Siêu Mẫu Hàng Đầu

Tăng Tuyết đang định xoay đi thì đã bị Thẩm Hoằng kéo về, tiếp theo cậu hôn lên môi chị.

Tăng Tuyết không kịp phản ứng, Thẩm Hoằng hôn một hồi lâu chị mới đẩy cậu ra, tức tới mức đỏ bừng mặt: “Thẩm Hoằng tên khốn nhà anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Làm người phụ nữ của tôi.”

“Nằm mơ!” Hốc mắt Tăng Tuyết đỏ lên, cô nhẫn nhịn Thẩm Hoằng nhiều lần, ai ngờ cậu ta được nước lấn tới.

“Cô...”

“Anh tưởng bây giờ là cổ đại, anh là hoàng thân quốc thích, thích người nào đó thì muốn làm gì thì làm à? Tôi nói cho anh biết, Thẩm Hoằng, đừng nói làm người phụ nữ của anh, cho dù là làm mẹ anh tôi cũng không thèm! Cùng lắm thì liều sống chết một phen, tóm lại chúng ta không thể nào!” Tăng Tuyết nói quyết đoán.

Thẩm Hoằng không biết làm sao: “Cô ghét tôi đến vậy à?”

“Đúng vậy, cực kì ghét.” Tăng Tuyết không chút do dự đáp.

“Tôi biết rồi.” Dứt lời, Thẩm Hoằng quay đầu bước đi.

Tăng Tuyết sững sờ nhìn bóng lưng của Thẩm Hoằng, chị thở ra một hơi. Nhấc hai chân mềm nhũn vào nhà vệ sinh, nhìn người đỏ bừng mặt trong gương, vừa bị Thẩm Hoằng hôn xong nên môi chị cũng rất hồng.

Sắc mặt chị nóng lên, Tăng Tuyết cũng không biết mình có tình cảm gì với cậu công tử này, nhưng là một sinh viên khoa tự nhiên, chị biết rõ, Thẩm Hoằng không phù hợp với chị.

Kiểu con nhà giàu ăn chơi này chỉ là hứng thú nhất thời mới chơi với chị thôi, tới khi chán sẽ vứt bỏ ngay. Nhưng Tăng Tuyết chị thì khác, cả đời này chị chỉ có một trái tim thật lòng, không chấp nhận được việc bị người khác chà đạp.

Dùng nước lạnh rửa mặt, Tăng Tuyết về phòng Lâm Lam.


Đưa tay sờ trán Lâm Lam, thấy không còn nóng như hôm qua nữa, những vết mẩn đỏ trên mặt cũng không tiếp tục lan ra, chị thả lỏng hơn hẳn, nhắm mắt dựa vào đầu giường.

Cho tới khi Vương Đại vỗ tỉnh chị.

Người đàn ông có khuôn mặt bình thường, chất phác ấy nhìn Tăng Tuyết còn đang mê mang: “Cô đi nghỉ ngơi đi.”

“Ò, còn Tiểu Lam...”

“Có chuyên gia ở đây.” Vương Đại nghiêng người, Tăng Tuyết nhìn thấy có hai chuyên gia, chị thở phào đứng sang một bên.

Hai chuyên gia đó kiểm tra tỉ mỉ những vết mẩn đỏ trên người Lâm Lam, một người nói: “Tình trạng của cô Lâm đã khá hơn rồi, chỉ cần mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi, đừng chạm vào những thứ gây dị ứng, những vết sẩn đỏ sẽ lặn nhanh thôi.”

“Thật sự cảm ơn các anh!” Tăng Tuyết cúi người với hai chuyên gia, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Diêm Quân Lệnh đã thay một bộ quần áo thường ngày, anh dựa ở một bên: “Mọi người ra ngoài trước đi.”

“Vâng, boss.” Đã chắc chắn Lâm Lam không có việc gì, giọng nói của Tăng Tuyết cũng nhẹ hơn nhiều.

Những người khác cũng kéo nhau ra ngoài.

“Đỡ hơn chưa?” Diêm Quân Lệnh bước tới ngồi bên cạnh cô.

Lâm Lam gật đầu: “Đỡ nhiều rồi.”

“Ngủ thêm lát nữa, mười giờ bay tới Trường An.” Diêm Quân Lệnh sờ đầu Lâm Lam, nói dịu dàng.


Lâm Lam dùng đầu cọ vào người anh, ừ khẽ một tiếng.

“Có mệt không?” Thấy banh bao nhỏ như vậy, Diêm Quân Lệnh lo lắng.

“Em không sao, có phải anh bận lắm không? Nếu bận thì anh đi làm việc trước đi, sức khoẻ của em ổn rồi, đã có Tăng Tuyết và hai người chuyên gia kia, còn cả Vương Đại với Lộc Tam, chắc chắn không có việc gì.” Từ hôm qua Lâm Lam đã thấy cặp mắt của anh mang theo tia máu, cô biết Diêm Quân Lệnh khẳng định không rảnh rỗi.

Trái tim Diêm Quân Lệnh ấm áp: “Anh ở bên cạnh em đã.”

“Không được, em ổn mà, anh cứ thế này lỡ ngã bệnh thì phải làm sao?” Lâm Lam gối lên tay Diêm Quân Lệnh làm nũng, nhưng lời nói ra lại là đuổi anh.

“Linda đã đưa văn kiện tới rồi, cũng có thể mở video họp được, em chỉ cần quan tâm chuyện của em thôi.” Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn khẽ vào môi cô, còn nói thêm, “Nghe lời.”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì cả, công việc có quan trọng thế nào cũng không bằng em được.” Câu nói này khiến trái tim Lâm Lam ấm tới mức tê dại.

“Ừm.” Tuy vẫn lo lắng nhưng cô cảm thấy thật ấm áp.

“Vậy anh ngủ với em một lát.” Diêm Quân Lệnh áp sát lại hỏi.

“Ừ.” Kì thực giờ Lâm Lam không buồn ngủ nữa, nhưng lại sợ anh quá mệt mỏi, nên sảng khoái đồng ý. Sau đó người đàn ông cao lớn ấy nằm xuống giường, Lâm Lam rúc vào người anh theo thói quen, nhưng vẫn không ngủ được.

Lăn lộn một hồi, Diêm Quân Lệnh cúi đầu nhìn người trong lòng, không nhịn được hỏi: “Đang nghĩ gì?”


“Em cũng không biết.” Lâm Lam ngơ ngác nói.

Diêm Quân Lệnh cong môi: “Ốm sinh ngốc rồi à?”

“Ừ, ngốc rồi, sao bây giờ?” Lâm Lam ngẩng đầu hỏi.

“Vậy nuôi ở trong nhà.” Nghĩ một lát, Diêm Quân Lệnh trả lời nghiêm túc.

“Nuôi trong nhà làm gì?” Câu nói không chút dinh dưỡng này Lâm Lam cũng tiếp lời được.

Lần này Diêm Quân Lệnh đỡ trán nghĩ một hồi mới hỏi một cách thăm dò: “Làm sủng vật?”

“Anh...” Lâm Lam nghẹn lời, “Anh mới là sủng vật, cả nhà anh đều là sủng vật.”

“Ừ, bao gồm em.” Nụ cười của Diêm Quân Lệnh mị hoặc lạ thường.

Nhất thời Lâm Lam ngẩn ra, kìm lòng không được áp lại gần, hôn lên môi anh.

“Mềm mềm, ngọt ngọt.” Hôn xong, Lâm Lam liếm môi, nói xấu xa.

Sao Diêm Quân Lệnh có thể chịu được sự quyến rũ này, anh tiếp tục hôn cô gái nhỏ, không chỉ là nụ hôn lướt qua như lúc nãy, mà là một nụ hôn cuồng nhiệt, mang theo hương vị đàn ông.

“Đừng...” Nhớ tới những vết mẩn đỏ trên người mình, Lâm Lam vô thức đẩy anh ra.

“Ừ.” Diêm Quân Lệnh khẽ ừ một tiếng, nhưng động tác lại không dừng lại, tiện đà tách môi cô ra, hôn sâu hơn nữa.

Lâm Lam chịu không nổi, cơ thể cô run nhè nhẹ, hô hấp cũng không thuận.

“Đồ ngốc.” Cảm giác được phản ứng của người trong lòng, Diêm Quân Lệnh buông cô ra, khẽ nói đồ khốc, giọng nói và ánh mắt không giấu nổi sự chiều chuộng.


“Anh mới ngốc.” Lâm Lam thở hổn hển, liếc trắng mắt với anh.

Diêm Quân Lệnh cười, đưa tay xoa đầu Lâm Lam: “Ngoan, ngủ một lát nữa rồi chúng ta xuất phát.”

“Ừ.” Lâm Lam ừ một tiếng, lần này thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lúc tỉnh lại đã là tám giờ, Diêm Quân Lệnh đã sớm thay xong quần áo, anh xoa ánh mắt lim dim của Lâm Lam, tự tay thay quần áo cho cô gái nhỏ nhà mình.

Lâm Lam cũng ngoan ngoãn để Diêm Quân Lệnh hầu hạ, mặc xong quần áo thì làm nũng ghé vào vai Diêm Quân Lệnh, những vết mẩn đỏ trên mặt cũng nhạt đi nhiều rồi, sắc mặt cô bóng loáng hồng hào.

Tăng Tuyết vừa vào đã bị ăn một đống cẩu lương, chị vội che miệng nói: “Không được nhìn thứ không tốt, không được nhìn thứ không tốt...” Những người định bước vào cũng bị chị đuổi ra.

Vốn Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh cũng không làm gì, nhưng Tăng Tuyết ồn ào lên như thế, lại như thể bọn họ đã làm gì thật vậy. Khuôn mặt Lâm Lam đỏ lên, cô tức tối nhảy xuống giường, đuổi theo Tăng Tuyết.

“Chị đứng lại cho em!” Lâm Lam chạy theo sau hét.

Tăng Tuyết vừa chạy vừa gào: “Cứu mạng, giết người diệt khẩu, giết người diệt khẩu...”

“Chị!” Lâm Lam bị Tăng Tuyết đánh bại hoàn toàn.

Vương Đại và Lộc Tam đã thu dọn đồ đạc xong, thấy hai người đuổi nhau, cùng với đoạn đối thoại của bọn họ, cả hai hiếu kì nhìn sang ông chủ và bà chủ.

Mà hai vị chuyên gia vừa bị Tăng Tuyết đuổi ra ngoài lại đăm chiêu gật đầu, Diêm Quân Lệnh vừa bước ra khỏi phòng, bọn họ nghiêm túc nhắc nhở anh: “Thanh niên tốt nhất vẫn nên tiết chế một chút.”

“Khụ khụ... Khụ...” Lần này tới lượt Diêm Quân Lệnh bị sặc.

Chạy được một nửa thì Lâm Lam nghe được câu này, sắc mặt đỏ bừng: “Tăng Tuyết, chị đứng lại cho em!”

Tăng Tuyết ai oán nhìn vị chuyên gia đứng bên kia, hai người hại chết cục cưng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui