Quan Tễ Bạch càng tới gần, Tưởng Đạt Phong và lão Lý kích động dựng thẳng người, hai mắt sáng lên.Bọn họ không có ý gì xấu, chẳng qua là trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng hai người cũng tìm được hạt giống tốt cho nên hai người mới kích động như vậy.Cô gái vừa bước vào tuy rằng tuổi không lớn, quần áo cũng rất mộc mạc, nhưng trên người tỏa ra khí chất nhu mì, nói một câu trời sinh quyến rũ cũng không ngoa.Đặc biệt là cặp mắt kia, vừa ngây thơ hồn nhiên lại không kém phần quyến rũ, quả thực là có thể câu hồn người ta đi mất.Tưởng Đạt Phong và lão Lý Tứ đã bốn mươi rồi, tính tình cũng cứng nhắc nghiêm túc, nhưng nhìn thấy cô cũng không khỏi tim đập nhanh hơn.Lần đầu tiên trong cuộc đời hai người họ gặp phải loại khảo nghiệm ‘bản năng đàn ông’ này.Lại quan sát hình thể cô gái, vóc dáng cao gầy, ước chừng cao khoảng 1m68.
Dáng người cô mảnh nhưng có lồi có lõm, làn da trắng nõn như sứ, khuôn mặt thì có tỉ lệ vàng, gương mặt và dáng người hòan mỹ như thế chỉ có thể so sánh với Quan Vãn Vãn năm đó.Tưởng Đạt Phong đột nhiên đứng bật dậy, bởi vì động tác quá lớn mà ghế dựa bị ông hất đổ.Ông phấn khích xoa xoa tay: “Cô tới thử vai hồ ly tinh?”Quan Tễ Bạch kiềm chế không trợn trắng mắt, chửi thầm: Đạo diễm Tưởng, ngài có thể hàm súc một chút không, truyền ra ngoài cô làm sao giữ vựng được thiết lập nhân vật nữa chứ!“Khụ khụ!” Lão Lý ở một bên không ngừng ho khan, xấu hổ nhắc nhở người bạn già.“Cháu đến điền thông tin trước đi!”“Vâng!”Lão Lý đưa cho Quan Tễ Bạch một tờ giấy kê khai, rồi lại bảo trợ lý rót cho cô một chén nước.Điền xong thông tin, Tưởng Đạt Phong cũng bình tĩnh lại, khôi phục tư thái của người làm phim.
Đạo diễn nổi tiếng quả nhiên là một người thầy nghiêm khắc, cẩn thận đọc thông tin của Quan Tễ Bạch, càng đọc biểu tình của ông càng nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, ông mới đặt tờ đơn xuống.“Cháu có đam mê với nghiệp diễn không?”“Có ạ, cháu rất thích.” Quan Tễ Bạch mặt cũng không đỏ nói lời trái lương tâm.Kiếp trước cô lăn lộn trong giới giải trí, nhưng chỉ là mang tính chất chơi đùa.
Cô thích ca hát, khiêu vũ, đóng phim, nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích chứ chưa đến mức ‘ cực kỳ đam mê ’.Cô có rất nhiều sở thích, rất khó chỉ dừng lại ở một thứ duy nhất.Cả đời này thứ mà cô yêu thích lâu nhất chính là Yến Tân.Ngay cả cô cũng thấy kinh ngạc, nhưng cô không thể quên được anh.“Cháu có thể diễn cho chúng ta xem một đoạn được không? Diễn thử một đoạn vai hồ ly tinh đi.” Tưởng Đạt Phong mặt không cảm xúc đưa ra yêu cầu có vẻ hà khắc.
Trong niên đại này, ngành giải trí trong nước chỉ vừa mới khởi sắc, ngành phim ảnh vẫn chưa có quy đình nào rõ ràng về việc chọn lựa diễn viên.Diễn trực tiếp, còn phải diễn vai hồ ly tinh có độ xấu hổ và dũng cảm cao, nếu là một cô gái bình thường, nhất định sẽ mắng ông là đùa giỡn con gái nhà lành.Không tôn trọng nữ đồng chí.Lão Lý mặt đỏ bừng, đẩy đẩy Tưởng Đạt Phong, ý bảo ông đừng dọa con gái nhà người ta.Mấy người nhân viên lặng lẽ thò đầu vào, một đám kinh ngạc đến suýt thì rớt cằm ra ngoài.“Bây giờ chúng ta chỉ còn lại thỏ ngọc tinh và hồ ly tinh chưa có diễn viên, nếu muốn thử thì có hai vai này thôi.
Nếu không làm được thì không cần lãng phí thời gian của nhau.”Tưởng Đạt Phong rất hài lòng với ngoại hình và khí chất của Quan Tễ Bạch, nhưng ông càng coi trọng diễn viên chuyên nghiệp và có năng khiếu hơn.Nếu ngay cả yêu cầu đơn giản nhất cũng không làm được, thì đến lúc đến phim trường làm sao mà diễn trước camera được chứ?“Được ạ!”Chỉ cần có cơ hội, Quan Tễ Bạch là tuyệt đối sẽ không bỏ qua, yêu cầu của Tưởng Đạt Phong cũng không hề quá đáng.
Hơn nữa từ lúc bước vào, cô đã tiến vào trạng thái.
Bất kể là ánh mắt hay là cử chỉ,tất cả đều là đang diễn.Quan Tễ Bạch vươn ngón tay ngọc ngà thon dài, phong tình vạn chủng cởϊ áσ khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo quây để lộ xương quai xanh, cánh tay mảnh mai, vả bai mịn màng, quyến rũ động lòng người.Ánh mắt của cô thay đổi, từ ngây thơ thuần khiết dần trở nên quyến rũ pha lẫn sự tham lam, vẻ đẹp hoang dại khiến ngta say đắm.Cô gái nhỏ trước mặt, giờ phút này như đã biến thành một con hồ ly tinh trong truyền thuyết, cái eo thon nhỏ tinh tế, một cái nhăn mày một nụ cười đều vô cùng mị hoặc.Bỗng nhiên, Quan Tễ Bạch nắm lấy cổ áo Tưởng Đạt Phong, dịu dàng nỉ non: “Thánh tăng, ngài thấy ta có đẹp không?”Trong văn phòng không ngừng vang lên những tiếng hít khí lạnh, còn có tiếng ghế dựa ngã xuống đất và tiếng cố nước bị đổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...