Hơn hai tháng kể từ khi Ngô Minh khởi hành đi khỏi Lâm An. Hắn trong thời gian này đi thẳng về phía tây. Trong thiên hạ này nơi mà Ngô Minh chưa đặt chân tới không có nhiều, hiện tại kể ra có thể còn là Thổ Phồn cùng vùng thảo nguyên phía bắc. Vì thế lần này Ngô Minh quyết định đi tới Thổ Phồn tìm kiếm một phen. Vị thế của nơi này nằm giữa Tây Hạ và Đại Lý nên đường đi tới Ngô Minh cũng quen thuộc.
Ngô Minh hiện tại đang ở trong Thủy Trấn Thành dừng chân. Nơi này cách biên giới giữa Đại Tống và Thổ Phồn không xa là nơi buôn bán vô cùng tấp nập. Nhưng tất cả chỉ là Ngô Minh ngeh người khác nói lại, bản thân hắn tới nơi này lại thấy được một cảnh hoàn toàn trái ngược.
Ngô Minh ngồi trên gác nhìn ra bên ngoài phố chỉ loe ngoe vài bóng người đi lại cũng cảm nhận được sự hoang vắng của nơi này hoàn toàn không giống một thành trì phồn thịnh như lời đồn. Đột nhiên có tiếng rõ cửa từ bên ngoài phòng của Ngô Minh.
“ Khách quan, thức ăn của ngài tới rồi.”
Tiếng gọi là của một tiểu nhị, người này chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, sống với bà của mình trong quán trọ. Ngô Minh ở đây cũng đã ba ngày nên cũng quen mặt với tên nhóc này.
“ Khách quan, ngài gọi thịt đã có.”
“ Này, Ta mấy ngày trước không có nhận ra nhưng mà hai hôm nay phát hiện cái thành này sao chỉ toàn người già cùng trẻ con. Ngay cả quan binh cũng không thấy, cái thành đáng ra phải phồn thịnh lắm mới phải.”
“ Trước đây đúng là phồn thịnh, đoàn thương nhân thường xuyên lui tới nơi này để giao thương. Từ trung nguyên tới Tây Vực Thổ Phồn Tây Hạ rất nhiều người đi qua thành này. Nhưng mà từ một năm trước thì đã thành như thế này.”
“ Lý do là gì?”
“ Là do Mi..”
“ Đại Hoàn, làm gì trên gác lâu như vậy!”
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ dưới lầu. Tên tiểu nhị này giật mình bụm miệng như thể hắn vừa nói thứ gì đó không nên nói. Hắn không tiếp tục bắt chuyện với Ngô Minh mà chạy thẳng xuống phía dưới. Ngô Minh lắc đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“ Chắc là có chuyện gì đó diễn ra, Trong thành nhất định phải có binh sĩ trấn giữ nhưng ba ngày rồi ta bóng quan binh cũng không thấy, xem ra nơi này có vấn đề.”
Ngô Minh ngồi xuống bàn ăn lấy chỗ thức ăn của mình vừa gọi. Trong lúc ăn thì Ngô Minh nghe được tiếng động phát ra từ phía dưới lầu. Theo âm thanh thì là một đoàn người rất đông, ít nhất cũng phải trên 400, 500 người.
Ngô Minh sau đó bước ra gần cửa sổ nhìn xuống phía dưới mới bất ngờ.
“ Vừa nhắc quan binh lại xuất hiện đông như vậy, Chỗ này ít nhất cũng là năm trăm người, chẳng lẽ Thổ Phồn cũng muốn cùng Đại Tống giao chiến sao?”
Ngô Minh sở dĩ chọn Lâm An làm nơi ở của mình cũng là vì biết trước tương lai. Theo đó tương lai Lâm An chính là kinh thành mới của Đại Tống, nhưng mà có quá nhiều thứ diễn ra không theo đúng những gì Ngô Minh biết nên hắn không chắc liệu có sự cố ngoài ý muốn nào sẽ xảy ra hay không. Ngô Minh theo đó nghe lén đám binh lính phía dưới đó nói chuyện, ăn uống để xem việc gì đang diễn ra.
Binh sĩ quá đông đứng đầy cả đường, cái tửu lầu nhỏ mà Ngô Minh đang ở cũng không chứa nỗi. Ngô Minh nhìn xung quanh tìm kiếm chủ tướng của đám quan binh này, từ đó sẽ dễ dàng tìm hiểu hơn.
“ Kia rồi, quần áo khác biệt chắc là chủ tướng của đám người này.”
Ngô Minh bước xuống phía dưới lầu đi tới chỗ tiểu nhị, giả vờ hỏi thăm.
“ Này tiểu nhị, còn thịt không? Cho ta thêm một cân.”
“ Khác quan, mấy vị quan nhân này vừa tới đã kêu hết rồi. Hiện tại không còn gì để ăn cả.”
“ Cái gì? Ta ăn còn chưa no phải làm sao đây?”
“ Ngài tìm xem mấy tửu lầu khác xem, trong thành còn vài tửu lầu nữa.”
Ngô Minh lắc đầu nói ra.
“ Tìm cũng không có đâu, bọn người này đông thế này chắc chắn mấy tửu lầu khác cũng chặt kín người rồi. Phải rồi, ta có dặn thức ăn đến cả ngày mai, tiền cũng đã đưa rồi ngươi bây giờ đưa cho ta cũng được. Như vậy cũng không phải là cướp của bọn họ, tính ra bọn họ cướp của ta mới đúng.”
“ Ngài nhỏ tiếng một chút!”
Người tiểu nhị này sợ hãi nhìn đám quan binh xung quanh, ra hiệu cho Ngô Minh nhỏ tiếng một chút. Một tên lính đột nhiên vỗ bàn đứng dậy đã dọa xanh mặt tên tiểu nhị.
“ Tên mặt trắng kia, ngươi đây là muốn giành thức ăn với bọn ta, khôn hồn thì cút khỏi đây. Để ta nhìn thấy ngươi tiếp ta cho ngươi một trận bây giờ.”
“ Đúng vậy, cút đi tiểu tử, để bọn ta vui vẻ ăn uống.”
Ngô Minh thầm cười trong lòng, chiêu khích tướng này của hắn có hiệu quả vậy là có lý do gây sự với đám người này rồi.
“ Các ngươi nói cũng phải nói lý một chút, ta vốn đã đặt tiền trước, chỗ thức ăn đó chẳng phải là các ngươi cướp của ta sao? “
“ Tên tiểu tử này còn cố cãi, chán sống rồi phải không?”
Cả đám người chụm lại nhìn Ngô Minh, trên tay vũ khí bọn họ ra sức hù dọa người thanh niên phía trước này.
“ Này tướng quân, người là chủ người nói một tiếng công bằng đi, đám thuộc hạ của tướng quân hiếp người quá đáng rồi.”
Ngô Minh làm ra vẻ sợ hãi chạy tới cầu cứu vị tướng quân ngồi trong góc. Từ nãy tới giờ ông ta cũng không nhìn sang Ngô Minh cái nào. Nhìn thấy Ngô Minh bất ngờ lao đến đại tướng của mình, đám binh sĩ hốt hoảng rút vũ khí.
“ Tên tiểu tử ngươi muốn lam gì?”
“ Bảo vệ tướng quân.”
Ngô Minh dùng Lăng Ba Vi Bộ làm ra bộ dáng dấp ngã, đứng không vững lần lượt né tránh hết mấy đòn tấn công của đám quan binh xung quanh. Chỉ mười mấy bước Ngô Minh đã lao tới kế bên tên tướng quân, ngã lăn ra ghế.
“ Tướng quân người làm chủ cho ta, bọn thuộc hạ này đúng là ác độc, bọn chúng muốn giết ta.”
“ Công tử người không cần giả vờ, các ngươi lui ra đi. Người này ta có quen biết.”
“ Là người quen??”
“ Tướng quân người thật sự quen tên điên này sao?”
“ Lời của ta ngươi không nghe sao?”
“ Không phải! không phải, thuộc hạ biết rồi.”
Tên lính này bị quát nên sợ hãi lùi bước trở về bàn mình. Đám binh lính xung quanh cũng vì thế mà lùi ra sau, ngồi xuống bàn mình bỏ mặc Ngô Minh. Về phần Ngô Minh hắn cũng ngạc nhiên nhìn người trước mặt mình. Kẻ này nhìn bề ngoài cũng phải trên tứ tuần. Ngô Minh nhớ lại cũng không nhớ nỗi mình đã gặp người này ở đâu.
“ Ta và ngươi từng gặp nhau sao?”
“ Đã gặp qua, chính là lúc này.”
“ Hả, vậy vừa rồi ngươi nói ngươi quen ta là có ý gì.”
“ Theo lời nói có thể xác định ta đoán là đúng, ngài chưa thấy qua ta nhưng mà ta lại biết ngài.”
Vị tướng quân này mở lời, trong lời nói không rõ ràng đều gì càng làm cho Ngô Minh thêm tò mò. Ngô Minh tới lúc này có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua kể trước mặt này.
“ Ta xin tự giới thiệu, ta họ Hoàng, tên một chứ Thường.”
“ Ngươi là Hoàng Thường.”
Ngô Minh giật mình không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
“ Ngài biết ta sao?”
“ Ngươi là kẻ soạn ra Vạn Thọ Đạo Tàng.”
“ Vạn Thọ Đạo Tàng! sao ngài biết được, ta còn chưa dâng lên cho hoàng thượng, ngoài ta ra không có kẻ thứ hai biết được. Ngay cả tên của quyển sách ta cũng là vừa mới nghĩ ra.”
Với sự bât ngờ của Hoàng Thường cũng làm cho Ngô Minh nhất thời không biết giải thích thế nào. Ngô Minh làm ra vẻ thần thần bí bí nói ra.
“ Có một số chuyện không phải ngươi không nói là người khác không biết.”
“ Ngài đúng thật là Tây Vương rồi, trong lúc ta biên soạn Vạn Thọ Đạo Tàng đã từng nghe qua rất nhiều về ngài. Tiên Hoàng năm đó còn lưu hẳn một bức chân dung của ngài, bao nhiêu năm như vậy mà ngài vẫn không có gì thay đổi. Tu đạo chẳng lẽ có thể ngộ ra trường sinh bất lão sao?”
“ Ngươi dựa vào một bức chân dung có thể xác định chính xác là ta?”
“ Không phải, là do ngài khác biệt với người thường quá nhiều. Ngài nhìn thì không khác thường dân chút nào, cơ thể không có gì nổi bật nhưng mà hơi thở, bước chân đều nhẹ nhàng, hành động lại tùy tâm sở dục. Vừa rồi ngài cùng mấy tên thuộc hạ của ta ra tay ta đều thấy rõ. Hơn hết chính là ngài không gọi ta là tướng quân, có người bình thường nào dám nói với ta vô lễ như ngài.”
Ngô Minh bỏ qua vấn đề trường sinh bất tử mà đánh sang một hướng khác. Ở thời đại này con người đúng là còn rất nhiều người tin vào tu tiên, trường sinh. Ngay cả Thành Cát Tư Hãn cũng mơ ước vấn đề này, nếu Ngô Minh không tốt để lộ ra chút gì sẽ là thiên hạ đại loạn.
“ Ngươi lần này tới đây làm gì? Có liên quan gì tới cái thành này vắng vẻ như vậy sao?”
“ Là đại sự thứ lỗi ta không thể nói với ngài!”
“Nếu như ngươi ở đây vậy chẳng lẽ là đi đánh Minh Giáo sao?”
“ Sao ngày biết được!”
Chưa hết bất ngờ này đã tới bất ngờ khác. Hoàng Thường dùng ánh mắt nghi kỵ nhìn Ngô Minh không hề rời đi. Như thể kẻ trước mặt này có thể nhìn thấu mọi thứ, hắn mà lờ đi một giây sẽ lộ hết bí mật của mình ra ngoài.
“ Đừng ngạc nhiên như vậy, ta biết rất nhiều việc, ngươi biết thì ta biết, ngươi không biết thì ta vẫn biết.”
Ngô Minh cũng không ngờ mình lại tiếp tục lỡ lời, hắn tự nhủ sau này phải tiết chế lại. Chỉ là tò mò muốn kiểm chứng những thứ mình được kể với thực tế của hắn quá lớn nhất thời không kiềm chế được.
“ Nếu ngài đã biết thì cũng không sao? Đúng là lần này chúng tôi tới đây là đi tiêu diệt Minh Giáo, giáo phải này gần đây xâm nhập vào trung nguyên truyền đạo trái phép. Triều đình đã điều tra ra được căn cứ bọn họ gần nhất chính là hướng Tây của thành này. Chính vì thế mà chúng tôi đến đây để thảo phạt. Cái thành này hoang vắng cũng là do bọn chúng mà ra.”
“ Đi tiêu diệt một giáo với đám phế vật này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...