Lâm Lam giật mình, không biết Coco ngạc nhiên vì điều gì.
“Sao á? Cô vẫn còn hỏi tôi sao á? Cô có còn là con gái không? Còn muốn làm người mẫu nữa không? Đống thức ăn cô vừa ăn bằng lượng thức ăn trong vòng một tuần của những người mẫu khác rồi đấy.” Cả khuôn mặt xinh đẹp của Coco đều tràn ngập vẻ không thể tin nổi, còn kèm theo một loạt hiệu ứng phóng đại.
Lâm Lam theo phản xả nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, có chút ủy khuất nói, “Tôi đói rồi!”
“Cô... trời ơi, tôi phải làm thế nào với cô đây?” Khuôn mặt Coco lúc này giống như đang đứng trước mặt đứa trẻ không thể dạy dỗ vậy.
Lâm Lam cúi đầu, cô giống như là học sinh phạm lỗi vậy, thì cô thực sự rất đói a.
Coco nhìn chằm chằm Lâm Lam, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bụng của Lâm Lam, “Cô không phải là có bầu rồi chứ?”
“Tôi... tôi chắc không đâu.” Người đàn ông trong nhà tuy xấu xa, nhưng mỗi lần quan hệ anh đều sẽ dùng bao, anh biết cô đang ở trong thời kỳ đỉnh cao, không thích hợp để mang thai.
“Vậy cô còn còn ăn nhiều như vậy?” Coco gào lên, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp vốn có của cô.
“Tôi...” Lúc mới ăn Lâm Lam không có cảm giác gì, hiện giờ bị Coco hét như vậy, quét mắt qua đống đồ mình vừa ăn, một cảm giác tội lỗi bỗng trào lên, cuối cùng cô bật ra được một câu, “Sau này tôi sẽ ăn ít đi một chút.”
“Sau này cái gì? Bắt đầu từ bây giờ, ăn ít chia làm nhiều bữa, bắt buộc phải nghiêm túc tuân thủ theo kế hoạch mà tôi đã đặt ra.” Coco nghiêm nghị nói, cô không muốn Lâm Lam hủy hoại thương hiệu của mình.
“Uhm” Lâm Lam cảm thấy mình bây giờ rất giống với một đứa học sinh bị cha trách mắng.
Để làm tiêu đi lượng mỡ mà ban nãy Lâm Lam nạp vào, buổi chiều Coco hướng dẫn Lâm Lam tập yoga. Sau đó giảng về dinh dưỡng học và ôn lại nội dung của buổi tối hôm qua.
Lâm Lam không biết bản thân làm cách nào để chịu đựng sự nhức mỏi, ê ẩm toàn thân do người nào đó dày vò mà theo kịp bài tập của Coco.
Đợi Coco rời đi, Lâm Lam ngay lập tức gập người xuống, từng bước từng bước lết về phòng ngủ.
Diêm quân Lệnh trở về đã nhìn thấy bộ dạng như vậy của Lâm Lam, “Bánh bao nhỏ, em sao thế?”
Lâm Lam buồn bực lườm Diêm Quân Lệnh một cái, tiếp tục lết về phòng ngủ.
“Gãy lưng rồi?” Diêm Quân Lệnh thấy vậy nhanh chóng đi lên tầng, lo lắng vuốt vuốt lưng của Lâm Lam, anh còn tưởng nha đầu này tập luyện mạnh quá nên gãy lưng rồi.
Lâm Lam lại buồn bực khinh bỉ nhìn người đàn ông một cái, không thể mong cô tốt hơn được à?
“Nói chuyện.” Hỏi hai câu đều không thấy nha đầu này trả lời, trái lại biểu cảm lại vô cùng phong phú, Diêm Quân Lệnh cao giọng, trong lời nói có mang theo cả sự uy hiếp.
“Mệt.” Lâm Lam cuối cùng cũng nặn được một câu từ kẽ răng, sau đó lết cơ thể đi vào nhà tắm.
“Ha.” Diêm Quân Lệnh không nói gì, tiếp tục nhìn Lâm Lam đi với cái dáng giống như bà cụ, cầm lấy điện thoại rồi đi xuống nhà.
Một lát sau Coco nhận được điện thoại của Diêm đại tổng tài, cô hỏi bằng giọng rất ngạc nhiên, “Diêm tổng, nhớ người ta rồi à, có cần tôi qua đó ngay bây giờ không?”
“Đừng làm tôi buồn nôn, nói chuyện cẩn thân.” Diêm Quân Lệnh ghét nhất là nói chuyện với Coco.
“Chê người ta buồn nôn còn muốn người ta?” Coco tiếp tục nói với giọng lả lướt.
Toàn thân Diêm Quân Lệnh ngay lập tức nổi da gà, nhanh chóng nói: “Người phụ nữ của tôi thể chất yếu, cô cho tập thong thả một chút.”
“Ban đầu không phải đã quyết định là khi tập luyện sẽ do tôi quyết định sao? Ban đầu người phụ nữ kia bị ngược đãi thành ra như vậy, anh cũng không ư hử tiếng nào, giờ có vậy đã không nỡ?” Vừa nghe thấy câu nói này của Diêm Quân Lệnh, Coco đã đổi ngay giọng, cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Cô ấy khác.” Câu nói này của Diêm Quân Lệnh hoàn toàn không cần nghĩ mà trực tiếp thốt ra.
“Khác thế nào? Nếu cô ấy muốn đứng vào vị trí của một siêu mẫu đẳng cấp trong nước thì những thứ này mới chỉ là bắt đầu. Chẳng lẽ anh thực sự không muốn cô ấy tiến xa hơn nữa?” Câu nói của Coco trực tiếp chạm vào điểm yếu của Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh không nói gì, không hi vọng bánh bao nhỏ tiến xa hơn? Cũng không phải là như vậy chỉ là có chút không nỡ. Anh nổi tiếng là người lạnh lùng cứng rắn, trong công việc không có chuyện giúp đỡ người thân, nhưng vì Lâm Lam mà nguyên tắc này ngày càng được đẩy lùi.
Ban nãy thấy bộ dạng đáng thương của bánh bao nhỏ, anh ngay lập tức mềm lòng. Người mẫu nổi tiếng, siêu mẫu cái gì chứ, anh tất thảy không muốn cô đi, chỉ hi vọng nha đầu ngốc này ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Nhưng câu nói này của Coco lại khiến Diêm Quân Lệnh lý trí trở lại, anh không thể.
Nha đầu kia đã khổ sở thành cái bộ dạng đó rồi, nhưng chưa từng than khổ với anh lời nào, ngay cả không chịu được cũng căn răng kiên trì. Làm trái với tâm nguyện của ba Lâm, cũng phải cố gắng nỗ lực chiến đấu đến cùng.
Anh làm sao nỡ để cô trở thành con chim bị mình nhốt trong lồng được?
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy tiểu nha đầu mệt hoặc là bị thượng là trong lòng anh lại không nỡ. Còn nhớ lúc đầu cô bị chiếc định ghim đâm vào lòng bàn chân, để có được vị trí quán quân mà kiên trì cho đến khi cuộc thi kết thúc, nhẫn nhịn nỗi đau mà người thường khó có thể chịu đựng được.
Lúc đó Diêm Quân Lệnh nói với bản thân mình rằng, sau này anh đều sẽ để cô thắng.
Nhưng cái nghề người mẫu này, không phải chỉ cần anh nỗ lực thì cô mới có thể chiến thắng, còn cần cả sự kiên trì của bản thân Lâm Lam nữa.
“Tôi biết rồi.” Bị một câu nói của Coco thức tỉnh, Diêm Quân Lệnh ném cho cô ta câu này rồi trực tiếp cúp điện thoại. Nghĩ đến khuôn mặt bánh bao mềm mại lúc nhỏ của nha đầu ngốc kia, Diêm Quân lệnh khẽ thở dài rồi quay lại phòng ngủ.
Coco nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, không nói gì một lúc lâu, cô luôn tưởng rằng sau khi Diêm Quân Lệnh rời xa người phụ đó sẽ không dễ động lòng với ai, kết hôn với Lâm Lam chẳng qua chỉ là do phải chịu áp lực của Diêm gia, nhưng nay cô lại phát hiện là mình đã lầm to rồi.
Trong lòng Diêm Quân Lệnh Lâm Lam không giống vậy, căn bản không phải dạng phụ nữ lấy về để đối phó với những người trong nhà.
Người phụ nữ có thể khiến Diêm Quân Lệnh mất kiềm chế mà nói với cô là hãy nhẹ tay một chút, Coco không dám xem thường.
Biệt thự.
Lâm Lam tắm xong trên người quấn khăn tắm, cuối cùng miễn cưỡng đứng thẳng lưng, vừa dùng khăn mặt lau tóc tay kia vừa cầm điện thoại đọc tin tức.
Diêm Quân Lệnh tiến về phía trước cầm lấy khăn mặt trong tay Lâm Lam, quấn lấy cả đầu cô rồi lau từng chút một, kết quả là Lâm Lam không nhịn được kéo chiếc khăn xuống, để lộ ra một đôi mắt sáng long lanh.
“Nhắm mắt.”
“Ồ.” Lâm Lam ngoan ngoãn ồ một tiến rồi nhắm mặt lại.
Diêm Quân lệnh vui vẻ, dịch chuyển chiếc khăn tắm lên đỉnh đầu, che đi đôi mắt của cô gái nhỏ rồi tiếp tục lau.
Lâm Lam không nhìn thấy gì cả, đưa mặt lên định thoát khỏi tầm chắn của chiếc khăn mặt, kết quả là miệng bị người đàn ông hôn nhẹ một cái, cô ngay lập tức đơ người.
“Diêm Quân Lệnh...”
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh đáp lại một tiếng, tiếp tục hôn nhẹ lên miệng của Lâm Lam.
“Anh làm cái gì?”
Diêm Quân Lệnh không trả lời, lại hôn một cái.
Trong lòng Lâm Lam cảm thấy rất ngọt ngào nhưng cố tình dè dặt hỏi, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Em đoán.” Diêm Quân Lệnh nói với giọng gian manh.
“Không đoán, anh bỏ khăn mặt ra.” Lâm Lam bất mãn cọ nhẹ vào tay người đàn ông.
Diêm Quân Lệnh càng cười vui vẻ hơn, có điều lần này thực sự bỏ khăn ra. Trực tiếp ôm cô vào lòng rồi tiếp tục giúp cô gái nhỏ lau tóc từng chút từng chút một.
Tâm trạng của Lâm Lam rất tốt, cô dựa vào trong một khuỷu tay của Diêm Quân Lệnh, tiếp tục lướt điện thoại, đột nhiên nhìn thấy Lí Húc gửi đến một mã QR, cô tò mò ấn vào đó, chưa rõ là nhóm gì thì sắc mặt Lâm Lam đột nhiên thay đổi.
Xoay đầu nhìn người đàn ông đang giúp mình lau tóc một cái, sau đó lại nhìn điện thoại, sắc mặt cô ngày càng khó coi.
Diêm Quân Lệnh cũng cảm nhận được sự khác thường của Lâm Lam, con mắt đen, dài và hẹp quét qua điện thoại của cô gái nhỏ một cái, cánh tay đang cầm lấy khăn mặt cứng lại, “Thẩm Hoằng!”
“Thả em xuống.” Diêm Quân Lệnh nghiến răng gằn lên một tiếng Thẩm Hoằng, Lâm Lam đã dãy dụa nhảy ra khỏi lòng của anh.
Lạnh lùng lườm Diêm Quân Lệnh một cái, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Rầm!
Tiếng đóng cửa vô cùng lớn khiến tai của Diêm Quân Lệnh cũng cảm thấy đau, có thể thấy là bánh bao nhỏ đã tức giận thật rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...