Tiễn hai người đi xong, lão Ngũ trở lại văn phòng.
Ông phát hiện tiểu thiếu gia lại đứng ở cửa, sổ lâm vào trầm tư.“Người đi rồi à?”“Vâng.” Lão Ngũ tò mò hỏi: “Tiểu thiếu gia, hình như người đối xử với Tống Cảnh Lương khác với những người khác?”“Hắn ấy à!” Yến Tân xoay người lại, đôi môi mỏng khẽ giương lên một nụ cười cười trêu ngươi: “Tương lai thằng bé rất đáng thương, ta thông cảm với hắn nên muốn đối xử với tốt hơn một chút.”Lão Ngũ một lúc sau vẫn không nói được lời nào.“Cái gì kia?” Yến Tân nhìn tấm thiệp mời màu đỏ in dòng chữ mạ vàng trên bàn trà.Kiểu dáng khá bình thường, số lượng rất nhiều, được xếp thành một chồng cao.“29 tháng này là Tết Trung Thu, hai ngày sau chính là quốc khánh.
Trung thu và quốc khánh là một trong những ngày lễ lớn ở Trung Quốc, còn có hoạt động biểu diễn nghệ thuật.” Lão Ngũ vừa lật xem, vừa giới thiệu: “Có rất nhiều loại hình biểu diễn, ca múa, tướng thanh*, hí khúc, còn có cả nhạc cụ dân gian truyền thống,...!tất cả đều là cái tên lừng lẫy, tiểu thiếu gia ngươi muốn tham gia không?”(*là loại hình khúc nghệ bắt nguồn từ cuộc sống với các hình thức là tấu nói, tấu hài.)Hồi còn ở phố người Hoa, tiểu thiếu gia thường xuyên cùng hội trưởng đi nghe diễn.“Chọn mấy cái quan trọng thôi!” Thưởng thức nghệ thuật là một trong số những sở thích hiếm hoi của Yến Tân.“Dạ vâng.”“À đúng rồi, nhớ gọi cả cháu trai Cảnh Lương nữa.”“Vâng!” Tiểu thiếu gia thưc sự rất thích trêu chọc Tống Cảnh Lương!Lão Ngũ nhanh chóng đọc qua thư mời một lượt, lúc nhìn đến bức thiệp cuối cùng ông không nhịn được than một tiếng.
Sắc mặt ông lập tức thay đổi, trong ánh mắt bừng lên ngọn lửa hừng hực.“Tiểu thiếu gia, mấy người này thật quá đáng.” Bọn họ ỷ vào việc tính tình tiểu thiếu gia tốt mà lá gan càng lúc càng lớn.“Chuyện gì mà làm ông tức thành như vậy.”Ngón tay sạch sẽ thon dài vươn ra, rút lấy thiệp mời trong tay lão ngũ.Yến Tân cúi đầu, vài sợi tóc dài như thác nước buông xuống trên, hàng mi dày rủ xuống, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung trên thư mời.“Đại hội xem mắt? Tổ chức đây là muốn cưới vợ cho tôi đây hả?” Yến Tân không hề tức giận, giọng hắn ngược lại rất bình tĩnh.“Mơ tưởng hão huyền.” Lão ngũ nổi trận lôi đình: “Đám người này thật biết nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi đoán chắc bọn họ không yên tâm về chúng ta, sợ chúng ta rời đi đây mà!”Yến Tân búng nhẹ tấm thiệp mời, rồi tùy ý ném vào thùng rác.“Thật ra cũng không hẳn.
Hồi đại học tôi có quên một vị sư huynh, mấy năm trước anh ấy về nước, nghe nói người vợ bây giờ của anh lấy là do tổ chức thượng sắp xếp gặp mặt trong một buổi xem mắt.
Bọn họ vừa gặp đã yêu, sau đó vài tháng thì kết hôn.” Trước khi về nước, hắn đã sớm yêu cầu nhân viên làm một bản báo cáo kỹ càng tỉ mỉ về tình hình trong nước, đặt lên bàn làm việc của hắn rồi.Lão Ngũ lớn lên ở nước ngoài, tiếp thu tư tưởng bất đồng, cho nên ông ấy không thể nào chấp nhận được kiểu hôn nhân sắp đặt này.Ánh mắt Yến Tân nháy mắt trở nên âm trầm, nếu có cô ấy hắn sẽ rất sẵn lòng tham dự.****Ra khỏi tòa nhà Hữu Nghĩ, Quan Tễ Bạch dùng nốt những đồngcòn lại trên người để mua nồi, chậu và một ít vật dụng hàng ngày.
Đây đều là những đồ được làm bằng loại nhựa rẻ tiền nhất nên cũng chẳng tốn là bao.
Thứ cô muốn mua nhất bây giờ là radio, còn TV nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.Cô không có tiền.Về đến nhà thì trời đã tối, vậy mà mẹ cô vẫn chưa trở về.Buổi sang Lương Quốc Khánh tới đã dọn sạch đồ đạc, trong nhà ngay cả một hạt gạo cũng không có.Quan Tễ Bạch hết cách, đành phải cầm bát sang nhà hàng xóm cách vách vay gạo.Bia đình sống bên trái căn tứ hợp viện là người trong giới hí khúc.
Con trai lớn trong nhà này là diễn viên có tiếng trong giới, tương lai sẽ là một nhà nghệ thuật gia tiếng tăm lừng lẫy.Trong trí nhớ của nguyên chủ, người nhà này rất chướng mắt hai mẹ con Quan Vãn Vãn.Buổi tối hôm trước, lúc cô hô hào bắt trộm nhà bọn họ cũng không tới.Bên phải chính là nhà của Quách Phượng Quân.Quan Tễ Bạch không cần suy nghĩ, ra cửa rẽ phải đi thẳng đến nhà Quách Phượng Quân.“Ai thế?” Người mở cửa là mẹ chồng của Quách Phượng Quân.
Lúc bắt trộm, bà là một trong những lực lượng chủ chốt bắt kẻ thông dâm.
Thấy người đến là Quan Tễ Bạch, bà cười tủm tỉm nói: “Là tiểu bạch à! Cháu ăn cơm chưa?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...