Siêu Mẫu Hàng Đầu

Bắc Kinh

Lâm Lam mở mắt thấy xung quanh tối om, trong đầu cô không ngừng hiện lên những hình ảnh của buổi tối qua. Có chút đau đầu di di trán, tiếp sau đó là cô lần tìm điện thoại, kết quả là nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường chợt lóe sáng, đã tám giờ rồi sao vẫn tối như vậy?

Xoạt!

“Huh...” Đúng vào lúc cô cảm thấy nghi hoặc thì xoạt, tiếng kéo rèm cửa nặng chịch vang lên, tiếp theo là ánh sáng mặt trời của buổi sáng chiếu vào từ tấm cửa kính hất vào, khiến cô huh nhẹ lên một tiếng, hé mắt liền nhìn thấy trong ánh mặt trời có một bóng dáng cao lớn, mặc một chiếc áo dài tay màu trắng ngà, bên dưới là quần âu ngắn, nhìn không rõ mặt nhưng lại cảm thấy đối phương đẹp như một vị thần vậy.

Diêm Quân Lệnh một tay bỏ vào túi quần, lười nhác nhìn Lâm Lam vừa mới tỉnh dậy được một lát.

Lâm Lam đơ người, mắt bắt đầu thích nghi với ánh sáng.

“Dậy rồi?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam còn chút ngơ ngác, đôi môi mỏng nhếch lên.

“Uhm” Còn chưa thông suốt được mọi chuyện trước mắt, Lâm Lam nhẹ giọng uhm một tiếng, cô liền phát hiện cô họng mình vẫn còn khàn, âm thanh phát ra vừa gượng gạo vừa khó nghe, khi chuẩn bị đứng dậy để dùng hành động nói với đối phương là mình đã tỉnh, ai ngờ mới ngồi dậy đã vội vàng nằm xuống, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng, “Um...Quần áo...của tôi...”

Lâm Lam quá vội vã nên đã quên sạch rằng bản thân vẫn mặc bộ đồ lót gợi tình hôm qua.

“Quần áo của cô.” Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Lâm Lam, chỉ lên đầu giường sau đó hiên ngang đi ra ngoài.

Tim cô đập thình thịch, Lâm Lam vuốt vuối khuôn mặt đang nóng lên của mình, sau đó cởi bỏ hai mảnh vải mỏng trên cơ thể, những hình ảnh tốt qua lại hiện lên trong đầu, sắc mặt Lâm Lam lại trở nên trắng bệch. Còn có những lời nói nhục mạ kia, vết bần tím do cái tên cao lớn tên Đại Vương đó véo qua một đêm nhìn thấy cũng đủ giật mình.

Thay bộ áo ngủ mà Diêm Quân Lệnh đã chuẩn bị cho mình, cô đi vào nhà vệ sinh, bên trong xếp đầy từng hàng đồ trang điểm nổi tiếng, còn có cả bàn chải mới, Lâm Lam hơi ngơ người, tắm rồi đánh răng, cô thấy bản thân mình cũng không đến nỗi thê thảm.


Ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Lam thay chiếc váy màu kem, cô không khỏi cảm thấy có khó xử, váy quá ngắn ngay cả vết thương trên chân cũng không che được.

“Diêm tiên sinh, cái váy này...” Lâm Lam do dự một lát, sau đó vẫn đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Diêm Quân Lệnh đã chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Lam có nói với giọng có chút áy náy, chỉ có điều mới nói được một nửa đã bị ánh mắt nhìn lên chân của cô của Diêm Quân Lệnh làm cho sợ hãi, không biết nên nói gì tiếp.

“Vết thương ở chân từ đâu mà có?” Giọng nói nghiêm nghị của Diêm Quân Lệnh khiến Lâm Lam bất giác run nhẹ một cái.

“Cái đó, tôi...”

“Ai làm?” Không đợi Lâm Lam trả lời, Diêm Quân Lệnh lại truy hỏi.

“Hôm qua cái tên...”

“Hai tên mà Lí San đem đến?”

Lâm Lam vừa mở miệng đã lại bị ngắt, có chút bất lực mà nhìn Diêm Quân Lệnh, “Tôi có thể thay quần áo không?”

“Qua đây ăn trước đã.” Ánh mắt Diêm Quân Lệnh vụt qua một tia tàn ác, sau đó giọng nói lập tức ôn hòa trở lại, nhìn sang Lâm Lam rồi chỉ bữa sáng trên bàn.

Biểu cảm thay đổi xoành xoạch trên mặt của đối phương khiến cô có chút khó hiểu, nhưng sau khi hạ sốt cái bụng kêu ục ục khiến Lâm Lam vẫn phải ngoan ngõan ngồi xuống bàn ăn.

Còn Diêm quân Lệnh thì xoay người rời khỏi căn phòng, đến khi quay lại trên tay đã xách theo mấy chiếc quần, váy dài. Trong phòng làm việc Lí Húc bất giấc hắt xì mấy cái, vuốt vuốt mũi cảm thấy kì lạ, hoàn toàn không biết rằng bộ quần áo mà mình cho người đem đến ban sáng đã gây ra họa lớn.


“Tự mình chọn lấy để thay.” Diêm Quân Lệnh đem quần áo đặt trước mặt Lâm Lam, sau đó đi vào phòng sách.

Lâm Lam nhìn đống quần áo, sau đó lại nhìn cách cửa phòng đã đóng lại, đáy lòng chợt cảm thấy ấm áp, ăn xong bữa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút hồng hào trở lại.

Nhưng Lâm Lam vẫn còn có chút hoài nghi, vị Diêm tiên sinh này rốt cuộc là ai? Vì sao lại tốt với cô như vậy?

Trong phòng sách.

Diêm Quân Lệnh trực tiếp gọi điện cho Hàn Thiên Thành, “Ba người hôm qua đâu?”

“Ba người nào?” Hàn Thiên Thành vừa đến văn phòng, ngồi còn chưa ấm chỗ đã nhận được điện thoại của Diêm Quân Lệnh tự mình gọi đến, bất giác có chút ngơ ngác.

“Cậu chắc chắn là cần tôi miêu tả tỉ mỉ?” Giọng nói của Diêm Quân Lệnh có chút sắc lạnh.

“Ha ha, không cần. Ba người đó tôi đều điều tra rồi, thân thế của ả kia không sạch sẽ gì, trước kia làm gái mại dâm, sau này bị càn quét thì ứng tuyển đi làm người mẫu, kết quả là không được chọn nên làm trợ lý, còn hai tên Đại Vương và Mao Tử, trước kia là tay chân ở hộp đêm của cô ta, cũng chẳng phải hạng có máu mặt gì, Hàn Thiên Thành nghe ra được ngữ khí này nên không giám phí lời.

“Khi thả chúng ra thì nói với tôi một tiếng.” Giọng nói chậm rãi của Diêm Quân Lệnh khiến Hàn Thiên Thành run lên.

“Diêm lão đại muốn làm gì thế?”

“Tôi muốn tôi cái tay của chúng.” Nói xong Diêm Quân Lệnh cúp điện thoại, Hàn Thiên Thành bất giác nhìn xuống cánh tay của mình, lần này Diêm lão đại đúng là thực sự thức giận rồi, chỉ là người phụ nữ tối qua mà lão đại ôm rốt cuộc là ai?


Sau khi cúp máy, Diêm Quân Lệnh trở lại phòng khách. Lâm Lam đã thay xong bộ quần áo dài, tự giác thu dọn bàn ăn, nhìn thấy anh cô có chút mất tự nhiên.

“Đỡ hơn chưa?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam hỏi.

Lâm Lam gật đầu, “Hôm qua cảm ơn anh, umh tôi...”

“Huh?” Thấy Lâm Lam nói được nửa câu, Diêm Quân Lệnh huh một tiếng có ý là đối phương hãy tiếp tục.

“Tôi phải về rồi.” Nói xong Lâm Lam vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, sau đó giải thích, “Sự việc lần này tôi nhất định phải bắt công ty cho tôi mọt lời giải thích.”

“Được, tôi đưa cô về.” Diêm Quân Lệnh tiếp lời rất tự nhiên.

Bước chân của Lâm Lam vội ngưng lại, “Không sao, tôi có thể tự đi.”

“Còn nhớ những lời mà tôi nói lần trước không?” Diêm Quân Lệnh không quan tâm đến lời từ chối của cô, trực tiếp hỏi.

Nghe thấy vậy, Lâm Lam chợt nhớ đến ngày tham gia cuộc thi và hình ảnh người đàn ông cõng cô trong đêm tối, khuôn mặt xinh đẹp cô hơi ửng đỏ, còn về lời nói của Diêm Quân Lệnh, cô đương nhiên vẫn còn nhớ.

“Hôm đó tôi có gửi ảnh của cô cho ông nội, ông rất hài lòng.” Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh đoán cô vẫn còn nhớ, anh nói một cách nhẹ nhàng.

“Cái gì?” Lâm Lam vô cùng kinh ngạc nhìn Diêm Quân Lệnh.

Nhưng Diêm Quân Lệnh tiếp tục chỉ chú ý đến chuyện của mình, nói “Ông nội tôi huyết áp cao, bà nội có bệnh tim, họ đều mong năm nay tôi sẽ kết hôn, năm sau có thể cho họ bế chắt, lần trước gặp cô đúng lúc họ bắt tôi đi xem mắt...”

Lâm Lam chớp chớp mắt, càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, người đàn ông này nói với cô những thứ này để làm gì?

“Nhưng...”


“Không có nhưng, cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm với tôi.” Lâm Lam vừa muốn nói gì đó, Diêm Quân Lệnh liền cắt ngang lời cô, nói một cách vô cùng quyết đoán.

“Tôi...chịu trách nhiệm với anh?” Lâm Lam chỉ vào mình, rồi nhìn Diêm Quân Lệnh hỏi với giọng có chút không thể tin được.

“Chẳng lẽ không nên? Hay là cô hi vọng nhìn thấy ông nội tôi tức đến mức phát bệnh cao huyết áp, bà nội phải nằm viện?” Diêm Quân Lệnh nhìn vào mắt của Lâm Lam hỏi ngược lại.

Lâm Lam luống cuống, vội vàng giải thích, “Tôi không có ý đó.”

“Nếu đã không có ý đó thì bây giờ đi đăng kí kết hôn thôi.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

“Đăng kí kết hôn?”

“Đúng.” Lâm Lam sợ hãi lí nhí thì liền nghe thấy câu khẳng định của Diêm Quân Lệnh. Tiếp sau đó tay bị kéo đi ra phía ngoài.

Chỉ đến khi đến Cục Dân chính Bắc Kinh, Lâm Lam mới từ từ có phản ứng lại, “Cái đó tôi vẫn...”

“Không đem theo hộ khẩu đúng không? Không sao, tôi đã cho trợ lý tra hộ tịch của cô rồi.” Diêm Quân Lệnh nói xong thì đã đi qua đại sảnh của tòa dân chính.

“Tôi không có ý đó...”

“Yên tâm, hôm nay sẽ không có người khác.”

“Cái đó...ý tôi là...”

“Tôi biết.” Mấy lần Lâm Lam nói đều bị Diêm Quân Lệnh ngắt lời, vẫn muốn tiếp tục nói cho rõ rằng nhưng chỉ một câu của Diêm Quân Lệnh khiến cô đơ người, anh biết cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui