“Thả tôi ra, cứu với... cứu tôi...” Lâm Lam gào lên tuyệt vọng, giãy giụa hết sức mình, nhưng bị 5 người đàn ông đè lại, 2 tay 2 chân bị nhấn xuống, mọi cố gắng giãy giụa của cô đều vô ích.
“Khà khà...” Diệp Đại Hải mặt đầy hưng phấn, cười lớn, “Đừng kêu nữa, hôm nay cô có gào nát họng cũng không ai tới cứu cô đâu, đúng không, Trần tổng?”
Trần Lâm Kiệt bị trói 2 tay quỳ trên sàn nhà, nhìn Lâm Lam bị chà đạp, mắt đỏ ngầu, gắng sức đứng dậy, nhưng lại bị tên áo đen đạp ngồi xuống, “Còn dám động nữa, ngay cả mày cũng tiêu đấy.”
Câu nói này khiến Trần Lâm Kiệt không dám nhúc nhích nữa.
Lâm Lam thấy cơ thể hơi lạnh, váy đã bị xé nát, khóe mắt trào lệ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vọng đáng thương.
“Tiểu Lam...”
Bụp!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa khách sạn bỗng bị đạp tung ra. Sau đó là Diêm Quân lệnh và chú Trương đều xuất hiện trong phòng, tên đang đè trên người Lâm Lam ngây ra.
Diệp Đại Hải lớn tiếng chửi, “Thứ gì vậy, dám phá hỏng chuyện tốt của ông mày!”
“Ông nội mày ” Diêm Quân Lệnh quăng lại 3 chữ, dùng chân đạp bay tên đang đè trên người Lâm Lam. Tên này vẫn muốn nhào lên, lại bị chú Trương chặn ngay trước mặt.
Têm áo đen hét lớn, “Lão già chết tiệt, ông muốn chết hả!”
Chú Trương cũng không phí lời liền đấm mạnh tên áo đen, khiến hắn nằm bẹp xuống. Miệng lải nhải, “Lão già chết tiệt, tôi coi ông còn... á...”
Vẫn chưa chửi xong thì cả người tên áo đen văng ra ngoài, đập lên máy quay trước mặt Diệp Đại Hải, rống lên một tiếng mắt trợn ngược rồi lịm người đi.
Diêm Quân Lệnh ôm lấy Lâm Lam, cởi áo khoác quấn cô lại rồi ôm vào lòng vỗ về, “Đừng sợ.”
Lâm Lam không kiềm được nước mắt cứ thế tuôn ra, cô cứ nghĩ hôm nay sẽ bị chết thảm nơi đây, may quá, may là anh ấy tới...
Nhìn nước mắt hằn trên gương mặt Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh ngẩng đầu, ánh mắt sát khí đằng đằng, lạnh lùng nhìn xung quanh, “Thiên đàng có đường các người không đi, địa ngục không cửa lại cứ lao đầu vào.”
“Mày... là ai?” Diệp Đại Hải bị vẻ sát khí của Diêm Quân Lệnh dọa cho xanh mặt lắp bắp không ra hơi.
“Haha, mày không xứng để biết tao là ai.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa giẫm chân lên cánh tay kẻ mà vữa nãy anh mới đá bay từ trên người Lâm Lam xuống, mới dùng sức thì đã nghe tiếng gào thét đau đớn vang cả căn phòng.
“Đại ca cứu em... aaa...”
Tiếng cầu cứu của tên khốn kia vẫn chưa dứt, Diêm Quân Lệnh lại đạp mạnh như muốn lấy mạng hắn ta. Lại tiếng gào như bị chọc tiết vang lên, mấy kẻ khác vẫn muốn xông lên nhưng bị dọa tới hồn bay phách lạc, chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Mày... mày rốt cuộc là thằng nào?” Diệp Đại hải từng gặp người ra tay độc ác rồi, nhưng vẫn bị Diêm Quân Lệnh dọa cho khiếp sợ.
“Chú Trương, tôi muốn kẻ vừa đè trên người Lâm Lam kia biến mất.” không thèm quan tâm tới Diệp Đại Hải, Diêm Quân Lệnh gằn giọng dặn chú Trương, giọng không lớn nhưng không ai dám nghĩ anh đang đùa.
“Vâng, thưa thiếu gia.” Chú Trương vâng dạ, rồi ra tay động thủ.
Mấy kẻ kia khiếp sợ mau chóng nghênh đấu, nhưng chưa tới 3 phút tất cả đều bị chú Trương đánh gục.
Lúc này không ai dám coi thường ông già này nữa.
Chú Trương cũng không phụ ý của Diêm Quân Lệnh, tiếp tục đánh như muốn lấy mạng 4 tên kia, trong phòng vang lên những tiếng gào thét đau đớn.
Diệp Đại Hải bị dọa tới mất mật, vô cùng khiếp sợ ngồi quỵ xuống sàn nhà. Toàn thân run rẩy, “Các người... các người là quỷ dữ... quỷ dữ...”
Diêm Quân Lệnh 2 tay che mắt Lâm Lam lại, lạnh lùng nhìn cảnh chém giết này. Trần Lâm Kiệt bị trói quỳ trên sàn khiếp sợ tới ngây người ra nhìn Diêm Quân Lệnh như Diêm vương với cảnh máu me trước mặt.
Phụp!
Nhìn cảnh tượng chém giết cũng như làm không ít chyện dộc ác như Diệp Đại Hải cũng khiếp sợ tới mức quỳ phụp xuống, “Đại ca, cầu xin anh tha cho tôi... có gì chúng ta từ từ nói...”
Diêm Quân Lệnh đằng đằng sát khí nhìn kẻ dưới sàn. “Chú Trương, chú xử lý đi.”
Nói xong Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam đi ra, chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ ra điều gì, quay lại nhìn Trần lâm Kiệt đang quỳ nói, “Trần tổng, làm chuyện sai trái thì phải trả giá.”
Trần Lâm Kiệt run sợ, ngã ra sàn nhà. Lúc đầu anh ta cảm thấy Diêm Quân Lệnh thư sinh yếu đuối, người đàn ông với vẻ sát khí đó sao có thể là tên thư sinh vô dụng được chứ.
Nghĩ tới lời Lâm Lam nói lúc trước, Trần Lâm Kiệt mặt biến sắc, “Tiêu rồi... tiêu rồi... mình tiêu rồi...”
“Tha cho tôi, lão tổ tông, xin ông tha cho tôi... tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa...” Diệp Đại Hải sớm đã thất thế, liền quỳ dưới đất vừa xin tha mạng vừa tự mình tát mặt, không còn ra vẻ ta đây nữa.
Chú Trương lạnh lùng nhìn, đâu còn là ông già hiền hòa ôn hậu thậm chí có chút cục mịch trước mặt lâm Lam kia nữa.
Hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin của Diệp Đại Hải, một cước sút bay tên béo đó văng đập vào cột tường khách sạn, lập tức ngất đi.
Tiện tay đập nát máy quay, nhìn người nằm trên đất lại quay qua nhìn Trần Lâm Kiệt.
Trần Lâm Kiệt sợ quá lùi lại, chú Trương không động tới anh ta, chỉ nhặt cuộn băng ghi hình trong máy quay lên và gọi điện thoại rời khỏi căn phòng.
Mấy phút sau Thẩm Hoằng xuất hiện, nhìn cảnh máu me đầm đìa, vuốt vuốt trán, chú Trương cũng lâu rồi không động thủ, không ngờ lần này ra tay thật khiến người khác khiếp sợ.
“Đưa mấy người này tới bệnh viện, đừng để chết ở đây.” Nói xong thì nhìn Trần Lâm kiệt, “Còn Trần tổng, nếu như phòng này do cậu thuê, vậy bãi chiến trường này do cậu thu dọn.”
Nói xong người của Thẩm Hoằng đem mấy tên kia đi, chỉ còn lại Trần Lâm Kiệt và đống máu me.
Còn về Diệp Đại Hải, cùng với lúc được đưa tới bệnh viện thì công ty của hắn vì giao dịch bất hợp pháp bại lộ, hắn chưa kịp tỉnh thì bị cảnh sát bắt giữ.
Chỉ là trong lúc lấy cung Diệp Đại Hải bị lộ, đã gây nên một loạt chuyện xấu được khui ra.
Trần tổng của công ty giải trí Tinh Thần Tấn thị đã cùng với Diệp Thị ký nhiều thỏa thuận chuyển nhượng nữ nghệ sĩ, trong đó bao gồm chuyển nhượng bao nhiêu nghệ sĩ, thứ hạng sao, thậm chí còn ghi chú giá cả của các buổi tiếp khách, bán dâm, tiệc nguội...
Đặc biệt là giải trí Tinh Thần tổ chức cuộc thi người mẫu, đã định sẵn vị trí quán quân, đồng thời trên giao ước viết rất rõ là quán quân cuộc thi sẽ trở thành đại diện của các chương trình giải trí Diệp Thị, bên trong còn đề cập tới nghệ sĩ cũ của Tinh Thần, bao gồm Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi.
Tin tức truyền đi gây chấn động cả làng giải trí.
Trần Lâm Kiệt từ chuyện tối qua vẫn chưa kịp hoàn hồn, thì tin xấu như vậy lại ập tới.
“Cái... cái gì?” Trần Lâm kiệt nhận được cuộc điện thoại giống như bị thùng nước lạnh tạt vào mặt, ngay cả một chút đường lui cũng không có, liền ngã nhoài xuống đất, bên đài truyền hình cũng gọi điện tới, cuộc thi mà Tinh Thần xin phép không những bị đình chỉ mà còn bị khởi kiện.
“Xong rồi... lần này xong thật rồi.”
Trần Lâm Kiệt miệng lảm nhảm, lần này anh ta tiêu thật rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...