“ Là ngươi, sao ngươi lại ở đây.”
Ngô Minh kinh ngạc mắt không rời khỏi người vừa xuất hiện. Kẻ này chính là kẻ lần trước đánh trong thương hắn. Dù là đã qua mấy năm nhưng Ngô Minh vẫn không thể nào quen được kẻ này. Chỉ duy nhất tên này là Ngô Minh không tính toán được. Từ thực lực cho tới mục đích hành động của hắn, Ngô Minh đều chưa thể tìm ra.
“ Đừng lo lắng, ta đến là để giúp ngươi chứ không phải là hại ngươi. Lần trước nếu không phải ta giúp ngươi tìm ra được thứ dung dịch màu xanh trong cơ thể ngươi thì làm sao ngươi đánh bại được quân đội Đại Liêu.”
Ngô Minh lúc này không thể tự ý hành động, hắn còn có vợ con bên cạnh nên hành động đã không còn được như trước tùy tiện muốn làm gì thì làm. Ngô Minh không có giải thích cho các thê tử của mình đây là ai, hắn chỉ ra hiệu cho cả hai rời đi mà thôi. Cả ba người cũng nghe theo lời của Ngô Minh, các nàng chưa bao giờ thấy Ngô Minh nghiêm túc như vậy, nét mặt hắn lộ rõ vẻ khẩn trương. Ngữ Yên cùng Uyển Thanh đều là cao thủ nên có thể nhìn ra được kẻ vừa tới kia lợi hại tới mức nào. Hai người các nàng có thể tự tin võ công của mình hiện tại đã có thể ngạo thị thiên hạ nhưng đứng trước kẻ này cứ như đom đóm trước nhật nguyệt, không thấy hy vọng.
Cả ba lui vào trong phòng bỏ lại hai người Ngô Minh ở đó tiếp tục cuộc nói chuyện. Tên che mặt ngồi xuống uống lấy tách trà nhìn Ngô Minh nói ra.
“ Ngươi hiện tại sống thật tốt.”
“ Sẽ tốt hơn nữa nếu không có ngươi.”
“ Ngươi có chắc là không có ta sẽ tốt hơn hay không? Như hôm nay ta đến là để giúp ngươi.”
Ngô Minh cũng thư giản đầu óc của mình ngồi xuống đối diện với gã này theo hắn tiếp trà.
“ Ngươi giúp ta, nếu ngươi muốn giúp ta thì nói cho ta biết thật ra ngươi là ai, ngươi có mục đích gì?”
“ Cái này ngươi biết rõ ta không nói, ta nếu muốn cho ngươi biết cần gì đeo cái mặt nạ này.”
Tên che mặt chỉ vào miếng mặt nạ đang che nửa khuôn mặt trên của hắn, Ngô Minh cũng thôi nhắc tới việc này. Sau khi uống cạn tách trà nóng tên này mới đi vào vấn đề chính.
“ Lần trước ta có nói với ngươi, ngươi xuất hiện ở chỗ này là sai lầm. Ngươi có cảm thấy được nó hay không?”
“ Cái gì là sai lầm?”
“ Ngươi đang kéo thế giới này gần hơn tới thế giới thật.”
“ Là ý gì?”
“ Sự hiện diện của ngươi đang khiến cho hai thế giới không hề có tý liên hệ gì đang tiến gần lại với nhau. Đáng lý ra Thiên Long Bát Bộ vị diện không có ngày hôm nay, nó chỉ có tới lúc Tiêu Phong vì đại nghĩa diệt thân thì chấm dứt nhưng ngươi đang phá vỡ điều đó kéo dài nó ra. Thời gian của thế giới này vì thế mà vẫn tiếp tục chảy.”
“ Ta không hiểu ngươi đang nói gì?”
“ Ngươi biết rõ nơi này không phải là thế giới mà ngươi từng ở nhưng nó tương đồng. Ngươi nghĩ sau nếu nó tiếp tục phát triển.”
Ngô Minh nhớ lại những thứ hắn từng được đọc. Các bộ tiểu thuyết của Kim Dung chúng tuy đơn lẻ nhưng lại liên kết với nhau, chúng sắp xếp theo dòng thời gian của lịch sử, tuy khác nhưng kết quả không có đổi. Mọi việc ở thế giới thực đều là kết quả định sẵn trong các bộ truyện của Kim Dung. Quách Tĩnh có tài giỏi vô song như thế nào thì vẫn thua người Mông Cổ đây là lịch sử, Trương Vô Kỵ võ công độc tôn nắm trong tay quyền lực nhưng vua vẫn là Chu Nguyên Chương đây cũng là lịch sử.
“ Nếu tiếp tục có khi nào nó sẽ biến thành thế giới mà ta từng sống.”
“ Ngươi cuối cùng cũng hiểu ra, thế giới này đang lớn dần. Ngươi cùng ta đi tới nơi này ta sẽ cho ngươi thấy một việc.”
“ Việc gì, ta vẫn chưa hiểu nếu nó phát triển thành thế giới thật thì sẽ như thế nào?”
“ Việc này sau này hãy nói, ta đưa ngươi đi đến một nơi.”
Ngô Minh bán tín bán nghi nhìn kẻ trước mặt mình. Hắn không biết có nên tin tưởng kẻ này hay không. Trong lời của tên này, Ngô Minh vẫn chưa thấy được cái hậu quả gì mà hắn lại cho là nghiêm trọng. Nếu nó “trở thành” thế giới thật vậy chẳng phải càng tốt hay sao.
“ Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
“ Đến núi Côn Lôn?”
“ Tới đó làm gì? Con ta vừa mới sinh ta còn phải ở nhà chăm sóc vợ con.”
Ngô Minh lấy bừa một cái lý do để thoái thác. Hắn đánh không lại kẻ này, hiểu cũng không hiểu kẻ này. Bắt Ngô Minh đi với hắn quả thật trong lòng hắn không có an tâm. Tên này vừa có được gia đình của mình, có được nó hắn trải qua bao nhiêu truyện chịu bao nhiêu khổ cực nên hắn không muốn vì một điều gì đó mà phá nát đi mọi thứ.
“ Ngươi đang tự tạo ra điểm yếu cho mình.”
“ Gia đình không phải là điểm yếu mà là sức mạnh.”
“ Ta không có tranh cãi với ngươi, thuộc hạ của ngươi không ngàn cũng là vạn đừng có lấy mấy cái lý do này nói với ta. Chỉ là hai đứa trẻ cùng ba người phụ nữ bọn chúng khôn bảo vệ được nữa thì ta cũng không còn gì để nói. Hơn nữa ta có việc liên quan tới hai đứa trẻ kia, việc này liên quan tới mạng sống của chúng. Ta dự định đem nó nói cho ngươi nhưng xem ra ngươi không đồng ý rồi.”
“ Là có gì, hai con của ta có chuyện gì xấu sao?”
“ Muốn biết thì đi theo ta.”
Một cơn gió bùng phát ngay tại chỗ, tên che mặt nhảy thẳng lên trời vút đi về hướng đông nam. Đây đúng là hướng đi tới núi Côn Lôn. Ngô Minh lo lắng trong lòng, hắn đúng là không yên tâm về hai đứa trẻ của mình nên hét lớn với ba vị thê tử.
“ Các nàng ở nhà, ta đi mấy ngày sẽ trở về.”
“ Chàng nhớ cẩn thận.”
“ Ngô Minh, huynh nhớ cẩn thận.”
Ngô Minh chỉ có thể nghe loáng thoáng vài tiếng hô của thê tử mình. Tốc độ của tên bịt mặt rất nhanh Ngô Minh không có thời gian chậm trễ. Cả hai người như một cơn gió thoảng nhẹ vút bay giữa không trung. Nhìn thấy Ngô Minh đuổi theo sát phía sau mình tên che mặt mỉm cười.
“ Ngươi thực lực cũng là có tiến bộ.”
“ So với ngươi không đáng nhắc tới.”
“ Đúng là không đáng nhắc tới, ta đây chỉ mới dùng bốn phần tốc độ của mình. Nếu chạy hết sức đừng nói là ngươi cả cái vị diện này cũng chứa không nỗi ta.”
“ Khoác lác.”
Ngô Minh chửi thầm trong miệng mình, hiện tại cả hai đã chạy rất nhanh rồi. Bằng mắt thường cũng chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh của cả hai lướt qua mà thôi. Hai người Ngô Minh đúng là quái vật trong quái vật, với tốc độ kinh hoàng như thế mà cả hai vẫn có thể kiên trì di chuyển mấy ngày liền. Có thể miêu tả tốc độ của hai người bằng việc cả hai đã đi qua hai vùng khí hậu, lúc đầu di chuyển chính là nơi mùa hè nắng nóng đến bây giờ đã tới nơi tuyết rơi trắng rừng, đầy trời hoa tuyết.
“ Phía trước đã là núi Côn Lôn.”
“ Đi mấy ngày cuối cùng cũng tới nơi, ngươi muốn cho ta coi cái gì?”
“ Cho ngươi coi chiến sự.”
“ Chiến sự, mấy năm nay làm gì có chiến sự? Đại Tống thắng Đại Liêu việc này uy áp thiên hạ, còn ai dám ra tranh phong.”
“ Đại Việt.”
Nghe hai từ này Ngô Minh giật hết cả mình. Đại Việt đây chính là tiền thân của Việt Nam, đất nước mà hắn sinh ra. Kim Dung thế giới hầu như không có nhắc tới đất nước này bởi vì những việc liên quan tới nó đều là nỗi ô nhục của Trung Hoa. Một dân tộc nhỏ bé đánh bại hầu hết các quân đoàn mạnh mẽ nhất thế giới. Từ Đại Tống, Mông Cổ, Hoa Kỳ lịch sử của nước Việt luôn là niềm tự hào của mỗi người dân.
“ Ta nói cho ngươi biết, phía trước chính là Ung Châu, năm nay đã là năm 1076. Ngươi có biết sẽ xảy ra việc gì không?”
Ngô Minh lục tìm trong đầu mình những kiến thức đã học,hắn không giỏi về lịch sử nhưng có một sự kiện rất quan trọng ở thời điểm này mà hắn không thể quên. Năm 1076, Lý Thường Kiệt đem quân tiến bắc đánh vào Đại Tống.
Hiện tại Đại Tống nhìn yên mà không ổn. Nội bộ tranh đấu, dân chúng bị che mắt. Lý Nhân Tông tuy tuổi còn trẻ nhưng vẫn nhìn ra được nguy cơ, ông sợ rằng Đại Việt rất có thể sẽ trở thành mục tiêu mà Đại Tống sẽ nhắm tới để hướng sự chú ý của dân chúng ra khỏi những lục đục nội bộ của triều đình.
Trong mắt của Lý Thường Kiệt nhà Tống không phải là một nước mạnh, thường xuyên bị ngoại bang quấy nhiễu. Chính vì thế ông đã thừa lệnh của Vua Lý Nhân Tông dẫn quân đánh nhà Tống trước dằn mặt thiên triều.
“ Lý Thường Kiệt con người này tài cao mưu lược, đã một mạch đánh vào Liêm Châu,Khâm Châu,Bạch Châu. Thế thắng như bão đánh một mạch tiến về Bạch Châu ép nới này đầu hàng. Hiện tại đã chiến tới Uông Châu.”
“ Việc lớn như thế này sao lại không có tin tức gì từ phía Tây Hạ báo cho ta?”
“ Việc này diễn ra quá nhanh, chỉ vọn vẹn mấy tháng. Đại Tống sao có thể để tin tức nhục nhã này lan rộng ra bên ngoài hơn nữa lực lượng của ngươi không có vươn được xuống nơi này ngươi không nhận được tin tức cũng là điều dễ hiểu.”
“ Tiếng trống giục quân.”
Tiếng trống đồn dập vang lên bên tai của Ngô Minh. Hắn nghe được trong tiếng gió tuyết kia tiếng hành quân, tiếng trống trận vang lên dồn dập.
“ Ta và ngươi coi như đến kịp lúc lần này là trận chiến quan trọng trong toàn bộ cuộc chiến này. Quân đội Đại Tống tới cứu viện từ phía bắc đã bị quân Đại Việt phát hiện mai phục chặn đánh. Phía trước chính là chiến trường.”
Ngô Minh cùng kẻ che mặt dùng khinh công chạy tới gần chiến trường để quan sát. Trước mắt họ là hai cánh quân giàn trải đang gờm nhau trước của ãi Côn Lôn. Tuyết bay trắng xóa một vùng mệnh mong, tầm mắt phủ trắng trong sương tuyết. Những người chiến sĩ kia mờ ảo như những chấm đen trên nền trắng. Gió đông thổi ghét lạnh thấu xương, nhưng tất cả vẫn không làm cho những người này dường bước. Trận chiến này có thể coi là trận chiến quan trọng quyết định thắng lợi của cả hai bên.
Lý Thường Kiệt uy dũng cưỡi trên chiến mã. Đúng như sử sách đã ghi chép, Lý Thường Kiệt vô cùng tuấn tú, mặt trắng như tuyết, người mặc giáp sắt tay cầm đại đao uy võ hơn người.
“ Ngươi là ai mau xưng tên đi, Ta Trương Thủ Tiết không có giết kẻ vô danh.”
Trương Thủ Tiết đưa thanh kích của mình lên trời cao hỏi ra. Lý Thường Kiệt cũng cưỡi ngựa ra nghênh tiếp.
“ Ta Lý Thường Kiệt.”
Ông ta quát lên làm khiếp vía cả con ngựa chiến của Trương Thủ Tiết, cùng lúc đó đại đao trên tay đã đâm tới. Trương Thủ Tiết cũng thúc chiến mã đón đánh.
Ngô Minh phía trên quan sát không kìm được xúc động. Hắn lúc này mới hiểu rõ tinh thần dân tộc là như thế nào.
“ Muốn xuống đó giúp một tay đúng không?”
“ Có thể chứ?”
Ngô Minh chần chừ nhìn tên che mặt hỏi ra. Tên này chỉ nói một câu.
“ Ngươi nếu giúp Đại Việt ta sẽ giúp cho Đại Tống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...