Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới
Đoàn Dự đứng nhìn Đoàn Diên Khánh ngã quỵ một bên không làm gì. Chân hắn muốn bước tới nhưng hắn không dám. Hắn sợ hiện thực sợ cái thân phận của mình. Đoàn Diên Khánh hơn ai hết hiểu được cảm giác này. Lão rõ ràng là hoàng tộc là rồng phượng trong nhân gian nhưng bản thân lại không hề cho rằng mình như thế. Sự tự ti về ngoại hình về danh tiếng đã ảnh hưởng đến mọi thứ mà lão làm. Đoàn Dự là tia hy vọng mà lão tìm thấy, bằng mọi giá lão cũng phải giữ lấy đứa con trai này.
Trái ngược với Đoàn Dự ba người còn lại trong Tứ Đại Ác Nhân đã lập tức xông ra cứu lão đại của mình. Nhạc Lão Tam vừa rồi nhìn Ngô Minh bị Đoàn Dự đánh bay trong lòng rất bực tức nhưng hắn vẫn coi trọng tình nghĩa với Đoàn Diên Khánh hơn nên không thể ra tay. Lúc này hắn trút hết bực tức lên người Tiêu Phong.
Trên tay cây kéo cắt tới miệng mắng ra.
“ Mẹ kiếp, sư phụ ta lại là kẻ thù của lão đại. Ta đi giúp sư phụ sẽ là phụ nghĩa mà đi giúp lão đại lại là bất kính. Sao cũng không làm, ta giết chết ngươi hả mối giận trong lòng ta.”
Không chỉ Nhạc Lão Tam cả Diệp Nhị Nương cùng Vân Trung Hạc cũng xông tới. Tiêu Phong nhìn thế công một chút cũng không nao núng hai tay giang rộng. Kình khí khởi cả người Tiêu Phong như bao phủ bởi gió lốc.
Một chưởng đánh ra của Tiêu Phong lập tức đẩy lùi đi đám người kia. Tiêu Phong nghe được tiếng gió rít sau tai mình, đầu lập tức nghiêng xuống đất.
“ Ầm”
Một đạo kiếm mang từ Mộ Dung Phục chém ra cắt bay một vạch áo của Tiêu Phong. Lúc này chẳng thế làm ngơ Tiêu Phong dùng Thái Tổ Trường Quyền tấn công ngược trở ra.
Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục lại quấn lấy nhau đánh một trận sống chết.
Đoàn Dự rất nhanh lấy lại tinh thần hắn xác định cả hai kẻ này điều sẽ là kẻ thù của mình chính vì thế tình cảnh này có lợi với hắn. Ai trong hai người thua cuộc đều là điều tốt đối với hắn.
Trong lúc loạn ẩu, Ngữ Yên cùng người của Linh Thứu Cung đã chạy theo vết tích tìm kiếm Ngô Minh. Cuối vệt dài vết tích là một hố to ở giữa đất đều bị cháy đen vẫn còn khói bốc lên. Ngữ Yên nhanh chóng đã tìm thấy Ngô Minh nằm giữa cái hố kia.
“ Ngô Minh huynh sao rồi?”
“ Vương tiểu thư đừng xuống đó.”
Nhóm người Linh Thứu Cung nhận ra rằng phía dưới rất nóng nên muốn ngăn cản Ngữ Yên. Họ tuy cũng rất lo lắng cho Ngô Minh nhưng tình cảnh lúc này họ cũng không thể làm gì. Ngô Minh phía dưới trên ngực thủng một lỗ to rõ ràng đã chết, lúc này họ phải lo lắng cho sự an toàn của Ngữ Yên hơn.
“ Tránh ra.”
Ngữ Yên cánh tay vung mạnh đánh ngã những nữ nhân này sang một bên. Nàng hiện tại đã là một cao thủ tuy thời gian luyện võ không lâu nhưng ít nhiều cũng không phải nhóm người này ngăn cản nỗi. Mặc cho cái nóng thiêu đốt da, Ngữ Yên lao xuống mang cơ thể của Ngô Minh đi lên phía trên.
Ngữ Yên một bộ bi thảm trạng thái nhìn Ngô Minh. Mắt không ngừng rơi lệ.
“ Ngô Minh, huynh tỉnh lại đi! Đều là lỗi của muội, là muội không chăm chỉ luyện võ công luôn là gánh nặng cho huynh. Muội xin lỗi huynh tỉnh lại đi.”
“ Cuối cùng cũng chịu nhận mình là gánh nặng rồi sao?”
“ …”
Ngô Minh mở lời lập tức kinh ngạc toàn bộ nữ tử xung quanh. Ngữ Yên mắt xoe tròn nhìn Ngô Minh.
“ Đừng khóc ta không sao! Tên Đoàn Dự đó đánh thật là đau. Nợ coi như cũng trả xong lần này ta nhất định đem hắn đánh một trận.”
“ Huynh không sao chứ.”
Ngữ Yên nắm lấy tay của Ngô Minh kéo lại. Ngô Minh trên người quần áo đã rách nát hết, vừa rồi trên ngực lại còn thủng một lỗ lớn nàng sao có thẻ để hắn tự ý rời đi như vậy.
“ Ta không sao, các ngươi đưa muội ấy đi tới nơi an toàn. Nói cho muội ấy nghe kế hoạch đi, ta giải quyết đám còn lại các ngươi cứ đợi lệnh.”
“ Vâng công tử.”
“ Muội đi với bọn họ. Ta không dễ chết như vậy đâu.”
Ngô Minh khoác một cái áo mới sao đó lao nhanh tới chiến trường vừa rồi.
Đoàn Dự đang kinh ngạc quan sát trận đánh giữa hai người Mộ Dung Phục và Tiêu Phong thì bất ngờ nhìn về phía xa.
“ Không thể nào.”
“ Sao lại không thể nào!”
Chỉ nháy mắt một bóng trắng vút tới đấm văng đi Đoàn Dự. Đoàn Dự lập tức bị đánh bay đi, máu tưới phun ra ngoài. Đạo lực mạnh tới mức hất văng người Đoàn Dự in hẳn vào trong tường.
Trật vật đi ra ngoài Đoàn Dự ánh mắt như thấy ma nhìn Ngô Minh. Không chỉ hắn, ai trong số những người ở đây cũng như thế, hoàn toàn không có ai nghĩ rằng Ngô Minh có thể dễ dàng như thế sống sót, trên người lại không hề có dấu hiệu bị thương.
“ Sao có thể? Ngươi sao có thể còn sống.”
“ Là ngươi, ta đã nói ngươi mãi sẽ chỉ là tên thất bại. Ngươi tốt nhất nên đánh vào nơi này của ta nhưng ngươi đã không làm vậy. Ngươi cuối cùng lại đánh vào ngực ta coi như ngươi đã giúp ta làm một việc tốt. Nội lực tên Cưu Ma Trí đó hỗn loạn so với độc dược còn độc hơn. Là nhờ ngươi giúp ta giải quyết vấn đề đó.”
Ngô Minh vừa nói vừa nghiêng đầu của mình chỉ vào vết thương nhỏ bên trên cổ. Phút cuối cùng Đoàn Dự lại không như Ngô Minh nói đánh vào cổ mà đánh vào ngực. Chính điều đó đã khiến cho Ngô Minh có thể tỏng thời gian ngắn mà hồi phục lại được.
“ Ta nhận của ngươi một đòn xem như là trả ngươi mấy món nợ mà ta đã thiếu. Ngươi nhận cũng đã nhận. Nợ cũ đã tính nợ mới coi như lúc này ta đòi.”
“ Cuồng vọng.”
“ Ta có tư cách để cuồng.”
Ngô Minh trên tay hàn khí nháy mắt tích tụ thành băng kiếm đánh tới. Đoàn Dự không chờ Ngô Minh ra tay mà đã tạo khoảng cách tấn công bằng Lục Mạch Thần Kiếm.
Lần này cuộc chiến diễn ra bất đồng với trước đó. Ngô Minh tiến công khiến Đoàn Dự liên tục rút lui. Kiếm khí hắn bắn ra so với trước không nhiều hơn nhưng đã lộ ra sự lúng túng. Nếu trước đó nó tuy đánh ra số lượng vẫn thế nhưng đạo lực tương đồng vị trí đánh cũng có sự tính toán thì bây giờ Đoàn Dự không giữ được bình tĩnh nữa, trong chiêu thức đã lộ ra điểm yếu.
“ Lục Mạch Thần Kiếm là vương giả trong kiếm pháp. Nó là đế vương tạo ra có sự tôn nghiêm, sự oai hùng nhưng khi đánh cũng có sự ung dung trong hung mãnh lại không đánh mất phong thái đế vương nhưng ngươi hiện tại ra chiêu hấp táp, đạo lực hỗn loạn khác gì đám ăn mày kia cơ chứ. Dựa vào ngươi Đại Lý không sớm diệt quốc mới là lạ.”
“ Im miệng cho ta!!”
Đoàn Dự bị chọc tới điên rồi nháy mắt ngập trời kiếm khí đánh ra bao phủ toàn diện Ngô Minh.
“ Ta sợ ngươi.”
Ngô Minh y như đối thủ của mình cũng tạo ra ngập trời kiếm khí tấn công. Từng kiếm đối kiếm nổ vang cả bầu trời. Cảnh tượng có thể nói quá mức hoa lệ cả bầu trời như vào mùa đông, từng đợt tuyết rơi phủ trắng mặt đất.
Một khoảng khắc tĩnh lặng ngay sau đó diễn ra. Phía sau màn sương mù là hai nhân ảnh đứng đối diện nhau.
Ngô Minh cùng Đoàn Dự lộ ra trước mặt mọi người. Ngô Minh là kẻ di chuyên trước, vừa bước đi trên người hắn đã rách ra vô số những vết thương ngắn nhỏ không tương đồng. Đây đều là do ngập trời kiếm khí kia tạo ra.
“ Ngươi còn muốn đánh tiếp nữa sao?”
Đoàn Dự hắn không có trả lời, mà cũng chẳng thể trả lời. Người ta kể từ lúc đó chỉ thấy Đoàn Dự cứ thế đứng đó không nhút nhích gì.
“ Cứ thế xong hay sao?”
“ Chuyện gì vừa xảy ra?”
“ Đoàn Dự hắn sao rồi?”
“ Kết quả xem như đã có rồi.”
Nhiều người có chút bản lĩnh nhìn thấy tình trạng của Đoàn Dự lắc đầu. Trận chiến này xem như đã có kết quả, từ Đoàn Dự đã không còn cảm nhận được sinh cơ.
Ngô Minh sau đó quay sang Tiêu Phong và Mộ Dung Phục lúc này vẫn còn đang kịch chiến. Mộ Dung Phục hoàn toàn không tỏ ra yếu thế mà còn có phần lấn áp Tiêu Phong trong giao đấu. Có thể thấy từ trong từng lần chạm nhau Mộ Dung Phục càng giành cho mình về một ít lợi thế nhỏ, Tiêu Phong mãnh lực vô song nhưng cũng đã bất đầu lúng túng trong từng chiêu thức.
“ Ta tới giúp.”
Trong lúc cả hai đang giao thủ Ngô Minh quyết định xong vào giúp đỡ Tiêu Phong. Hành động này lập tức dấp phải sự khinh bỉ từ đám người xung quanh.
Mộ Dung Phục hoảng hốt vì tình huống bất ngờ. Vốn một mình Tiêu Phong đã là quá sức khó khăn, cực khổ lắm mới đem về chút lợi thế lúc này lại bị Ngô Minh làm mất hết tất cả rồi.
“ Bỉ ổi.”
Tiếng mắng rộ lên trong đám đông. Mộ Dung Phục ưu tiên né đòn của Ngô Minh hơn nên đã ăn trọn một chưởng của Tiêu Phong lao ngược về sau.
“ Giết.”
Ngô Minh không hề chờ đợi, trong lúc Mộ Dung Phục còn đang bị đánh văng ngược ra sau hắn đã lao theo muốn kết liễu đối phương. Thanh băng kiếm chỉ còn thiếu một chút nữa là chạm vào người Mộ Dung Phục thì bị một đạo lực đánh ngang, thanh băng kiếm nháy mắt vỡ tan thành trăm mảnh trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
“ Là ai?”
“ Còn có người??”
Mọi người trong lúc này không ngờ còn có cao thủ ẩn mình, nhay mắt lại xuất hiện thêm người. Từ hướng ra chiêu mọi người nhanh chóng bắt gặp được một tên bịt mặt nhìn màu tóc thì đã là một lão tặc tử, chẳng còn trẻ.
“ Cuối cùng cũng ra.”
Ngô Minh cười thầm trong lòng, trong tay còn chuôi băng kiếm cũng vứt bỏ ra một bên. Tiêu Phong cũng ngừng tay nhìn người vửa xuất hiện.
“ Các hạ lại là ai? Soa lại xen vào chuyện của chúng tôi.”
“ Hai người các ngươi là kẻ thù của cả Trung Nguyên ai cũng có thể giết cần gì lý do?”
Mộ Dung Bác kẻ này Ngô Minh vừa nhìn đã có thể đoán ra.Chiêu vừa rồi hắn dùng cũng có mấy phần tương tự Tham Hợp Chỉ, Ngô Minh vô cùng quen thuộc. Mộ Dung Bát lập tức nhìn ra xung quanh hét lên.
“ Vị bằng hữu cũ nếu đã tới thì cũng nên hiện thân đi.”
“ Tới rồi, cuối cùng cũng tới đông đủ.”
Ngô Minh nhìn bóng người vừa xuất hiện tiếp theo cũng đã biết mọi việc đã tới thời điểm kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...