh quen biết cô Lâm sao?”
“Hả?” Diêm Quân Lệnh không có trực tiếp trả lời câu hỏi này của công chúa Saya, nghi nghờ “Hả” một câu.
Công chúa Saya lập tức cười nói, “Cũng đúng, Diêm đương nhiên là biết cô Lâm rồi, lần trước người mà tôi nhờ anh giúp chính là cô ấy.”
“ừm.” Lần này Diêm Quân Lệnh ừm khẳng định, cũng không có hứng thú ở lại xem bộ sưu tập nữa, quay người chuẩn bị rời đi.
Tổng tài dr hiển nhiên cũng không ngờ đén giữa chừng lại xảy ra chuyện như vậy, bắt đầu lo lắng cho viễn cảnh phía trước của công ty mình, tức giận nhìn tổng giám thiết kế, kêu đối phương mau chóng đi xử lý.
Tổng giám thiết kế nào dám không nghe theo, liền mau chóng đi làm.
Không lâu sau, trình diễn trang sức lại tiếp tục, nhưng Diêm Quân Lệnh và Helen đã rời khỏi hội trường rồi.
Lâm Lam được Tăng Tuyết dìu vào hậu trường, bất giác quay đầu lại tìm người đàn ông thì thấy Diêm Quân Lệnh hộ tống công chúa Saya, trong lòng Lâm Lam buồn không thể tả, rõ ràng không có ngã xuống đất nhưng tim lại đau đớn như vậy.
Tăng Tuyết thấy vậy lo lắng hỏi, “tiểu Lam. Cô không sao chứ, đừng dọa tôi sợ...”
“Đừng lo, tôi chẳng phải không sao rồi sao.” Nhịp tim của Lâm Lam vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng lại cố gắng an ủi Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết càng lo hơn, “Như vậy mà nói là không sao? Cô sắp dọa chết tôi rồi biết không hả? Nếu không phải vừa rồi... người đàn ông kia phản ứng kịp thời, chứ không thfi cô đã ngã xuống đất rồi!”
“tôi không phải không sao rồi sao?” Lâm Lam cố tình nhìn ra ngoài, đã không thấy bóng dáng Diêm Quân Lệnh nữa rồi.
“Không sao mới lạ, chúng ta tới bệnh viên thôi.” Tăng Tuyết không cho phép Lâm Lam xem thường bản thân mình như vậy. Chỉ là vừa định kéo Lâm Lam đi thì nhìn thấy nữa người mẫu đẩy ngã Lâm Lam vừa rồi, liền bỏ Lâm Lam ra, xông lên tức giận vung tay lên,
Bốp!
Điều lạ là sau khi bị tát mặt, đối phương không hề né tránh, cứ như vậy chịu để Tăng Tuyết tát.
Tiếng bốp đó khiến không khí xung quanh dường như đặc lại, mọi người đều lặng im.
Một lát sau mới có người hung hăng xông lên, chỉ tay vào Tăng Tuyết muốn chửi, nhưng bị cô người mẫu kia cản lại, “Đừng trách cô ta, là tôi không tốt.”
“Cô cũng không phải là cố ý, nhưng bọn họ lại là cố ý.” Trợ lý của cô người mẫu kia tức giận hét, những người khác đều hướng ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía Lâm Lam và Tăng Tuyết, dường như Lâm Lam mới là người không cẩn thận đẩy người ngã xuống khán đài suýt chết vậy.
Tăng Tuyết vô cùng tức giận, cũng không muốn lý luận thêm nữa, liền kéo Lâm Lam, “Đi xin lỗi tổng giám Cố, rồi tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Lâm Lam chằm chằm nhìn cô người mẫu kia, rồi lại nhìn Vu Giai đang cười nhạt, khống chế đôi chân vừa bị ngã có chút run rẩy, chầm chậm quay người bước đi.
Cố Nguyệt xử lý hiện trường xong mới chạy tới hỏi thăm tình hình của Lâm Lam, sau khi biết không có gì nghiêm trọng liền thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp xe đưa Lâm Lam đi bệnh viện, nhưng Lâm Lam từ chối, “tôi không sao, có Tăng Tuyết đưa tôi đi được rồi.”
“Có thật là được không?” Cố Nguyệt lo lắng.
Lâm Lam gật đầu, Cố Nguyệt lúc này áy náy giao phó Lâm Lam cho Tăng Tuyết, tự mình lại đi hổi thăm tình hình của cô người mẫu vừa nãy. Tăng Tuyết thấy vậy bực bội dìu Lâm Lam, “Chúng ta đi thôi.”
“Đừng bực mình nữa, tôi không sao thật mà.” Lâm Lam cũng nhìn thấy hành động của Cố Nguyệt, chỉ lạnh lùng nhìn rồi tiếp tục an ủi cô trợ lý nóng tính nhà mình.
Tăng Tuyết đau lòng lẩm bẩm, “Còn nói không sao, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, chuyện vừa nãy100% là cố ý, cô người mẫu kia chắc chắn là cấu kết với Vu Giai để hại cô, là cô ngốc mới thấy cô ta là vô tình. Nếu như không phải là boss đại, thì cô đã không còn cái mạng này rồi, mấy con nhỏ này thật độc ác.”
“tôi biết.” Lâm Lam lúc trên sàn diễn đột nhiên bị giữ lại rồi lại bị đẩy ra, thời khắc đó đã biết tất cả tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn. Trong tình hình thông thường thì một nữ người mẫu giàu kinh nghiệm catwalk sẽ hiểu rất rõ là giữ khoảng cách nhất định với người mẫu ở phía trước, thậm chí là hai người khi nào duy trì khoảng cách tốt nhất khi đó.
Nhưng vừa này cô người mẫu đó rõ ràng phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chuyện như vậy đáng lẽ không nên xảy ra. Hơn nữa nó lại xảy ra rất hợp lý, ngoài việc nằm trong dự tính thì nguyên nhân chỉ là đã được tính toán từ trước.
Cũng nghĩa là cô người mẫu kia bỗng nhiên trượt chân, là cố ý lao vào Lâm Lam, tiếp theo giả vờ hoảng loạn để đẩy cô ngã, một loạt động tác xuyên suốt đều trải qua tính toán sẵn.
Lâm Lam không thích ác ý nghĩ về người khác, nhưng sự thật bày ra trước mắt lại không thể không tin.
“Cô biết mà cô còn...”Tăng Tuyết vừa nghe câu này của Lâm Lam liền sốt sắng.
“Chúng ta không có bằng chứng.” Lâm Lam thở dài, trên đời này chuyện gì cũng cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì suy đoán của cô chỉ là suy đoán mà thôi.
“Cái này...”
Tiếng chụp ảnh vang lên...
Tăng Tuyết tức giận đang muốn nói gì đó, thì nghe thấy một loạt tiếng chụp hình thô lỗ, tiếp đó là bị ánh sáng khi chụp của máy ảnh làm lóa mắt.
Lâm Lam và Tăng Tuyết vốn không ngờ bên ngoài hậu trường lại toàn là phóng viên vây quanh.
“Cô Lâm xin hỏi vừa rồi là cô cố tình ngã xuống phải không?”
“Nghe nói người vừa cứu cô Lâm là tổng tài thần bí của giải trí Đỉnh Thành, trước đây cô Lâm có từng gặp qua Diêm tổng không?”
“Cô Lâm là vì thu húy sự chú ý của Diêm tổng mới ngã xuống đúng không?”
“Lúc đầu cô Lâm cũng làm như vậy để thu hút Việt thiếu gia phải không?”
“Ha ha ha...”
Câu hỏi càng lúc càng vô lý, hơn nữa có một vài phóng viên hỏi những câu châm biếm xong lại tự cười lớn lên.
Sắc mặt Lâm Lam trắng bệch, nhìn đằng sau một cái. Vốn dĩ đang lo lắng có phải là Vương Đại và Lộc Tam xông lên trước bảo bệ cô rời khỏi sàn diễn hay không.
Lúc sàn diễn sảy ra chuyện, Vương Đại và Lộc Tam không kịp thời bảo vệ Lâm Lam, lúc này lại không dám để Lâm Lam có chuyện nữa.
Đám phóng viên kia không ngờ đột nhiên có hai người nhảy ra như vậy, bọn họ thậm chí không phát hiện ra đối phương từ đâu xuất hiện, chỉ là đợi họ phản ứng xong thì toàn bộ đã nằm bò trên đất, máy quay phim máy chụp hình đều thành đống phế liệu.
Đợi đám phóng viên này tức giận muốn chất vấn, thì không thấy bóng dáng Lâm Lam đâu nữa. Càng không cần nhắc tới hai người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện đó, bọn họ dường như vẫn ở trong đám đông, nhưng nhìn khắp dường như ai cũng không phải.
Lên xe rồi Vương Đại mau chóng đưa Lâm Lam rời khỏi tầm mắt của phóng viên, trở về căn hộ thương mại.
Về tới phòng, Lâm Lam và Tăng Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là vẫn chưa hoàn hồn lại, bên ngoài vang lên tiếng người đang quét thẻ.
“Ai vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...