Siêu Mẫu Hàng Đầu

Tiết Ngọc cau mày nhìn Lâm Lam, nói với người bán hàng bằng giọng điệu ra lệnh, dùng lực tay cướp nó, một nửa nằm trong vòng tay của Lâm Lam, một nửa nằm trong vòng tay của cô.

Lâm Lam càu mày, còn chưa nói gì, Tăng Tuyết đã nổi điên cướp lại “Chiếc váy là chúng tôi nhìn thấy trước, có cần tô dạy cho cô biết quy củ là gì không?”

“Mấy người nhìn trước thì sao? Mua nổi không?” Tiết Ngọc liếc Lâm Lam, cô biết thừa cái con người này, dựa vào Trần Lâm Kiệt nổi tiếng, nhưng lại hại chết Lâm Kiệt, nhưng kiếm được số tiền nhỏ đó, có đủ để cho ba cô thay thận không, còn muốn mua chiếc váy này? Không tự hỏi chính mình đi.

“Đó là chuyện của tôi, không cần cô lo lắng, bà già ạ.” Thời gian của Tăng Tuyết ở Tinh Thần không ngắn, gặp qua Tiết Ngọc vài lần, mỗi lần lần đều ra cái vẻ giàu giàu có có, cuối cùng vẫn giúp gì cho Trần Lâm Kiệt, ngược lại bây giờ sống khá thoải mái.

“Cô nói ai là bà già? Nói ai là bà già?” Tiết Ngọc cấm kỵ nhất là bị người khác nói mình già.

“Ở đây còn có ai à?” Tăng Tuyết liếc nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiết Ngọc.

Lâm Lam không muốn gặp chuyện rắc rối nên thường gặp những tình huống này cô sẽ bỏ qua, nhưng hôm nay cô không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, nghĩ tới ngày trước dồn hết tâm ý làm khó, tới cuối cùng là cái thái độ lạnh lùng đáng kinh tởm đó, liền nói “Bộ váy này là chúng tôi nhìn thấy trước, tôi muốn nó.”

“Nhưng là...”

“Cô muốn? Cô dựa vào cái gì? Dùng tiền mồ hôi xương máu của con trai tôi?” Không chờ người bán hàng nói xong, liền kiêu ngạo khinh bỉ nói.


“Bác gái, bác đang ở đâu ạ?” Nhìn thấy cuộc chiến sắp bắt đầu, Hàn Hinh Nhi người không muốn xuất hiện nhất trong cuộc chiến này, cũng xuất hiện rồi.

Đó là một sự ngẫu nhiên nhưng không trùng hợp chút nào.

“Cũng không biết gần đây gặp được vận gì, vừa bước vào liền nhìn thấy sao chổi rồi, cháu nói đây là cái vận gì nha.” Tiết Ngọc vừa nhìn thấy Hàn Hinh Nhi thay đổi giọng bỗng chốc rất mềm mại và trìu mến.

Hàn Hinh Nhi nhìn chằm chằm lâm Lam, ngữ khí xoa dịu Tiết Ngọc “Bác gái, bác không việc gì phải tức giận, bác cũng không phải ngày đầu tiên biết Lâm Lam, cô ta không cần nói chúng ta đều biết rõ rồi. Cũng không thể đổ lỗi cho cô ấy, dù sao với hoàn cảnh nhà cô ấy bây giờ, vì tiền có thể làm tất cả mà.”

“Lễ ký kết hôm nay sợ chưa đủ mất mặt sao, còn chạy qua đây? Còn tới đây mặt dày cười cười nói nói, cũng là một kỹ năng nha.” Tăng Tuyết đanh đá lên, cũng là một đối thủ đáng gờm.

Sắc mặt của Hàn Hinh Nhi hơi biến sắc, nhưng vẫn nắm lấy tay của Tiết Ngọc.

Lâm Lam phớt lờ Hàn Hinh Nhi, lại đối mặt với Tiết Ngọc “Con trai của bà? Đây là mùi vị tươi mới gì đây, Trần phu nhân có con trai?”

“Cô...” Trần Lâm Kiệt luôn là nỗi đau của Tiết Ngọc, ngày trước là dựa vào Trần Lâm Kiệt để vào Trần gia, kết quả phát hiện đứa con này không được cưng chiều, còn bởi vì Trần lão gia mà liên lụy đến cô, vì vậy mà cố tình xa cách, không ngờ đến đồ bỏ đi kia không những không chứng minh bản thân, còn nhảy lầu, làm cô ở trong Trần gia càng khó sống.

Nếu như hôm nay không bị Lâm Lam mỉa mai không có con trai, tâm trạng của Tiết Ngọc khó mà tưởng tượng được.

“Làm phiền cô giúp tôi đóng gói cái váy này.” Nhìn thấy Tiết Ngọc bị chọc cho phát nghẹn, Lâm Lam mỉm cười nói với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng kia như bị mê hoặc, lần trước muốn mặc cho Lâm Lam chiếc váy này này rồi, kết quả bị Hàn Hinh Nhi bước lên chặn lại “Tiểu thư, bộ váy này giá bao nhiêu?”

“Đây là phiên bản của Gc, được thiết kế bởi nhà thiết kế hàng đầu của Gc là Lisa, hiện nay trên thế giới chỉ có mười chiếc, chỉ có hai chiếc ở trung quốc, cái còn lại kia thuộc về siêu mẫu Trần Văn, đây là chiếc duy nhất còn lại, giá của nó là mười lăm vạn.” Nhân viên bán Hàng mỉm cười giới thiệu.

“Ho ho... ho...” Tăng Tuyết kìm không đặng bật ra tiếng ho.

Lâm Lam cũng há hốc miệng, lúc này cô chỉ nghĩ rằng chiếc váy này rất đẹp, nghĩ nhiều nhất cũng là một ngàn hơn, cùng lắm hai ngàn, mới cắn răng cầm nó xuống. Nhưng khi nghe nhân viên bán hàng nói đây là phiên bản giới hạn, được thiết kế bởi nhà thiết kế Lisa, một cái còn lại nằm trong tay siêu mẫu, mười lăm vạn.

Mười lăm vạn là khái niệm gì? Đó là phí chạy thận nửa năm của baba, dùng để mua một cái váy, cô bị điên rồi?


“Cô còn muốn không?” Hàn Hinh Như dường như hiểu được suy nghĩ của Lâm Lam, khinh thường hỏi. Vốn dĩ là Lâm lam và Đỉnh Thiên ký hợp đồng, còn có thể có tiền, nhưng bây giờ? Không nói về viện phí của Lâm Phúc Sinh đi, chi phí nằm viện, chi phí thuốc, các khoản chi tiêu cũng cực lớn, Lâm Lam còn đang chờ chữ ký hợp đồng của Đỉnh Thiên, công việc hình như cũng không nhận, lấy đâu ra tiền mua chiếc váy này?

Hàn Hinh Nhi không tin Lâm Lam có thể chi nhiều tiền vậy.

“Tôi...” Lâm Lam hít một ngụm thật sau, mặt mũi là cái gì, cô mới không vì mấy cái này là tiêu phí mười lăm vạn mua một cái váy, ngay cả khi nó rất đẹp đi chăng nữa.

“Muốn.” Lâm Lam còn chưa nói xong câu, Tăng Tuyết đã xuất hiện phía trước mặt cô, duỗi tay che lấy góc váy, nói to rõ ràng để chiếm uy thế, không phải hào phòng dạng vừa.

Lâm Lam nhìn Tăng Tuyết, nở một nụ cười, giọng điệu rất hào phòng nói với Hàn Hinh Nhi và Tiết Ngọc “Tôi tự nhiên phát hiện chiếc váy này không thích hợp với tôi lắm, nếu như dì Tiết thích nó, vậy mời dì.”

Mặc dù nhận thua, nhưng Lâm Lam vẫn không quên làm khó Tiết Ngọc.

Hàn Hinh Nhi biết sẽ như vậy, nhìn châm biếm Lâm Lam và Tăng Tuyết “Không có tiền thì đừng có mà mấp mé đến mấy cửa hàng tên tuổi, cũng sẽ không bị mất mặt đâu.”

“Đồ không được nuôi dưỡng tử tế, nghèo thì thôi đi, còn không biết trời cao đất dày.” Tiết Ngọc bị Lâm Lam làm khó, giọng nói sắc bén và cay nghiệp như chém vào tai.

Lâm Lam sắc mặt rất không tốt, Tăng Tuyết thậm chí còn phẫn nộ hơn “Không cần phải thế, em không mua, chị mua cho em.”

Nói xong Tăng Tuyết nói với nhân viên “Chúng tôi lấy chiếc váy này.”

“Haha, mặc dù tôi thấy điều kiện không tồi, nhưng không cũng không đặc biệt tốt? Mười lăm bạn, cô định lấy toàn bộ tiền tiết kiệm ra để mua cho Lâm Lam một chiếc váy đã. Nhìn qua người trung thành rồi nhưng chưa nhìn qua có cái kiểu trung thành thế này, Lâm Lam cô giỏi thật đấy, không những ăn bám câu đàn ông, cả nữ nhân cũng không buông tha!” Hàn Hinh Nhi nhìn thấy Tăng Tuyết phẫn nộ, càng ra sức đổ thêm dầu vào lửa.


Lâm Lam vốn dĩ sắc mặt đã khó coi lại càng khó coi hơn, đẩy Tăng Tuyết ra sau bảo vệ cô “Hàn Hinh Nhi, cô có thể bôi nhọ tôi, nhưng không được xúc phạm những người xung quanh tôi, mình dơ bẩn rồi nghĩ ai cũng dơ bẩn như bản thân mình, chỉ là một chiếc váy mà thôi, tôi không mua không có nghĩa là tôi mua không nổi nó.”

Lâm Lam nói xong bước về phía nhân viên bán hàng, chỉ mấy váy nãy mình thích “Chiếc này, chiếc này, còn có cái này... cộng với chiếc váy tôi trên tay cô ta, tôi mua hết.”

“Lâm tiểu thư...” Nhân viên bán hàng cho rằng cô nổi giận nên làm liều.

Tăng Tuyết cũng choáng váng, khều khều tay Lâm Lam “Mua một chiếc là được rồi.”

Hàn Hình Nhi cũng choáng váng “Lâm Lam, cô điên à?”

Tiết Ngọc cười lạnh “Tôi ngược lại muốn xem cô ta sẽ xấu mặt thế nào.”

“Giúp tôi gói lại, quẹt thẻ.” Lâm Lam mặt vô cùng bình tĩnh nói.

“Được ạ, được ạ, được ạ, Lâm tiểu thư.” Người bán hàng cũng phát ngốc rồi, phản ứng nhanh chạy, chạy đi đóng gói quần áo, run rẩy nói “Tổng cộng là một trăm hai mười vạn”

“Ho ho... tiểu Lâm...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui