Khi phóng xe đi, Lâm Dật đã nhìn vào gương chiếu hậu quan sát Hà Chấn Nam rất lâu, cậu không khỏi thở dài một tiếng.
“Có phải cậu cảm thấy tôi rất vô tình đúng không?” Lưu Nhân Nhân đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Lâm Dật không biết phải trả lời như thế nào nên đành chọn cách im lặng.
"Không phải ai nhìn cũng giống vẻ bề ngoài của họ đâu, cậu cho rằng tôi tàn nhẫn, đó là do cậu chưa thấy được chuyện tàn nhẫn hơn mà một số người làm cơ." Trong làn khói thuốc, tư thế của Lưu Nhân Nhân vẫn rất tao nhã, cô khẽ nheo mắt lại khiến cho đôi mắt trông dài hẹp và quyến rũ hơn rất nhiều.
Lâm Dật muốn mở miệng nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu, cậu thấy Tưởng Dao đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt phức tạp, thì cậu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chiếc xe chạy đến khu chung cư Lục Hợp, Lưu Nhân Nhân bước xuống xe, sau đó Tưởng Dao lái xe trở lại thung lũng Phỉ Thúy.
Suốt đường đi Cố Phiến Phiến luôn lái con xe Hennessy Viper GT màu đen.
Ngoại hình siêu ngầu của những siêu xe hàng đầu như Lamborghini, Bugatti, Koenigsegg, cùng những đợt âm thanh gầm rú đủ sức làm sôi máu tất cả các mọi người kể cả nam lẫn nữ, mặc dù đi vào lúc nửa đêm nhưng vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, điều này cũng khiến lòng hư vinh nhỏ bé của Cố Phiến Phiến lần đầu tiên được mãn nguyện như vậy.
Chiếc Cooper và Vicious Tongue GT từ từ đi vào vào khu biệt thự.
Cố Phiến Phiến về nhà trước, còn Tưởng Dao mời Lâm Dật vào nhà ngồi một lúc.
"Thật sự muốn báo đáp sao?" Lâm Dật xuống xe, cậu châm một điếu thuốc rồi lặng lẽ ngắm nhìn tư thế đầy quyến rũ của Tưởng Dao khi cô cúi người mở cửa xe bước ra.
"Lại đây ngồi xuống đi." Tưởng Dao vò nhẹ mái tóc, cô đi giày cao gót bước vào trong biệt thự.
Lâm Dật đứng ở cửa mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc mới đi vào.
Không hiểu sao trong lòng cậu cảm thấy có chút căng thẳng.
Nhưng đồng thời cũng có chút chút hưng phấn.
Sự hưng phấn này là vì vừa rồi đã vít bô xe sao? Lâm Dật ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ lung tung, sau đó ánh mắt cậu chú ý tới cảnh Tưởng Dao tùy tiện đá giày cao gót vào trong phòng khách.
Tưởng Dao rất thích đi giày cao gót.
Hầu như mỗi lần Lâm Dật nhìn thấy cô, trên đôi chân xinh đẹp của cô đều đi một đôi giày cao gót vô cùng tinh xảo.
Đôi giày cao gót cao trung bình chín phân có thể khiến vóc dáng vốn đã hoàn hảo của cô càng thêm thon gọn, một đôi chân xinh đẹp khó ai sánh được, đôi chân này khiến người ta không thể rời mắt đi được.
Lâm Dật liếc lên tầng, cậu nghĩ Tưởng Dao có thể sẽ mất một lúc để thay quần áo và tẩy trang, cho nên cậu lúng túng cúi người nhặt chiếc giày cao gót tinh xảo lên rồi quan sát kỹ lưỡng.
"Này, Lâm Dật?" Khi Lâm Dật đang đắm chìm trong sự tưởng tượng của mình về đôi giày cao gót của nữ thần, thì đột nhiên giọng nói của Tưởng Dao mang theo vẻ kinh ngạc vang lên bên tai.
Lâm Dật kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt ngại ngùng của cậu đúng lúc bắt gặp ánh mắt bối rối của nữ thần Tưởng Dao.
Bốn mắt nhìn nhau! Lâm Dật cảm thấy mặt mình lúc này có thể rán trứng gà được rồi.
Lâm Dật cầm đôi giày cao gót của Tưởng Dao trên tay, cậu cười gượng ha ha: "Cô không tẩy trang hả?" "À...giờ thì chưa, tôi đợi lát nữa cậu đi rồi mới làm." Ánh mắt của Tưởng Dao vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lâm Dật, đó là đôi giày cao gót mà cô vừa mới cởi ra.
"Cậu, cậu thích nó sao?" Ngập ngừng hồi lâu, Tưởng Dao không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên hỏi như vậy.
Lâm Dật cũng ngẩn người trước câu hỏi của cô ấy.
Nếu cậu nói thích nó, cô ấy sẽ tặng đôi giày này cho cậu sao, nếu cậu đeo vào thì sẽ như thế nào nhỉ...
"Tôi chỉ xem chút thôi, ừ, xem một chút thôi, gu thời trang của cô thật sự rất tốt, đôi giày cũng rất đẹp, ha ha..." Lâm Dật cầm đôi giày cao gót của Tưởng Dao trong tay, cậu không ngừng mỉm cười nói.
Tưởng Dao khẽ thở ra, hai má không hiểu sao lại nóng lên: "Tôi, tôi đi rót cho cậu một cốc nước, cậu cứ xem trước đi..." Tưởng Dao đi một đôi dép bông, đôi chân trắng nõn quyến rũ di chuyển, cô vội vàng đi từ lầu hai xuống, cô liếc nhìn đôi giày cao gót đang trên mặt đất rồi mới xoay người đi vào phòng bếp.
"Chết tiệt..." Lâm Dật nhìn đôi giày cao gót trong tay, cậu im lặng hít một hơi.
Hình như nó có mùi thơm nhàn nhạt? Nhưng lúc này Tưởng Dao đã cầm cốc nước nóng đi ra khỏi bếp.
Lâm Dật vội vàng đặt chiếc giày cao gót xuống đất, cậu ngượng ngùng đứng lên nhận cốc nước nóng từ trong tay Tưởng Dao.
“À...
Nếu cậu thích thì tôi có thể tặng nó cho cậu.” Tưởng Dao cầm tách trà, ánh mắt cô có vẻ kỳ quái nói.
“Tặng tôi cái gì chứ?” Lâm Dật ngẩn người.
"Giày cao gót.” Tưởng Dao nói.
"Tôi lấy nó để làm gì..." "Để dùng." Sau một lúc hoảng sợ kinh ngạc, Tưởng Dao đã dần bình tĩnh trở lại.
“Dùng nó như thế nào?” Vẻ mặt Lâm Dật tràn đầy khó hiểu hỏi cô.
"Cậu muốn dùng nó như thế nào thì dùng.
Nếu cậu không thích thì vẫn còn rất nhiều giày cao gót trong phòng ngủ trên lầu.
Cậu có thể tự mình đi lựa chọn." Tưởng Dao nghiêng người nhìn Lâm Dật, đôi mắt đào hoa xuất hiện tia sáng, trong ánh mắt cô mang theo ý cười không che giấu được.
"Thôi đi thôi đi, tôi nghĩ tôi vẫn nên về nhà thì hơn, đã muộn rồi cô nghỉ ngơi đi." Lâm Dật uống một hơi cạn cốc nước rồi đứng dậy đi về.
"Không muốn tôi báo đáp cậu hả?" Thấy Lâm Dật từ đầu tới giờ không dám nhìn mình, Tưởng Dao không khỏi nở nụ cười.
Báo đáp hả? Lâm Dật kinh ngạc quay đầu lại.
Tưởng Dao chắc chắn là người phụ nữ hấp dẫn nhất mà Lâm Dật từng thấy.
Lông mày đẹp như tranh vẽ, khí chất lạnh lùng.
Nhưng đôi mắt đào hoa và dáng điệu quyến rũ yêu kiều lại khiến người ta cảm thấy cô ấy luôn xinh đẹp quyến rũ.
Xinh đẹp nhưng không dung tục, đẫy đà nhưng không mập mạp.
Quan trọng hơn là...cô ấy hơn cậu năm tuổi.
Cô gái như thế chính là hình tượng hoàn mỹ nhất về gu chị gái trong lòng Lâm Dật.
Lúc này cô ấy đang ngồi trên sô pha, tay chống lên chiếc cằm xinh đẹp của mình, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động đang nhìn anh cười.
“Báo, báo đáp thế nào?” Lâm Dật cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
"Phụt!" Tưởng Dao bỗng dưng thấy buồn cười.
Nụ cười tươi như hoa, thân hình quyến rũ của cô khẽ rung lên vì nụ cười đó, nhưng dường như cô nghĩ đến điều gì đó, nên sự vẻ vui vẻ lại dần mờ đi.
“Không sao đâu, tôi chỉ nói đùa với cậu thôi, cậu thật sự muốn tôi lấy thân báo đáp hả?” Tưởng Dao nói đùa.
"Ồ, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.
Cô cũng đã mệt mỏi cả đêm rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Dật gật đầu, đang định rời đi thì nghe thấy Tưởng Dao nói: "Tháng sau tôi muốn đi Tam Á nghỉ lễ.
Cậu có thời gian không?" Lâm Dật hít sâu một hơi: "Hôm nay là ngày mấy?" Tưởng Dao liếc mắt nhìn thời gian: "Ngày 25." "Bây giờ tôi sẽ quay về xem khách sạn trước.
Tôi sợ muộn sẽ bị người ta đặt hết phòng.
Cô có điều gì muốn nói thì note lại gửi tin nhắn cho tôi.
Trước mười hai giờ nhé, muộn hơn tôi sợ đi ngủ mất rồi." Lâm Dật bước ra khỏi biệt thự, cậu đi thẳng lên sườn đồi sau đó mới đột ngột tăng tốc, một mạch lao vào trong biệt thự, khi Cổ Phiến Phiến vẫn còn đang ngẩn người thì cậu đã trực tiếp kéo tay cô ấy rồi ngồi lên ghế sô pha.
Hai mươi phút sau.
Cố Phiến Phiến trở về phòng thay chiếc váy y tá cùng đôi tất đã dính bẩn, sau đó thì vào phòng làm việc trên tầng ba để giúp Lâm Dật chọn phòng ở Tam Á và lên lịch trình cho kỳ nghỉ lễ.
Nhờ Cố Phiến Phiến thì Lâm Dật mới hiểu được kỳ nghỉ mà Tưởng Dao đã nói đúng là một kỳ nghỉ thật sự.
Những người giàu có giống bọn họ nếu đã có biệt thự nghỉ dưỡng của mình ở Tam Á hay không, thì họ cũng sẽ thuê trước một căn biệt thự ở Vịnh Á Long.
Mỗi ngày ngủ cho đến khi đã mắt, rồi đi ăn những bữa ăn bổ dưỡng, tắm nắng bên hồ bơi của khu biệt thự, hoặc là thuê du thuyền ra khơi, tắm nắng trên boong tàu du thuyền, sau đó uống rượu sâm panh, còn những người thích câu cá thì cũng có thể câu cá trên du thuyền.
Ở trên boong thuyền cũng có những đầu bếp cao cấp, khi bắt được cá sẽ trực tiếp làm thành món sashimi ăn ngay tại chỗ.
Sau khi Lâm Dật nghe xong thì mới hiểu.
Chả trách khó nhìn thấy những bức ảnh hay tin tức của người nổi tiếng hoặc những người giàu có phơi nắng, vui đùa dưới nước trên mạng.
Bọn họ ai nấy đều đi du thuyền ra biển, giống như là không muốn tham gia những cuộc vui ở chỗ đông người.
Tưởng tượng ra dáng người hoàn hảo của Tưởng Dao khi mặc bikini, nằm duyên dáng trên boong tàu của du thuyền...
Lâm Dật lau nước miếng rồi hỏi Cố Phiến Phiến: "Chúng ta có biệt thự hay du thuyền nào ở Tam Á không? Nếu có thì không cần phải thuê nữa, đến hạn lại phải trả cảm thấy phiền phức lắm." Cố Phiến Phiến lắc đầu: "Tôi cũng không biết.
Việc này cậu có thể hỏi viện trưởng Vương.
Tôi nhớ rằng chúng ta cũng có viện dưỡng lão ở Tam Á, nhưng việc này nằm ngoài phạm vi của tôi, tôi không có cách nào hỏi giúp cậu được." Lâm Dật gật đầu.
Việc này không sao cả, nếu viện trưởng Vương không biết thì có thể trực tiếp hỏi chú Lưu, dù sao Lâm Dật nhớ trong báo cáo tài chính, Hạ gia cũng có rất nhiều tài sản cố định ở Tam Á, không biết có du thuyền hay không, nhưng mà chuyện phòng ốc chắc chắn không phải lo lắng rồi.-----------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...