Siêu Mẫu Hàng Đầu

Nhìn thấy vậy, Diêm Quân Lệnh vươn cánh tay dài ra bế ngang người Lâm Lam.

“Anh...là ai?” Cuối cùng Lam Lam miễn cưỡng thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Diêm Quân Lệnh cau mày, đưa tay sờ lên trán của Lâm Lam, “Bị sốt đến mức hồ đồ rồi sao? Sau lại đần độn như vậy!”

“Anh là ai? Bỏ cô ấy xuống! Nếu không...” Đúng vào lúc sắc mặt của Diêm Quân Lệnh ngày càng u ám, Lí San đem người đến ngăn lại. Lúc này, Lam Lam nghe thấy âm thanh đó lập tức liền co rúm người lại, vùi đầu vào lòng của Diêm Quân Lệnh, nhỏ tiếng cầu cứu.

“Cứu tôi... xin hãy cứu tôi...”

Diêm Quân Lệnh nhận ra giọng nói của Lý San, cộng thêm với sự cầu cứu tuyệt vọng của Lâm Lam khiến cho người đàn ông nhất mực lạnh lùng như anh cũng cảm thấy tan nát trái tim, ôm lấy Lâm Lam, một chân anh đá Lý San rớt ra khỏi sân khấu.

Bịch!

Đầu tiên Lý San bị khí chất bức người của Diêm Quân Lệnh làm cho sợ hãi, tiếp sau đó thấy đối phương định đưa người đi nên vội vàng xông đến, kết quả là chưa nói dứt lời đã bị Diêm Quân Lệnh một cước đá bay ra khỏi sân khấu, đau đớn rên rỉ một tiếng sau đó gào quát Mao Tử và Đại Vương cùng xông lên.

Diêm Quân Lệnh nhìn hai người đàn ông cao lớn, nghĩ đến đoạn đối thoại trong điện thoại. Đôi mắt dài, hẹp vụt qua một tia tàn ác, “Tiểu Lý Tử, giúp tôi dạy cho chúng một bài học.”

“Có thể đừng gọi là Tiểu Lí Tử được không? Lí Húc buồn bực nguyền rủa thầm, Tiểu Lí Tử cái tên này sao nghe giống thái giám vậy. Có điều chỉ phút chốc tên Mao Tử to cao đã bị Lí Húc một cước đá bay, đúng là không dễ gì động đến một người đang trong cơn tức giận như Lí trợ lý.


Bịch bịch hai tiếng, Mao Tử và Đại Vương liền bị đá ra xa, ngã xuống chỗ hàng ghế khán giả, xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn hơn, mọi loại tiếng la hét vang lên. Diêm Quân Lệnh ôm Lâm Lam nhanh chóng đi ra ngoài.

Lý San không can tâm để mình ngã đến độ mặt mũi bầm dập, cô ta gọi bảo vệ hội trường tới, nhưng còn chưa tiếp cận được người đã bị Diêm Quân Lệnh xử lý gọn gàng. Người của bên tổ chức hoang mang, huy động toàn bộ người tập trung lại để ngăn cản người đàn ông này, kết quả là lại bị Lí Húc quật ngã một loạt.

Lâm Lam nằm trong lòng Diêm Quân Lệnh nhìn những người đàn ông đánh nhau, cả người cô có chút tỉnh táo lại, kéo nhẹ tay của Diêm Quân Lệnh, kết quả là người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô, “Ngoan, đừng sợ.”

Lâm Lam lúc này đang nằm trong lòng liền sững người, lập tức nhẹ giọng trả lời, “Tôi không sợ...” Điều tôi sợ là anh vì tôi mà chuốc thêm phiền phức vào người.

Bịch...

Lâm Lam mới nói được nửa câu, Diêm Quân Lệnh đã đưa chân hạ được một tên. Lâm Lam nuốt nước bọt, từ trước đễn giờ cô không biết rằng một người đàn ông có thể ngầu như vậy.

Chỉ có điều khoảnh khắc tiếp theo...

“Cảnh sát đây, dơ tay lên!” Vào lúc khung cảnh vô cùng hỗ loạn, Hàn Thiên Thành cuối cùng cũng đưa được người đến.

Ánh mắt Diêm Quân Lệnh lạnh lùng lướt qua anh ta, Hàn Thiên Thành cười ngượng ngùng, ánh mắt không nhịn được đưa tới người Diêm Quân Lệnh, nhìn xem trong lòng anh chàng này đang ôm ai, tiếc là Diêm Quân Lệnh đã dùng áo khoác để bọc người trong lòng lại, chỉ để lộ ra phần sau đầu.


“Cảnh sát, cảnh sát... mau bắt anh ta lại, người đàn ông này gây chuyện lại còn đánh người bị thương!” Người phụ trách của bên tổ chức vội vã hét lên.

“Tất cả dơ tay lên, cảnh sát nhận được thông báo ở đây có tổ chức hoạt động mại dâm, bây giờ tất cả cùng tôi đến sở cảnh sát một chuyến!” Hàn Thiên Thành liếc nhìn người phụ trách đó một cái, sau đó nghiêm nghị gầm lên.

“Cái gì? Đồng chí cảnh sát anh không nhầm chứ...”

“Đưa đi!” Hàn Thiên Thành ra hiệu cho thủ hạ của mình, còn Diêm Quân Lệnh đã ôm Lâm Lam lên xe, lái xe tới căn hộ đứng tên anh cách đó gần nhất.

Trên xe, Diêm Quân Lệnh một lần nữa dặn dò Lí Húc, “Gọi Tiêu Chấn Nhạc đến đây một chuyến, ngay lập tức.”

“Vâng.” Lí Húc cảm thấy ông chủ hôm nay rất khác thường nên nào dám phí lời, nhưng đã rất lâu không được đánh nhau một cách sảng khoái như này rồi, đồng chí Lí Húc cảm thấy gân cốt đều đã dãn ra,thật sảng khoái.

Lâm Lam yên tĩnh ngồi trong xe, cơ thể vốn dĩ đang sốt của cô một lần nữa rơi vào trạng thái mơ màng, cộng thêm việc cả ngày nay cô chưa ăn uống gì, dạ dày cũng bắt đầu đau, lòng bàn chân bắp chân cũng đau ê ẩm, cô cuộn người lại, miệng hé ra mấy lần định nói cảm ơn nhưng miệng khô khốc không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh, nên quyết định không nói nữa.

Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như chiếc bánh bao của cô, đau lòng vuốt nhẹ lên trán của Lâm Lam, “Còn chỗ nào không thoải mái?”

Lâm Lam lắc đầu rồi lại gật đầu, nhưng nói không ra lời, Diêm Quân Lệnh thở dài, kêu Lí Húc dừng xe ở trước cửa một tiệm bánh ngọt, không lâu sau xách lên hai hộp bánh ngọt và một ly trà sữa nóng, “Ăn chút gì đó trước đi.”


“Umh, cảm ơn...” Vốn dĩ Lâm Lam nghĩ mình có thể chịu đựng được, cắn răng không dám khóc nhưng lúc nhận lấy chiếc bánh gato dâu tây từ tay của người đàn ông này, sống mũi chợt cay lên, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khịt khịt mũi rồi sau đó mới quay đầu lại dùng một thứ âm thanh khàn khàn để nói cảm ơn với Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh không đáp lại, cứ thế nhìn Lâm Lam ăn từng miếng nhỏ. Như thể thời gian đang quay ngược lại, lúc anh lần đầu tiên gặp cô bé Tiểu Bao Tử hai tuổi, lúc đó anh chưa có tiếng tăm gì, anh đem chiếc bánh gato bà nội đem từ Bắc Kinh về mà bản thân không nỡ ăn chia cho cô bé ăn, hình như chiếc bánh cũng là vị dâu tây.

Thời gian đúng là một thứ thần kì.

Ăn bánh gato xong, dạ dày của Lâm Lam cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng trên trán vẫn nóng rát.

Diêm Quân Lệnh dơ tay áp lên trán cô, cau mày nói, “Uống thêm chút trà sữa nóng nữa, lát còn phải uống thuốc.”

Lâm Lam gật đầu, cô định đưa tay ra lấy thì đã nhìn thấy Diêm Quân Lệnh rất tự nhiên giúp cô mở nắp, cắm ống hút vào, Lâm Lam ngớ người thì trà sữa đã được đưa đến trước mặt cô.

“Uống đi.”

“Huh.” Lâm Lam có chút không quen huh lên một tiếng, nhưng nhìn cái bánh gato trong tay, cô chỉ còn cách cúi xuống hút lấy trà sữa mà Diêm Quân Lệnh đang cầm ở trên tay, cơ thể cô cũng theo đó ấm lên, chỉ một lát sau liền dựa vào người Diêm Quân Lệnh ngủ thiếp đi.

Diêm Quân Lệnh cau mày lấy áo khoác của mình đắp lên người Lâm Lam, kéo cô vào lòng, để cô được ngủ một cách thoải mái.

Qua kính chiếu hậu Lí Húc đã quan sát được hết tất cả, cằm suýt chút nữa thì rớt xuống, người phụ nữ này rốt cuộc là ai?


Xe đi được ba mươi phút thì đến, Diêm Quân Lệnh nhanh chóng xuống xe, mở cửa bế Lâm Lam đang ngủ say đi vào thang máy.

“Uhm Tôi... có thể tự đi được...” Được nửa đường Lâm Lam tỉnh lại, trong miệng thì thầm mấy câu.

“Đến ngay thôi.” Diêm Quân Lệnh trực tiếp ngó lơ câu nói của Lâm Lam, khi thang máy kêu lên một lần nữa, anh vội bước ra ngoài, thuận tay lấy thẻ ra rồi mở cửa căn hộ, nhìn xuống lần nữa thì người trong lòng lại ngủ rồi.

Đặt cô lên giường được một lúc thì Tiêu Chấn Nhạc đến. Bất mãn làu bàu, “Tôi nói nửa đêm cậu gọi tôi tới đây làm gì? Hay làm chuyện thất đức nhiều quá nên bị ám sát?”

“Câm miệng.” Diêm quân Lệnh quét mắt qua bộ đồ lót gợi cảm đó, gằn một tiếng rồi nhanh chóng kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Lâm Lam, che thật kĩ hai bên rồi mới nhìn Tiêu Chấn Nhạc, “Khám cho cô ấy.”

“Phụ nữ?” Tiêu Chấn Nhạc dương mày vô cùng ngạc nhiên. Ai mà chẳng biết kể từ khi người phụ nữ kia rời đi, người đẹp bên cạnh Diêm lão đại nhiều vô kể, nhưng không có người nào lọt vào mắt cậu ta, đặc biệt là mấy năm nay kể từ khi về nước, cậu ta càng thanh tâm quả dục khiến cho mấy người họ cảm hoài nghi có phải cậu ta yếu về phương diện nào đó, không ngờ lần này lại đưa phụ nữ về nhà?

Thực sự ngoài sức tưởng tượng!

“Đừng nhiều lời, sốt mãi không giảm.” Diêm Quân Lệnh ném cho Tiêu Chấn Nhạc một ánh mắt lạnh lùng, sau đó thúc giục.

Tuy bản tính tò mò của Tiêu Chấn Nhạc bị khơi dậy nhưng vẫn nhanh chóng xách hộp thuốc đến kiểm tra giúp Lâm Lam,chỉ là nhìn thấy từ phần cổ trở xuống bị quấn chăn một cách kín đáo liền không kềm được mà nhìn Lâm Lam một cái.

“Ba mươi tám độ bảy, sốt không nhẹ, cộng thêm việc tích tụ quá nhiều phiền muộn, áp lực tinh thần quá lớn nên dạ dày cũng không được tốt. Cậu kiếm ở đâu ra em gái Lâm này vậy, nhu mì như vậy có thể thỏa mãn được cái thứ dã thú đã độc thân lâu ngày như cậu sao?” Tiêu Chấn Nhạc nói qua bệnh tình xong không quên cười nhạo Diêm quân Lệnh.

“Còn không bằng loài cầm thú.” Diêm Quân Lệnh không nhịn được lạnh lùng đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui