Ngô Minh được nhóm đệ tử đưa vào một căn phòng khác để nghỉ ngơi. Sau hơn nửa ngày Ngô Minh mới đi lại được bình thường.
“ Thật là thần kỳ, lúc vừa luyện thành Bắc minh Thần Công toàn bộ kinh mạch nửa người của mình lập tức chảy ngược lại tạo thành xung đột chuẩn bị bạo thể, vậy mà chỉ trong thoáng chốc toàn bộ đã bị cánh tay của mình dùng dị hỏa thôn phệ tất cả.”
Ngô Minh nhìn lại cánh tay trái của mình vô cùng ngạc nhiên. Từ khi có được dị năng Ngô Minh đã phát hiện quá nhiều tác dụng của nó.
Có thể liệt kê một vài thứ nổi bật như sau:
Lửa: Đốt, nung, bạo nổ, tất cả đặc tính mà một ngọn lửa bình thường có cánh tay này đều có thể đem lại.
Hấp thụ: Kẻ địch bị ngọn lửa này thiêu đốt sẽ hấp thu một phần sinh lực đem trả ngược về cho Ngô Minh.
Hồi phục: Ngọn lửa này mang lại cho Ngô Minh một khả năng hồi phục đáng kinh ngạc. Nó như một nguồn năng lượng dự trữ sẽ liên tục bù vào ngay khi Ngô Minh mệt mỏi.
Ngô Minh giải phóng sức mạnh từ cánh tay mình lập tức một ngọn lửa bùng lên nghi ngút. Ngọn lửa dữ dội như một con hổ nhưng lại ngoan ngoãn nằm giữa lòng bàn tay của Ngô Minh y như một con mèo.
Ngô Minh sau đó đã thu nó về. Có lẽ Ngô Minh không nhận ra rằng giữa những ngọn lửa màu xanh kia đã xuất hiện một điểm nhỏ hắc hỏa.
Sau đó một lúc bên ngoài cửa đã có người gọi cho Ngô Minh.
“ Công tử có chuyện rồi.”
“ Lại là chuyện gì?”
“ Sứ giả Linh tựu Cung bọn họ tới rồi.”
“ Sứ giả Linh Tựu Cung, các ngươi chờ ta, ta sẽ đi ra ngay.”
“ Sao lại chọn đúng thời điếm như vậy, vết thương của mình vừa mới hồi phục.”
Ngô Minh nhíu mày, hắn mặc quần áo chỉnh tề sau đó cũng đi ra đại sãnh để tiếp đoán các vị sứ giả kia.
Khi đi ra đại sảnh, Ngô Minh chỉ bắt gặp hai người mặt áo đen, che kín mặt mũi. Chỉ vài giây Ngô Minh đã thở phào nhẹ nhỏm. Hắn đã nhận ra hai người này là ai.
“ Hai vị sứ giả tôi là Ngô Minh là người chấp sự hiện tại của Vô Lượng Kiếm Phái.”
Một kẻ trong số hai người vừa nhìn thấy Ngô Minh lập tức kích động muốn nói cái gì đó nhưng đã bị tên còn lại ngăn cản. Chính chi tiết này đã làm cho Ngô Minh chắc chắn thêm phán đoán của mình. Hai người này chính là Đoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh.
“ Các ngươi có phải vừa bắt một cô nương tên là Chung Linh hay không?”
Tiếng nói phát ra rõ ràng là từ một người con gái. Giọng nói mang vẻ lạnh lùng ảm đậm. Ngô Minh lạp tức trả lời.
“ Sứ giả cũng biết việc này, quả thật chúng tôi vừa bắt được một nha đầu như vậy.”
Ngô Minh diễn kịch như thật hoàn toàn không để lộ ra rằng mình đã nhận ra thân phận đối phương.
“ Tốt ngươi giao cô gái đó cho chúng ta, đó là người Lão Lão đang cần tìm.”
“ Hai vị sư giả chắc không biết, con nha đầu đó lấy oán báo ơn hãm hại Thái Tư bang chủ hiện giờ bị trúng độc nằm một chỗ. Chúng tôi còn phải chờ một tên nam nhân đem thuốc giải tới đổi. Nếu sứ giả mang nha đầu đó đi rồi tôi biết làm sao đây.”
“ Nếu là vậy thì cầm lấy thứ này, nó có thể trị được vết thương của bang chủ các ngươi.”
Nói xong Mộc Uyển Thanh quăng cho Ngô Minh một hộp nhỏ. Ngô Minh mở ra thì thấy bên trong có ba viên thuốc nhỏ màu đen.
“ Đa tạ sứ giả, như vậy tôi lập tức mang con nha đầu đó ra đây.”
Ngô Minh lúc này ra hiệu cho thuộc hạ đi vào trong dẫn ra Chung Linh sau đó tự mình ngồi vào cái ghế ở giữa đại sảnh. Hành động của Ngô Minh cũng không làm cho hai người Đoàn Dự có gì nghi ngờ. Họ còn tin rằng mình đang lừa được Ngô Minh và sắp cứu ra được Chung Linh.
Sau đó một lúc Chung Linh cũng được dẫn ra ngoài. Cô gái nhỏ giẫy dụa không chút hợp tác. Chung Linh hoàn toàn không nhận ra hai người Đoàn Dự là ai nên đang nghĩ mình bị đem giao cho bọn xấu khác. Nói thật mấy ngày ở đây Chung Linh cũng không có gì phải phàn nàn, thậm chí còn có phần sung sướng hơn ở nhà. Chung Linh thật sự không tin thế gian này nhiều người tốt như vậy bọn người mới này chưa chắc đã tốt như cái Vô Lượng Kiếm Phái này.
“ Nha đầu ngươi ngoan ngoãn đi theo bọn họ đi, họ đã đem thuốc giải tới trước tên nhóc kia nên xem như ta giao ngươi cho hai người bọn họ.”
Ngô Minh ngồi dựa vào ghế nói ra. Chung Linh nghe xong khóc không ra nước mắt nhìn Ngô Minh nói ra.
“ Công tử người đừng giao ta cho bọn họ được không, người đợi một chút nữa tên kia có lẽ cũng sắp tới rồi, ngày đã hứa là sẽ đợi rồi mà không thể nuốt lời như vậy.”
“ Nhưng mà ta đã lấy được thuốc giải rồi còn cần ngươi để làm gì?”
“ Ngài mà đem tôi giao cho bọn họ sau này nếu mà còn sống tôi sẽ nói cho cả võ lâm biết Vô Lượng Kiếm Phái là những kẻ không giữ lời hứa, nói lời nuốt lời hãm hại dân nữ,…”
Chung Linh ngồi liệt kê vô số tội trạng lên đầu Vô Lượng Kiếm Phái. Ngay cả Ngô Minh cũng phải khâm phục con nha đầu này rồi, nghe tiểu cô nương này nói sằng nói bậy một lúc có khi Ngô Minh sẽ tin tưởng mình đang là một đại ma đầu không việc xấu không làm.
“ Được rồi được rồi đừng kể nữa, ta sẽ không giao ngươi cho hai người bọn họ.”
Lời này Ngô Minh vừa ra lập tức làm hai người Đoàn Dự hoảng hốt, ai ngờ bọn họ lại đang mua dây buộc mình cơ chứ. Nếu ngay từ đầu dùng nhân dạng thật tới đổi người không phải dễ dàng hơn sao. Mộc Uyển Thanh lập tức lên tiếng muốn ra hiệu cho Chung Linh.
“ Nha đầu Chung Linh mau đi cùng chúng ta, Lão Lão và Tiết Dạ Xoa đang muốn gặp ngươi, mau theo chúng ta về.”
Chung Linh nghe được giọng nói của Mộc Uyển Thanh lập tức nhận ra người quen. Trong câu nói của Mộc Uyển Thanh còn có nhắc tới Tiết Dạ Xoa, đây chẳng phải là mẫu thân của nàng sao.
“ Hai vị thánh sứ có lẽ không được rồi, cô nương này đã khăn khăn muốn ở lại đây tôi cũng mạn phép đưa ra một ý kiến. Đợi đồng bọn của nha đầu này tới đổi người sau đó các vị ra tay như vậy xem như không liên quan gì tới Vô Lượng Kiếm Phái chúng tôi.”
Chung Linh lúc này đã nhận ra người quen lập tức hối hận. Mấy lời vừa rồi cô dùng hết đầu óc mình nói ra nay lại là vũ khi hại bản thân. Chung Linh lập tức phản ứng phủi sạch mấy câu vừa rồi.
“ Công tử ta nghĩ lại rồi, ta nhìn ra là những người này đang uy hiếp công tử, ta không thể vì bản thân mà hại cả môn phái này được. Ta sẽ đi theo hai người họ.”
“ Sao có thể, ta cho ngươi đi rồi lại quay vê nói mấy lời kia ra ngoài ai có thể tin được, cứ theo lời ta nói mà làm không bàn cãi nữa.”
Cả ba người Chung Linh, Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh sáu mắt nhìn nhau không biết làm thế nào. Đoàn Dự đã ở đây rồi còn nói gì chờ người tới cứu. Nếu như lời Ngô Minh nói chẳng phải chắc chắn bị lộ tẩy sao?
Đoàn Dự nghĩ không ra được cách đã làm liều cởi bỏ hắc y trên người lộ ra bản thân chính là người thanh niên lúc trước. Lập tức có một số tên đệ tử nhận ra Đoàn Dự báo cho Ngô Minh.
“ Công tử tên này chính là đồng bọn của con nha đầu kia.”
“ Đúng vậy công tử, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy hắn, hắn đúng là đồng bọn con nha đầu kia.”
Ngô Minh tỏ ra ngạc nhiên nhìn Đoàn Dự sau đó nói ra.
“ Sao lại là ngươi, ngươi lại là sứ giả Linh Tựu Cung sao?”
“ Không không Ngô công tử tôi là người ngày cứu mấy ngày trước ngày cong nhớ không, là cái hang đó.”
“ Thì ra là ngươi, khoan đã nếu vậy các ngươi là đang muốn lừa ta sao? “
“ Chúng tôi không có ý đó.. chúng tôi..”
“ Không cần nói nhiều, các ngươi rất tốt đã hãm hại Thái Tư bang chủ còn muốn giả dạng sứ giả Linh Tựu Cung lừa bọn ta, các ngươi có biết nếu việc này mà đưa tới tay Linh Tựu Cung chúng ta sẽ nhận hậu quả gì không?”
Ngô Minh làm ra vẻ nghiêm trọng nói ra. Sắc mặt của ngô Minh quả thật dọa sợ cả ba người rồi. Đoàn Dự không biết giải thích như thế nào thì Ngô Minh đã nói tiếp.
“ Hai người các ngươi ta đã có ước hẹn sẽ thả đi ta đây cũng không làm khó nhưng các ngươi phải hứa tuyệt đối không nói ra chuyện hôm nay.”
Ngô Minh chỉ tay về phía Chung Linh và Đoàn Dự nói ra, sau đó chỉ tay tiếp về Mộc Uyển Thanh.
“ Còn cô gái này ta nhất định giữ lại, ta còn thiếu một nha hoàn cho cô ta làm nha hoàn cho ta hai năm xem như chuộc lỗi.”
“ Không được ta không đồng ý.”
Mộc Uyển Thanh sao có thể đồng ý điều kiện của Ngô Minh lập tức từ chối. Ngô Minh vỗ mạnh tay xuống ghế lập tức đứng lên hét thẳng vào mặt ba người.
“ Các ngươi còn muốn gì? Muốn ta thả cả ba người các ngươi đi sao? Ta hỏi các ngươi bọn ta đã làm gì có lỗi với các ngươi sao? Con nha đầu này mấy ngày này chúng ta bạt đãi ngươi sao? Nợ đều là các ngươi nợ chẳng lẽ không muốn trả. Hiện tại ta thật sự muốn đổi ý. bây giờ ta giết hêt cả ba người các ngươi cũng sẽ không ai dám lên tiếng đòi công bằng. Các ngươi có tin không.”
Giọng điệu Ngô Minh thay đổi lập tức đã chấn nhiếp toàn trường. Đừng nói là ba người Chung Linh ngay cả thuộc hạ xung quanh cũng hoảng sợ trước thái độ của Ngô Minh. Mộc Uyển Thanh quay sang nói gì đó với Chung Linh, sau đó quay ra nói với Ngô Minh.
“ Công tử nếu tôi chịu ở lại ngài sẽ thả cho hai người họ đi chứ.”
“ Mộc cô nương không thể.”
Đoàn Dự lập tức phản đối nhưng ngay lúc đó Chung Linh đã nhét cả một miếng vải vào miệng hắn.
“ Ngươi im miệng dùm ta.”
Ngô Minh làm ra vẻ đang bình tỉnh trở lại nhưng thật ra trong bụng hắn đang tự khen mình diễn xuất quá xuất thần. Ngô Minh mặt nghiêm túc nói ra.
“ Ta đã nói rồi không muốn nhắc lại ngươi chỉ cần nói đồng ý hay không, đừng đặt thêm điều kiện với ta. Các ngươi không có lựa chọn.”
Câu của Ngô Minh đã làm cho Mộc Uyển Thanh cứng miệng, nàng muốn nói tiếp cái gì đó nhưng không thể mở lời chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“ Được rồi ngươi ở lại, hai người kia mau cút ra khỏi nơi này.”
“ Không được, Mộc cô nương cô đừng ở lại.”
“ Tên chết bầm đều là do ngươi hại mau đi ra ngoài cùng ta ngươi muốn hại tiếp Mộc tỉ tỉ sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...